TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Vệ Đông rời đi.

Đối với Diệp Uẩn Ninh, nhà họ Diệp đã bị cô ném ra ngoài. Họ không khác gì những người xa lạ, không thể gây ra bất kỳ gợn sóng gì trong cô và càng không thể dính dáng đến cô thêm một lần nào nữa.

Diệp Uẩn Ninh rất nhanh đã cống hiến hết mình cho việc sản xuất và phân phối “Lục địa Thương Lan”. Vào lúc này, các mối quan hệ mà cô và Ngu Tịch Lam kết nối được đã phát huy tác dụng. Sau một thời gian nỗ lực làm việc, bộ phim sẽ được phát sóng trên một kênh truyền hình vệ tinh nào đó trong kỳ nghỉ đông.

Mặc dù kết quả đạt được cũng có một phần nhờ vào quan hệ nhưng nó cũng đã chứng tỏ rằng bộ phim xuất sắc, bản thân đài truyền hình cũng rất lạc quan về nó và đó là tình thế đôi bên cùng có lợi.

Phía bên kia, Vệ Đông bất lực trở về, gã thậm chí áy náy đến mức không dám đối mặt với ánh mắt thất vọng của Diệp Uẩn Thanh.

Đồng thời, lời nói của Diệp Uẩn Ninh vẫn có ảnh hưởng đến gã, một tầng sương mù bao trùm lên tâm trí gã.

Nhưng làm sao có thể? Làm sao Diệp Uẩn Ninh có thể biết những chuyện đã xảy ra với gã?

Sự bực tức hiện lên trong đôi mắt u sầu của gã, Vệ Đông mím chặt môi.

Gã ngồi lặng yên trên xe. Đang băn khoăn không biết đi đâu thì có một người bạn cũ gọi điện hẹn gặp để ôn chuyện.

Vệ Đông vốn đang đầy tâm sự không còn cách nào khác đành phải đồng ý, gã đạp ga và lái xe đến nơi hẹn.

Bạn bè gã không hẹn ở quán bar đông đúc mà hẹn ở tiệm cà phê. Phía trên đầu có những cây trầu bà thơm mát và tươi tốt, và trên vách tường xuất hiện những chùm sáng nhỏ lấp lánh. Giữa những chỗ ngồi liền nhau được ngăn cách bằng cây xanh, tạo nên một không gian tương đối riêng tư.

Bạn của gã đã đến từ sớm và vẫy tay chào khi nhìn thấy gã.

Vệ Đông mỉm cười đi về phía bọn họ.

Lâm Kiến và Phương Hoa là những người bạn cùng lớn lên với gã, họ cũng là những người bạn hiếm hoi đối xử với gã trước sau như một sau khi nhà họ Vệ phá sản. Cho đến giờ, bọn họ vẫn luôn duy trì liên lạc.

“Cái tên này, đến thành phố Thanh mà không đến gặp chúng tôi, phải đợi chúng tôi tự đi tìm thì cậu mới chịu xuất hiện.” Lâm Kiến là một người có tính cách hào sảng, anh ta giả vờ tức giận.

“Xin lỗi nhé, tối nay tôi mời các cậu, được không!” Vệ Đông kéo ghế ngồi xuống.

“Thế thì bọn tôi không khách sáo làm gì nữa. Nhưng mà chỉ một bữa thì chưa đủ đâu, đương nhiên phải mời thêm mấy bữa nữa mới được!” Phương Hoa có tính tình cởi mở, vui vẻ nói.

Vệ Đông cười nhẹ: “Mấy bữa cũng được. Dù sao sau này tôi cũng ở thành phố Thanh rất lâu, không phải sợ tôi thất hứa đâu.”

Lâm Kiến kinh ngạc lắp bắp: “Trọng tâm sự nghiệp của cậu không phải ở thành phố Từ à? Rời khỏi đó có ổn không?”

Thành phố Từ chính là nơi nhà họ Vệ định cư sau khi rời khỏi thành phố Thanh.

Ánh mắt Vệ Đông nặng nề, gã nói: “Tôi định chuyển công ty về thành phố Thanh, sau này chắc là để chi nhánh công ty ở thành phố Từ!”

