TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

“Cảm ơn cô. Đây là danh thiếp của tôi, nếu cần gì thì có thể gọi cho tôi.”

Lời nói dịu dàng và quan tâm của chị Uẩn Ninh vẫn còn văng vẳng bên tai, Lạc Đình Đình đặt tấm danh thiếp vào lòng đầy quý trọng, nước mắt lặng lẽ chảy ra.

Chị Uẩn Ninh dường như nhìn thấu sự bối rối của cô và còn thân thiện nói với cô rằng công ty chị ấy đang tuyển nhân viên, nếu cô có hứng thú thì có thể đến ứng tuyển.

Đây là một căn phòng đơn sơ chỉ dành cho một người ở. Bên trong lạnh lẽo và gần như không có đồ đạc gì.

Lạc Đình Đình cẩn thận cất danh thiếp đi. Cô ngồi một mình trên ghế, vô thức chạm vào chiếc vòng tay màu đen trên cổ tay phải.

Trên khuôn mặt tái nhợt của cô hiện lên nụ cười gượng gạo. Chị Uẩn Ninh là người tốt, đại khái chị ấy không nhớ chị ấy đã từng giúp cô bao nhiêu lần. Cũng chính vì phần ơn nghĩa này mà cô mới lấy hết can đảm nói ra những lời này.

Chắc hẳn chị Uẩn Ninh chưa bao giờ tưởng tượng rằng cô, người đã vào cấp ba với thành tích xuất sắc, lại không học đại học mà chỉ có thể dùng bằng trung học phổ thông để làm việc vặt.

Nhưng trước đây cô không như thế này.

Hồi mới thi đậu cấp ba, cô có một gia đình hạnh phúc, được bố mẹ yêu thương, thầy cô hiền hòa dễ gần, có hai ba người bạn thân thiết, cuộc sống bình thường nhưng hạnh phúc.

Nếu mọi thứ cứ diễn ra như thường, cô sẽ thi đỗ một trường đại học rồi sau đó tốt nghiệp và đi làm, nhưng mọi chuyện đã thay đổi sau khi cô gặp Cảnh Nhạc Dương.

Cô không biết kiếp trước có phải mình nợ Cảnh Nhạc Dương hay không, chỉ vì cô là một học sinh giỏi ngoan ngoãn trong mắt mọi người mà bị nhóm người bọn họ coi là mục tiêu cá cược.

Họ đặt cược xem liệu một học sinh gương mẫu như cô có thể yêu sớm khi được Cảnh Nhạc Dương theo đuổi hay không, và thời hạn cho cuộc đánh cược là một tháng.

Dưới tình huống bản thân hồn nhiên không hề hay biết, cô trở thành trò tiêu khiển khi buồn chán của một nhóm người, thành vật hy sinh cho những trò đùa tai quái và món đồ chơi tùy người sắp đặt của họ.

Khi đó cô vẫn còn ngây ngô chưa hiểu sự đời, thực sự không biết lòng người lại có thể tệ đến thế, sẽ có người dùng tình cảm làm trò chơi và làm tổn thương một cô bé vô tội mà không chút kiêng dè.

Ai có thể ngờ một người điển trai, hòa đồng, tươi sáng như một chàng hoàng tử là Cảnh Nhạc Dương lại là một tên ác quỷ đội lốt người chứ. Cậu ta đẹp trai biết nhường nào, cậu ta chính là hoàng tử bạch mã trong lòng rất nhiều học sinh nữ của trường. Một người như vậy lại chủ động theo đuổi cô.

Vì vậy cô không khỏi rơi vào cám dỗ. Cô không còn tập trung học hành mà mỗi ngày đều chỉ nghĩ đến cậu ta, thậm chí còn ma xui quỷ khiến mà trốn học theo cậu ta, chỉ nghĩ ở bên người mình thích.

Trong khi đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào, cô cũng phải chịu đựng các cô gái thích Cảnh Nhạc Dương bắt nạt, bởi vì họ cảm thấy một người bình thường như cô không xứng với Cảnh Nhạc Dương.

