TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Dường như có tiếng người đang nói chuyện ở bên tai, Diệp Uẩn Thanh không rảnh để ý tới. Cảm giác đầu tiên dâng lên nơi đáy lòng chính là hạnh phúc: Chính mình còn sống.​Cảm giác đầu tiên dâng lên nơi đáy lòng chính là hạnh phúc: Chính mình còn sống.

Không có gì khiến người xúc động hơn việc lại có thể mở mắt nhìn ngắm thế giới lần nữa, điều đó có nghĩa là mình vẫn còn sống trên đời.​Nhìn thấy cảm xúc của Diệp Uẩn Thanh bị kích thích, cảnh sát đành phải bất đắc dĩ đi ra ngoài trước.

Phải chăng điều đó cũng có nghĩa là ca phẫu thuật đã thành công, bác sĩ ngầm đã thực hiện lời hứa, cô ta đã có được trái tim của Diệp Uẩn Ninh?​Máy đo tim bắt đầu phát ra tín hiệu cảnh báo, bác sĩ ở một bên vội vàng tiến tới kiểm tra: “Không ổn rồi, nhịp tim của cô ta đã đập nhanh hơn.

Diệp Uẩn Thanh muốn đưa tay chạm vào ngực và cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ dưới da mình biết bao, cuối cùng cô ta cũng đạt được mong muốn.​Câu hỏi đột ngột cuối cùng đã phá vỡ suy nghĩ của Diệp Uẩn Thanh, cô ta vô thức ngước mắt lên và nhìn thấy màu xanh lục chói mắt.

Chỉ có điều sự suy yếu sau ca phẫu thuật đã hạn chế cô ta.​Giờ chỉ xem ai có thể sống lâu một ngày và trụ được đến cuối cùng.

Cô ta đắm chìm trong niềm vui sướng khi có được một trái tim mới đến nỗi không rảnh quan sát hoàn cảnh xung quanh.​Cô ta ngơ ngác nói: “Anh nói thật chứ?

Nơi này tràn ngập màu sắc của ánh sáng mặt trời. Những tia sáng qua cửa sổ kính chiếu xuống mặt sàn nhẵn bóng, yên bình và sáng sủa, khác hẳn với tầng hầm ngầm âm u lạnh lẽo.​Thật là ghê tởm, trái tim trong lồng ngực hắn căn bản không phải của hắn mà là của một người khác không rõ là ai, bây giờ nó lại ở trong cơ thể hắn.

Ở đây không có sự hiện diện của Diệp Uẩn Ninh, càng không có bóng dáng của Tiếu Ninh và vị bác sĩ ngầm đáng sợ và hay thay đổi kia.​Ngay cả cảnh sát sau khi nhìn thấy cũng không khỏi thở dài một tiếng.

Cô ta đã được đưa ra khỏi tầng hầm.​Hắn thở dồn dập, khung cảnh trước mắt bắt đầu tối sầm lại, ngực đau nhói, trái tim dưới da dường như đang chống lại hắn, cơ thể hắn bắt đầu run rẩy vì đau đớn.

Có tiếng bước chân vội vã từ xa đến gần, hai cảnh sát mặc cảnh phục cùng với các bác sĩ và y tá tiến đến bên giường cô ta.​Dường như có tiếng người đang nói chuyện ở bên tai, Diệp Uẩn Thanh không rảnh để ý tới.

Trên giường bệnh, Diệp Uẩn Thanh vẫn đang đắm chìm trong niềm vui sướng, khóe mắt còn đọng một giọt nước mắt trong suốt như pha lê, giống như công chúa Bạch Tuyết tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, xinh đẹp đến mức không thể tưởng tượng được.​Sự tra tấn về thể xác đã lôi kéo toàn bộ sự chú ý của hắn, Tiếu Ninh chưa bao giờ biết sẽ có một ngày mình suy yếu như vậy.

Ngay cả cảnh sát sau khi nhìn thấy cũng không khỏi thở dài một tiếng. Tiếc thật, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.​Mặc dù Tiếu Ninh nằm liệt giường nhưng vẫn có hai cảnh sát canh giữ cửa phòng bệnh.