“Đây là chuyện tốt. Sau này chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên hơn rồi đúng không?” Phương Hoa vui vẻ nói.

Lâm Kiến bình chân như vại liếc anh ta một cái: “Xời, tôi còn có thể thường thường tụ tập với Vệ Đông chứ người đã có vợ như cậu còn đến hóng hớt làm gì. Cậu không sợ em dâu chê cậu không về nhà, nhéo tai cậu à”

Trong ba người, người hướng ngoại và cởi mở như Phương Hoa lại là người kết hôn sớm nhất. Anh ta cười ha ha: “Lâm Kiến, cậu đừng nói nhăng cuội nói xấu vợ tôi, Tiểu Tân không như vậy đâu.”

Lâm Kiến ra vẻ khinh bỉ trợn trắng mắt khi nhìn thấy bạn thân lộ ra sự hạnh phúc.

Nhìn thấy bạn bè đùa giỡn, Vệ Đông không khỏi nở nụ cười thoải mái.

Lúc này, một nữ khách hàng bước vào quán cà phê. Cô đội mũ và mặc áo khoác dày đi ngang qua chỗ của họ và ngồi ở phía sau.

Vệ Đông hơi nghiêng người sang một bên, quay đầu hỏi Lâm Kiến: “Tôi nhớ rõ cậu cũng có bạn gái, khi nào cho tôi uống rượu mừng đây?”

Lâm Kiến lập tức mặt ủ mày ê: “Đừng nói nữa, chúng tôi cãi nhau một trận xong chia tay rồi.”

“Chia tay?” Vệ Đông xin lỗi nâng ly lên, “Xin lỗi, tôi không biết.”

Lâm Kiến lắc đầu: “Không sao đâu, chia tay rồi quay lại với nhau là chuyện bình thường, biết đâu người sau sẽ tốt hơn. Đúng rồi, còn cậu thì thế nào, lần này trở về…”

Anh ta dừng lại như có điều muốn ám chỉ: “Có phải là vì cô ấy không?”

“Cô ấy” trong miệng Lâm Kiến đương nhiên là chỉ Diệp Uẩn Thanh. Họ đều biết rằng Vệ Đông đã từng thích một người, đó chính là thanh mai trúc mã Diệp Uẩn Thanh.

Vệ Đông mỉm cười không nói gì, nhưng ánh mắt dịu dàng đã tỏ rõ mọi thứ trong im lặng.

Phương Hoa cảm thán: “Cậu đúng là si tình thật đấy. Nói thật nếu lúc trước cậu không rời đi thì chưa chắc đã đến lượt Hoắc Tranh. Thật là trời xui đất khiến.”

Cũng may hiện tại vẫn chưa quá muộn và mọi thứ dường như đang trở lại đúng hướng.

Lâm Kiến tựa hồ nhớ tới cái gì, tiếc nuối nói: “Đúng rồi, tôi nhớ rõ trước đây cậu còn lôi kéo chúng tôi chuẩn bị rất lâu để tỏ tình với cô ấy, sao về sau cậu lại hủy vậy? Nói không chừng nếu lúc trước cậu thổ lộ, cô ấy sẽ đồng ý, hai người đã được ở bên nhau từ lâu rồi.”

Vệ Đông lắc đầu, như thể đang nhớ đến chuyện gì không vui: “Bởi vì trước ngày tỏ tình một ngày, tôi đã nhận được tin gia đình mình phá sản.”

Đôi mắt gã ủ dột, như thể vẫn còn nhớ rõ cảm giác như sét đánh giữa trời quang khi biết được tin tức.

Lâm Kiến hiểu ra, nói: “Bảo sao. Nhưng cô ấy không phải là người chê nghèo yêu giàu. Nếu cậu tỏ tình thì chưa chắc cô ấy đã từ chối. Tôi cảm thấy lúc đó cô ấy cũng thích cậu.”