Lúc đó cô thật ngu ngốc, cô sợ cậu ta lo lắng nên giấu giếm mọi chuyện, một mình yên lặng chịu đựng. Mà trên thực tế, Cảnh Nhạc Dương rõ ràng biết tất cả.

Sau đó khi đến thời hạn một tháng cá cược, trước những lời dụ dỗ của Cảnh Nhạc Dương, cô đã viết cho cậu ta một bức thư tỏ tình làm quà sinh nhật. Ngày hôm sau, bức thư tình ấy đã xuất hiện trên bảng tin của trường.

Những gì xảy ra tiếp theo giống như một cơn ác mộng. Bạn bè của Cảnh Nhạc Dương xuất hiện và không hề thương tiếc vạch trần sự thật, đồng thời chế nhạo cô giả vờ đứng đắn, nói cô quá dễ dụ, nói cô là đồ đê tiện.

Sau đó là ánh mắt lãnh đạm và thất vọng của các giáo viên, sự xa lánh của các bạn cùng lớp và cảnh bạo lực học đường xảy ra mọi lúc mọi nơi. Cuộc sống mỗi ngày của cô đều giống như ở trong địa ngục.

Còn Cảnh Nhạc Dương không bao giờ xuất hiện nữa, cậu ta hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cô mà không một lời giải thích.

Cô hoàn toàn suy sụp, việc học tập sa sút và khiến bố mẹ vô cùng lo lắng.

Sau đó cô bỏ học và không có cách nào đến trường học tập bình thường được nữa. Cha mẹ cô chuyển nhà đến thành phố khác vì cô.

Tuy nhiên, vận rủi vẫn chưa kết thúc. Trong một lần bố mẹ cô đi tìm việc lần nữa, tai nạn xe cộ đã xảy ra, bố cô lập tức qua đời còn mẹ cô chịu kích thích nên chảy máu não và hôn mê bất tình, từ đó chỉ có thể nằm trên giường bệnh.

Không ai quan tâm đến cô, nhà cũng chẳng còn. Cô từ trạng thái mơ hồ vực dậy tinh thần, không thể không bỏ học để gánh vác trách nhiệm chăm sóc mẹ mình.

Nguồn gốc của mọi bất hạnh này là Cảnh Nhạc Dương. Những trò đùa và cá cược của họ đã hủy hoại hạnh phúc của một gia đình.

Cô hận cậu ta, hận đến chết đi được.

Từng giọt, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên khuôn mặt của Lạc Đình Đình.

Cho nên, cô tuyệt đối không thể nhìn người chị tốt như vậy đi vào vết xe đổ của mình, bị người đùa giỡn, trêu chọc.

Lạc Đình Đình khóc suốt đêm vì nhớ lại chuyện cũ. Sáng ngủ dậy, đôi mắt cô sưng vù.

Cô vội vàng vệ sinh cá nhân rồi chạy đến làm thêm ở một quán cà phê.

Hiện tại cô không có bằng cấp chính quy nên phải làm mấy việc làm thêm để kiếm đủ phí sinh hoạt.

Lạc Đình Đình nghĩ đến tấm danh thiếp mà người chị khóa trên đưa cho, đây là một cơ hội để cô có thể có được một công việc chính thức, chính mình nhất định phải nắm bắt.

Chỉ cần có cơ hội, cô sẽ không để chị ấy thất vọng.

Với đủ loại suy nghĩ quay cuồng trong đầu, Lạc Đình Đình vừa kịp giờ chạy đến quán cà phê, sau đó thay đồng phục của cửa hàng.

“Bàn số 5, cà phê đá mocha!” Nhân viên quầy bar đưa cà phê cho Lạc Đình Đình.

Lạc Đình Đình bưng khay lên và cẩn thận di chuyển đến bàn số 5.

Bàn số 5 được đặt gần cửa. Ngay khi cô sắp đến nơi thì có một bóng người hấp tấp bước vào từ cửa.

Lạc Đình Đình không kịp né tránh, cô “a” một tiếng, ly cà phê trong tay va phải và tưới ướt quần áo đối phương.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Lạc Đình Đình sắp khóc đến nơi rồi. Cô cúi đầu vội vàng lau vết bẩn trên người người kia, trong lòng sốt ruột như sắp bốc khói.