“Diệp Uẩn Thanh, hiện tại cô có thể nói chuyện không?” Cảnh sát hỏi.​”

Câu hỏi đột ngột cuối cùng đã phá vỡ suy nghĩ của Diệp Uẩn Thanh, cô ta vô thức ngước mắt lên và nhìn thấy màu xanh lục chói mắt. “Thình thịch, thình thịch, thình thịch”, nhịp tim của cô ta bắt đầu đập loạn xạ.​Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh không làm chuyện gì có lỗi với em phải không, anh nói đi?

Cảnh sát, sao cảnh sát lại ở đây?​Thịnh Lê Na bước vào với đôi mắt ngấn lệ, vừa liếc mắt một cái là thấy Tiếu Ninh gầy đến mức y hệt một bộ xương khô.

Không đúng, bây giờ cô ta đang ở đâu? Đám người bác sĩ ngầm đâu rồi? Bọn họ bị cảnh sát phát hiện ra rồi ư?​Ở đây không có sự hiện diện của Diệp Uẩn Ninh, càng không có bóng dáng của Tiếu Ninh và vị bác sĩ ngầm đáng sợ và hay thay đổi kia.

Trong nháy mắt, đôi mắt cô ta ngập tràn nỗi sợ hãi, rốt cuộc cô ta cũng chậm chạp phát hiện ra chính mình hình như đã vui mừng quá sớm.​Hắn còn trẻ như vậy, hắn mới bắt đầu thực hiện hoài bão lớn lao của mình, còn cả tương lai xán lạn lâu dài chờ hắn phía trước, sao hắn lại có thể chết ở chỗ này!

Máy đo tim bắt đầu phát ra tín hiệu cảnh báo, bác sĩ ở một bên vội vàng tiến tới kiểm tra: “Không ổn rồi, nhịp tim của cô ta đã đập nhanh hơn. Mau chuẩn bị cấp cứu, cảnh sát đi ra ngoài trước đã.”​” Hắn tiếp tục nói “Sở dĩ anh giúp cô ấy là vì cô ấy là ân nhân cứu mạng của anh, anh chỉ muốn trả ơn mà thôi.

Nhìn thấy cảm xúc của Diệp Uẩn Thanh bị kích thích, cảnh sát đành phải bất đắc dĩ đi ra ngoài trước.​” Cảnh sát hỏi.

Một vị cảnh sát trong đó phàn nàn: “Thật không thể nhìn ra được. Xinh đẹp như hoa thế mà lại làm ra được việc moi tim của chị ruột mình.”​Giọng nói kia nghe có vẻ mệt mỏi, như thể bệnh nặng mới khỏi, trong phút chốc cô ta không thể nghĩ ra là ai.

Một cảnh sát khác tán thành nói: “Anh nói xem, liệu cô ta có biết hiện tại trái tim mình có vấn đề không?”​”Thình thịch, thình thịch, thình thịch”, nhịp tim của cô ta bắt đầu đập loạn xạ.

Không biết số phận của Diệp Uẩn Thanh là tốt hay xấu. Tốt là nhóm máu của Tiếu Ninh giống với Diệp Uẩn Thanh, bác sĩ ngầm được mời cũng có chuyên môn cao nên tiến hành phẫu thuật đổi tim thành công viên mãn. Không tốt là Tiếu Ninh có u ác tính mà chính bản thân hắn cũng không biết chuyện này, trái tim của hắn đã bị bác sĩ ngầm ghép vào người Diệp Uẩn Thanh.​”

Đây thực sự là nỗi bất hạnh lớn nhất trong sự may mắn của cô ta. May mắn biết bao khi tuỳ tiện đổi tim lại đổi được đúng trái tim phù hợp, nhưng cũng thật sự đáng tiếc khi trái tim đó lại có vấn đề.​”

Sau khi Diệp Uẩn Thanh và Tiếu Ninh được đưa đến bệnh viện và được bác sĩ khám lại đã đưa ra kết quả này.​”

Vì vậy, ngay cả khi Diệp Uẩn Thanh có được một trái tim mới, những nguy hiểm tiềm ẩn đi kèm với nó sẽ lại ập đến với cô ta và cơ thể cô ta sẽ không thể chống đỡ được bao lâu khi bệnh tình chuyển biến xấu hơn.​Nghĩ đến chuyện về sau không còn được gặp lại em và cả bé con của chúng ta trong tương lai, anh, anh thật sự hận mình chết mất.