Lâm Kiến không thích mẫu người như Diệp Uẩn Thanh, nhưng anh cũng có ấn tượng rất tốt với cô gái này. Phải biết rằng trước khi Hoắc Tranh xuất hiện, người mà Diệp Uẩn Thanh thân thiết nhất chính là Vệ Đông. Hầu hết mọi người đều theo bản năng cho rằng hai người sẽ thành một đôi.

Cô gái phía sau gọi một tách cà phê nóng, Vệ Đông ngơ ngác nhìn người phục vụ bưng cà phê đi tới phía sau, đắm chìm trong hồi ức xa xôi.

Khóe môi gã ẩn chứa sự cay đắng: “Đúng vậy, cô ấy sẽ không chê tôi. Nhưng tôi chẳng có gì, lại ôm một đống nợ, tôi lấy gì để thích cô ấy đây. Khi cô ấy bị ốm, bị lạnh hay bị đói thì tôi thậm chí còn không có tiền để đưa cô ấy đi khám bệnh, càng không nói đến chuyện có thể chăm sóc chu đáo cho cô ấy. Tôi lấy đâu ra mặt mũi để bắt cô ấy cùng tôi chịu khổ chứ. Khi thật sự yêu một người thì chỉ muốn dành cho cô ấy tất cả những gì tốt nhất thôi.”

Choang, tiếng cốc cà phê rơi xuống đất đột nhiên vang lên từ phía sau. Một người ở phía tiếng động đi tới, đứng cạnh Vệ Đông.

Vệ Đông ngửi thấy một hương thơm hơi quen quen, đang nghĩ xem mình đã ngửi thấy ở đâu thì nhìn thấy một người đứng nghiêm bên cạnh.

Gã kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, thứ gã bắt gặp chính là ánh mắt buồn bã và khó tin của đối phương, cùng những hàng nước mắt lăn dài từ khóe mắt cô.

Gã đột nhiên đứng dậy, sắc mặt tuấn tú biến dạng: “Vi Vi, sao em lại ở đây?”

Tiếu Vi Vi cười buồn nói: “Sao tôi lại ở đây à? Bởi vì tôi đang tìm anh, tôi muốn biết rốt cuộc tôi đã làm gì sai mà anh lại muốn bỏ rơi tôi? Thì ra không phải là anh không biết yêu mà là từ đầu đến cuối, người anh thích không phải là tôi. Nhưng nếu anh đã không thích thì tại sao anh lại tới trêu chọc tôi chứ?”

Sắc mặt Vệ Đông rất khó coi, gã lôi kéo cô nói: “Có gì thì rời khỏi đây trước rồi nói. Đi thôi!”

Nhưng người con gái trước giờ luôn ngoan ngoãn vâng theo lại hất tay gã ra, vẻ mặt trở nên lạnh lùng và nghiêm túc: “Đúng là phải nói rõ ràng. Nếu trước đây anh đã yêu người khác thì tại sao lại đồng ý ở bên tôi. Có phải bởi vì tôi có thể cùng anh chịu khổ không?”

“Câm miệng, em còn muốn càn quấy bao lâu nữa, đây là nơi em có thể làm loạn ư?” Vệ Đông thấp giọng quát, sự nôn nóng tràn ngập nơi đáy mắt gã.

“Vệ Đông, chuyện gì xảy ra vậy? Cô gái này là ai?” Lâm Kiến và Phương Hoa liếc nhìn nhau, nghi hoặc hỏi.

Vệ Đông nghiến cắn răng: “Tôi sẽ giải thích với các cậu sau.”

Tiếu Vi Vi nhếch môi mỉa mai: “Sao nào, thân phận của tôi đáng xấu hổ lắm à? Sao không nói cho họ biết tôi có phải là bạn gái của anh, người bạn gái mà anh sắp bỏ rơi?”

Lâm Kiến kinh ngạc: “Vệ Đông, cậu có bạn gái ở thành phố Từ à?”

Cái này, cái này, họ chưa bao giờ nghe gã nhắc đến.

Xung quanh thỉnh thoảng có người hiếu kỳ nhìn lại, thậm chí còn có người lấy di động ra để quay. Nhân viên trong tiệm cà phê đứng tại chỗ, chần chờ không biết có nên đi tới khuyên can không.