Quần áo của đối phương thoạt nhìn có vẻ rất đắt tiền. Nếu người đó bắt cô phải bồi thường thì phải làm sao đây, cô không chắc mình có đủ tiền đền hay không.

Cô thật đáng chết mà, sao không cẩn thận một chút chứ.

Quản lý cửa hàng nghe thấy ồn ào cũng vội chạy tới giải quyết sự cố ngoài ý muốn.

“Đừng lau nữa, cô làm việc kiểu gì vậy?” Người đàn ông không vui đẩy cô ra.

Nghe được thanh âm quen thuộc, toàn thân Lạc Đình Đình cứng đờ, máu dường như cũng đông cứng lại thành đá.

Cô theo phản xạ cúi đầu, để mái tóc dài che đi biểu cảm trên mặt, cổ tay cũng theo bản năng bắt đầu đau nhức.

Cô không hiểu, rõ ràng là lỗi của đối phương, nhưng cô lại sợ hãi đến mức không dám đối mặt.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi quý khách.” Người quản lý cửa hàng vội vàng xin lỗi.

Cảnh Nhạc Dương không kiên nhẫn nhướng mày, cười khẩy: “Nếu xin lỗi có ích thì còn cần cảnh sát làm gì? Nhân viên trong cửa hàng của anh chẳng có tố chất gì cả, làm hỏng hết quần áo của tôi rồi, bây giờ phải làm sao đây?”

Lạc Đình Đình cắn răng nhẹ giọng nói: “Bao nhiêu, tôi, tôi có thể bồi thường cho anh.”

Cô cảm thấy tủi thân đến mức muốn khóc, rõ ràng do đối phương đi quá nhanh nên cô mới đụng phải.

“Bồi thường, cô có bồi thường nổi không?” Khóe miệng Cảnh Nhạc Dương cong lên đầy ác liệt, tâm trạng của anh ta vô cùng khó chịu.

Lạnh lùng liếc nhìn nhân viên phục vụ một cái, Cảnh Nhạc Dương vì không muốn làm mất hình tượng khi ở bên ngoài nên không tiện gây sự với cô, cậu ta lập tức quay người tìm một cửa hàng để đổi quần áo.

Khoảnh khắc cậu ta quay lại, ánh mắt lướt qua cái đầu cúi rất thấp của đối phương cùng với một đoạn vành tai trắng nõn, trong lòng cậu ta dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Cậu ta luôn cảm thấy cô mang lại cho cậu ta một cảm giác rất quen thuộc.

Cậu ta dừng lại bước chân, cố chịu đựng sự khó chịu và nói: “Ngẩng đầu lên để tôi xem.”

Hô hấp của Lạc Đình Đình trở nên rối loạn, cô cắn chặt môi nhưng nhất quyết không chịu khuất phục: “Quần áo của anh giá bao nhiêu? Tôi có thể bồi thường cho anh theo giá gốc.”

“Một trăm ngàn.”

“Đắt thế ư?” Lạc Đình Đình kêu lên, quên mất đề phòng mà ngẩng đầu.

Sau đó cô sững người và hoảng loạn che mặt.

Cảnh Nhạc Dương như có điều suy nghĩ nheo mắt lại, trong miệng thốt ra một cái tên.

“Không phải muốn bồi thường à? Vậy lại đây, cùng tôi đến cửa hàng trả tiền.” Cảnh Nhạc Dương nhàn nhã nói.

Máu cả người Lạc Đình Đình như đều dồn lên đỉnh đầu, cô lã chã chực khóc, bởi vì bản thân cô không có nhiều tiền như vậy để bồi thường.

Quản lý cửa hàng ở bên cạnh không thể bận tâm được nhiều đến thế, anh ta lập tức đẩy Lạc Đình Đình và nói: “Đây là trách nhiệm của cô. Vậy thì cô Lạc Đình Đình tạm thời không cần làm việc, trước tiên cứ theo vị khách này đi giải quyết sự cho xong rồi nói tiếp.”