Chưa kể rằng một khi tình tiết phạm tội của cô ta được xác định, cô sẽ phải đối mặt với việc ngồi tù.​Sao anh lại ở bên người phụ nữ khác, còn cho em uống thuốc ngủ?

Kết quả là, sự khoẻ mạnh mà cô ta hằng mong ước vẫn chỉ là hoa trong sương mù, trăng trong nước, xa xôi không thể với tới.​Thịnh Lê Na cảm thấy trong lòng dâng lên một niềm vui sướng, nhưng cô ta vẫn hơi nghi ngờ: “Anh nói thật à?

Thậm chí, có khả năng thời gian cô ta sống còn ngắn hơn cả trước khi ghép tim.​”

Thật không thể không nói rằng đây chính là bi kịch.​Xinh đẹp như hoa thế mà lại làm ra được việc moi tim của chị ruột mình.

Chờ đến khi cô ta biết được mấy tin này, có thể nghĩ được cú sốc mà cô ta chịu sẽ lớn đến nhường nào.​Em là người phụ nữ duy nhất anh yêu, anh hoàn toàn không yêu cô ấy.

Tiếu Ninh ở phòng bên cạnh cũng đã tỉnh lại.​”

Hắn vẫn còn nhớ rõ cảnh mình gặp phải trước khi hôn mê. Hắn phải trơ mắt nhìn bác sĩ ngầm mổ bụng lấy ra trái tim mình, điều đó thực sự còn đáng sợ hơn so với việc xuống địa ngục.​Thật không thể không nói rằng đây chính là bi kịch.

Trái tim, trái tim của hắn!​Thì ra trước mắt trái tim trong lồng ngực mình sinh ra phản ứng thải ghép nghiêm trọng với cơ thể, càng trầm trọng hơn là không biết từ khi nào, cơ thể hắn lại xuất hiện u ác tính, tình huống vô cùng nguy cấp.

Tiếu Ninh kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt nhăn nhó, ngón tay nắm chặt.​Lê Na, em hãy tin tưởng anh, được không?

Thật là ghê tởm, trái tim trong lồng ngực hắn căn bản không phải của hắn mà là của một người khác không rõ là ai, bây giờ nó lại ở trong cơ thể hắn.​Bọn họ bị cảnh sát phát hiện ra rồi ư?

Hắn không cần trái tim này, hắn muốn đổi lại trái tim của chính mình.​Cảnh sát, sao cảnh sát lại ở đây?

Còn bác sĩ ngầm nữa, bác sĩ ngầm khốn kiếp, hắn muốn băm vằm chân tay bác sĩ ngầm thành vạn đoạn, khiến hắn ta tan xương nát thịt.​” Hắn run rẩy vươn ngón tay ra túm lấy tay áo một người bác sĩ.

Hắn thở dồn dập, khung cảnh trước mắt bắt đầu tối sầm lại, ngực đau nhói, trái tim dưới da dường như đang chống lại hắn, cơ thể hắn bắt đầu run rẩy vì đau đớn.​”

Thật là khó chịu. Có phải hắn sắp chết không? Tiếu Ninh chưa từng cảm thấy khó chịu như vậy, khó chịu đến mức hắn ước gì có thể ngất xỉu đi.​“Đổi lại trái tim, rồi, rồi từ từ chữa bệnh!

Trong tầm nhìn mông lung của hắn, một nhóm người mặc áo blouse trắng xông vào và thực hiện hàng loạt các cuộc kiểm tra trên người hắn.​Trong lúc mê man, qua giọng nói của các bác sĩ vây quanh, hắn đã nghe ra được mọi chuyện.

Những người này từ đâu xuất hiện vậy?​Có tiếng bước chân vội vã từ xa đến gần, hai cảnh sát mặc cảnh phục cùng với các bác sĩ và y tá tiến đến bên giường cô ta.

Trong lòng Tiếu Ninh nảy sinh ra một sự thật mà hắn không dám thừa nhận. Chắc chắn đã có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra trong lúc hắn hôn mê, dẫn tới sự việc bị lộ và mọi hành động của hắn đều bị phơi bày ngoài ánh sáng.​”

Hắn không kịp lo lắng về hậu quả nghiêm trọng. Sự tra tấn về thể xác đã lôi kéo toàn bộ sự chú ý của hắn, Tiếu Ninh chưa bao giờ biết sẽ có một ngày mình suy yếu như vậy.​Chương 135

Trong lúc mê man, qua giọng nói của các bác sĩ vây quanh, hắn đã nghe ra được mọi chuyện. Thì ra trước mắt trái tim trong lồng ngực mình sinh ra phản ứng thải ghép nghiêm trọng với cơ thể, càng trầm trọng hơn là không biết từ khi nào, cơ thể hắn lại xuất hiện u ác tính, tình huống vô cùng nguy cấp.​Vì sao anh lại giấu em làm ra loại chuyện này chứ!