Ánh mắt Vệ Đông tối sầm, một tầng sương lạnh phủ kín khuôn mặt điển trai nhã nhặn của gã: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

“Không, tôi muốn biết ngay bây giờ, tại sao anh không thích tôi mà lại muốn ở bên tôi?” Tiếu Vi Vi hét to và cắn chặt môi, “Tôi là người ở bên anh lúc anh còn hai bàn tay trắng, tôi là người cùng anh thức trắng đêm khi anh suy sụp, tôi là người lo lắng cho anh một ngày ba bữa khi anh không ăn được cơm, tôi là người chăm sóc cho anh khi anh ốm đau nằm viện. Tôi là người cùng anh ở trong tầng hầm khi anh khởi nghiệp thất bại, tôi cũng là người vui mừng cho anh khi anh thành công. Khi anh không có tiền, tôi lấy ra tất cả những gì mình có cho anh, khi anh có tiền, tôi cũng chẳng lấy của anh một chút gì.”

Tiểu Vi Vi cười khổ, cười chính mình là một con ngốc: “Cha mẹ anh bị bệnh, ai là người thay anh chạy đôn chạy đáo để anh không phải lo lắng? Vẫn là tôi. Vệ Đông, có phải là vì khi anh bần cùng thì chỉ có tôi ở bên cạnh anh không? Vì thế anh chấp nhận tôi, dỗ dành tôi rằng anh sẽ biết ơn tôi suốt đời, chờ khi anh công thành danh toại, anh sẽ cưới tôi. Anh ở bên tôi vì chờ đợi tôi sẽ ở bên anh khi nghèo túng, chăm sóc cho anh, chăm lo cho người nhà anh. Khi anh phát đạt, không cần dùng đến tôi nữa thì anh liền bỏ rơi tôi ư?”

Cô gái thanh tú dịu dàng, cô vẫn không ngừng rơi lệ. Dáng vẻ không còn gì buồn bằng trái tim đã chết lặng ấy khiến người ta tin tưởng rằng cô không hề nói dối.

Thảm quá đi mất. Mọi người đều nhìn Vệ Đông với ánh mắt lên án.

Chẹp chẹp, không ngờ bề ngoài trông cũng không đến nỗi nào mà lại là một tên cặn bã, một tên dẫn đầu trong đám trai đểu.

Tiếu Vi Vi nói nhỏ: “Anh không nỡ để người mình yêu chịu khổ, vậy tại sao lại muốn kéo tôi theo? Do tôi đáng phải chịu khổ cùng anh hay tôi chỉ xứng để chịu khổ cùng anh thôi? Vệ Đông, tôi chưa từng làm gì có lỗi với anh nhưng tôi lại nhận được cái gì?”

Đồng tử Vệ Đông co lại, gã không khỏi lùi về sau một bước, như thể da mặt bị lột ra từng lớp, từng lớp trước mặt mọi người, gã chỉ muốn quay đầu rời đi.

“Vệ Đông, những điều cô ấy nói có phải là sự thật không?” Lâm Kiến ngạc nhiên và buồn bã hỏi, “Cậu thực sự đã làm những việc này à?”

Tại sao?

Không phải Vệ Đông chỉ luôn thích Diệp Uẩn Thanh à? Tại sao lại có bạn gái? Tại sao không nói gì mà lừa gạt bọn họ?

Hay thực sự như lời cô gái này đã nói, rằng gã chỉ muốn dụ dỗ người cùng chung hoạn nạn với mình, ở trong khốn khó có người giúp đỡ, đợi đến khi phất lên thì vứt bỏ người ta, dùng thành tựu hiện tại để theo đuổi tình yêu đích thực?

Thế này chẳng phải là quá vô liêm sỉ sao? Khổ thì bắt người ta chịu còn phúc thì người mình yêu được hưởng.

Da mặt Vệ Đông giật giật một chút, gã trầm giọng nói: “Tuyệt đối không phải như những gì cô ta nói. Chúng tôi từng hẹn hò nhưng do tính cách không hợp nên chia tay. Chúng tôi chưa kết hôn, tôi nghĩ tôi có quyền chia tay.”

Bình luận

Truyện đang đọc