Dù sao cửa hàng không phải chịu trách nhiệm là tốt rồi.

“Lạc Đình Đình?”

Ánh mắt Cảnh Nhạc Dương hơi phức tạp, cậu ta đột nhiên ôm lấy Lạc Đình Đình đi ra khỏi quán cà phê, sau đó nâng khuôn mặt đang lảng tránh của đối phương lên.

Một khuôn mặt thanh tú, ưa nhìn hiện ra. Đối phương vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt nhìn cậu ta, gợi cho cậu ta một tia hồi ức xa xăm.

“Lạc Đình Đình, Đình Đình, là em thật à!” Cậu ta thở dài.

“Anh muốn thế nào?” Cô nhìn chằm chằm cậu ta đầy căm hận và khuất nhục.

Trong con ngươi Cảnh Nhạc Dương lóe lên một tia sáng mờ ảo, dường như cậu ta đang nhớ tới một loại cảm giác tốt đẹp nào đó. Cậu ta chớp chớp mắt: “Đã lâu không gặp, hay là chúng ta cùng nhau ôn chuyện nhé.”

“Ai muốn cùng anh ôn chuyện, anh hãy thả tôi ra đi.” Lạc Đình Đình cố gắng vùng vẫy hất cánh tay cậu ta ra.

Ồ, con thỏ nhỏ cũng có móng vuốt sắc nhọn.

Cảnh Nhạc Dương thoải mái đút hai tay vào túi quần: “Trở về thay quần áo rồi đi theo anh.”

“Anh muốn làm gì?” Lạc Đình Đình cảnh giác trừng mắt với cậu ta.

‘Chà’, Cảnh Nhạc Dương chỉ vào quần áo đã bị bẩn: “Em quên là phải bồi thường cho anh rồi à? Nếu không thay quần áo thì em định mặc thế này để đi mua sắm cùng anh à, hay là em định quỵt nợ?”

Lạc Đình Đình thực sự muốn ném những lời này vào mặt cậu ta, nhưng sự thật là tất cả số tiền tiết kiệm của cô cộng lại cũng không đến mười ngàn tệ, cô thực sự không có khả năng bồi thường.

Sự tối tăm trong mắt Cảnh Nhạc Dương càng lúc càng đậm, đột nhiên cậu ta thở dài, dịu giọng nói: “Đi nhanh đi, thỏ trắng nhỏ, anh chờ em.”

Lạc Đình Đình đau xót trong lòng, cô mơ màng hồ đồ bị cậu ta đẩy vào trong quán để thay quần áo rồi sau đó bị cậu ta lôi đi.

Trong khoảng thời gian một tháng yêu nhau lúc trước, cậu ta thích nhất gọi cô là: thỏ trắng nhỏ.

Một lần nữa nghe được lời này, tựa như mới hôm qua.

Lạc Đình Đình bị đẩy vào trong xe. Chàng trai nhấn ga, xe phóng đi như bay rời xa quán cà phê.

Người đàn ông vốn đang đợi trong quán cà phê trợn mắt há hốc mồm nhìn thằng nhóc mà mình mời không nói một lời mà bỏ lại mình đi mất, anh ta không khỏi bĩu môi.

Nghĩ một lát, anh ta lấy di động ra và gọi điện thoại.

Khi cuộc gọi được kết nối, anh ta nói đùa: “Julia, anh báo cho em một tin không vui. Anh đã tận mắt nhìn thấy chồng sắp cưới yêu quý của em bỏ chạy cùng với một người phụ nữ khác. Em mà không giữ thật chặt thì người trong lòng của em sẽ bay mất đấy.”

“Nói dối? Lừa em á?” Người đàn ông bắt chéo chân, hừ hừ, “Anh đã tốt bụng báo tin cho em, tin hay không thì tùy em. Anh cúp máy đây.”

Thằng nhãi Cảnh Nhạc Dương này vì gái quên bạn, thật vô nhân tính. Ai bảo cậu ta bỏ rơi mình, cho cậu ta ăn chút khổ vậy!

Bình luận

Truyện đang đọc