Điều tồi tệ nhất là hiện tại không tìm được người hiến tim phù hợp. Nếu tình trạng này tiếp tục diễn ra, trước khi u ác tính chuyển biến xấu, phản ứng thải ghép của trái tim đã cướp đi mạng sống của hắn trước rồi.​Chưa kể rằng một khi tình tiết phạm tội của cô ta được xác định, cô sẽ phải đối mặt với việc ngồi tù.

Không, hắn không muốn chết.​Hắn vẫn còn nhớ rõ cảnh mình gặp phải trước khi hôn mê.

Đối mặt với cái chết, mọi thứ khác đều xếp ở phía sau.​Tiếu Ninh trìu mến nhìn cô ta: “Anh chỉ muốn báo đáp ân tình, sau đó chấm dứt mối quan hệ này, về sau một lòng một dạ ở bên em.

Dù là tình yêu hay vào tù, tất cả đều chờ hắn sống sót rồi mới nói tiếp được.​Tiếc thật, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Hắn còn trẻ như vậy, hắn mới bắt đầu thực hiện hoài bão lớn lao của mình, còn cả tương lai xán lạn lâu dài chờ hắn phía trước, sao hắn lại có thể chết ở chỗ này!​Anh nói cho em biết đi, rốt cuộc người anh yêu là ai, có phải là người phụ nữ kia không?

“Cứu tôi, đổi lại, đổi lại trái tim cho tôi!” Hắn run rẩy vươn ngón tay ra túm lấy tay áo một người bác sĩ. “Đổi lại trái tim, rồi, rồi từ từ chữa bệnh!”​Tổn thọ mất, cô gái ơi!

Chỉ là một khối u ác tính mà thôi, cắt bỏ đi là được, hắn vẫn còn có thể được chữa trị, còn có thể sống!​Nghe thấy giọng nói của Thịnh Lê Na, đôi mắt u ám của Tiếu Ninh lập tức sáng lên.

Bác sĩ có lệ gỡ tay hắn ra: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!”​Chỉ có điều sự suy yếu sau ca phẫu thuật đã hạn chế cô ta.

Tình trạng của cả hai người này đều rất tệ, họ cũng không thể vô nhân đạo đến mức lấy trái tim của Diệp Uẩn Thanh để ghép trả lại cho Tiếu Ninh được.​Bà là ai, còn giả thần giả quỷ nữa là tôi cúp máy đấy.

Giờ chỉ xem ai có thể sống lâu một ngày và trụ được đến cuối cùng.​Những người này từ đâu xuất hiện vậy?

Vụ án của Diệp Uẩn Ninh đã rơi vào vũng lầy, biết rõ ai là người bắt cóc cô, ai là chủ mưu, nhưng cả hai người đứng phía sau đều nằm trên giường bệnh thành bệnh nhân nguy kịch, bất cứ lúc nào cũng có thể cần cấp cứu nên khâu thẩm vấn chỉ có thể tạm thời hoãn lại.​Anh giấu em chỉ vì anh sợ em hiểu lầm.

Về phần những đồng phạm trong vụ án này thì sẽ dựa theo hành vi phạm tội nặng nhẹ mà trừng phạt thích đáng.​Trái tim, trái tim của hắn!

Và Thịnh Lê Na cuối cùng cũng tìm được cơ hội đến thăm Tiếu Ninh đang bệnh nặng.​Đây thực sự là nỗi bất hạnh lớn nhất trong sự may mắn của cô ta.

Mặc dù Tiếu Ninh nằm liệt giường nhưng vẫn có hai cảnh sát canh giữ cửa phòng bệnh.​Không, hắn không muốn chết.

Thịnh Lê Na bước vào với đôi mắt ngấn lệ, vừa liếc mắt một cái là thấy Tiếu Ninh gầy đến mức y hệt một bộ xương khô. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hắn đã không còn ra hình người, hốc mắt trũng sâu, ánh mắt vô hồn và trên người được cắm thiết bị chữa bệnh duy trì sinh mệnh.​Em sẽ không để anh phải chết đâu.

“Tiếu Ninh, Tiếu Ninh!” Thịnh Lê Na khóc lóc nhào tới, lắc lắc tay, bàn tay run rẩy, thậm chí không dám chạm vào người hắn, “Sao anh lại thành ra thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh không làm chuyện gì có lỗi với em phải không, anh nói đi?”​Trên giường bệnh, Diệp Uẩn Thanh vẫn đang đắm chìm trong niềm vui sướng, khóe mắt còn đọng một giọt nước mắt trong suốt như pha lê, giống như công chúa Bạch Tuyết tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, xinh đẹp đến mức không thể tưởng tượng được.

Nghe thấy giọng nói của Thịnh Lê Na, đôi mắt u ám của Tiếu Ninh lập tức sáng lên. Hắn giống như vớ được cây rơm cứu mạng, liều mạng thở hổn hển nói: “Lê Na, Lê Na, em cứu anh với. Hãy giúp anh tìm được trái tim thích hợp, anh không muốn chết, anh không thể chết được.”​”Tiếu Ninh, Tiếu Ninh!

Hắn cố gắng nở nụ cười, nói lời âu yếm: “Em có nhớ không, chúng ta từng nói sẽ sinh ra thật nhiều bé con, lấy tên em đặt cho một bé, tên anh đặt cho một bé, chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.” Hắn nói từng từ một cách khó khăn, “Chúng ta còn chưa đưa bé con đến với thế giới này, anh không nỡ rời xa em!”​Thấy số điện thoại có vẻ quen quen, cô ta nhất thời không nhớ ra, nghĩ ngợi một lát, cô ta nhấc máy “Alo!

Đôi mắt Thịnh Lê Na hơi lộ vẻ hoảng hốt, cô ta nhớ tới những lời ngon tiếng ngọt từ rất lâu trước kia.​Chỉ là một khối u ác tính mà thôi, cắt bỏ đi là được, hắn vẫn còn có thể được chữa trị, còn có thể sống!

Cô ta ngơ ngác nói: “Anh nói thật chứ? Vậy những gì cảnh sát nói là sao? Sao anh lại ở bên người phụ nữ khác, còn cho em uống thuốc ngủ? Anh nói cho em biết đi, rốt cuộc người anh yêu là ai, có phải là người phụ nữ kia không?”​Hắn giống như vớ được cây rơm cứu mạng, liều mạng thở hổn hển nói: “Lê Na, Lê Na, em cứu anh với.

Tiếu Ninh sốt ruột, trái tim lại bắt đầu đau đớn.​”

Hắn cố kìm nén sự khó chịu của mình, nỗ lực dùng ánh mắt yêu say đắm nhìn Thịnh Lê Na.​Em có tiền, có rất nhiều tiền, nhất định em sẽ tìm được trái tim thích hợp để cấy ghép cho anh.

“Anh có thể giải thích. Em là người phụ nữ duy nhất anh yêu, anh hoàn toàn không yêu cô ấy.” Hắn tiếp tục nói “Sở dĩ anh giúp cô ấy là vì cô ấy là ân nhân cứu mạng của anh, anh chỉ muốn trả ơn mà thôi. Anh giấu em chỉ vì anh sợ em hiểu lầm.”​Một vị cảnh sát trong đó phàn nàn: “Thật không thể nhìn ra được.

Hắn ho khan nói: “Em là một cô gái lương thiện, tri ân báo đáp. Anh là người được em thích thì sao có thể làm một kẻ vong ân phụ nghĩa được?”​Diệp Uẩn Thanh muốn đưa tay chạm vào ngực và cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ dưới da mình biết bao, cuối cùng cô ta cũng đạt được mong muốn.

Tiếu Ninh trìu mến nhìn cô ta: “Anh chỉ muốn báo đáp ân tình, sau đó chấm dứt mối quan hệ này, về sau một lòng một dạ ở bên em. Lê Na, em hãy tin tưởng anh, được không?”​Anh thực sự không lừa em chứ?

Thịnh Lê Na cảm thấy trong lòng dâng lên một niềm vui sướng, nhưng cô ta vẫn hơi nghi ngờ: “Anh nói thật à? Anh thực sự không lừa em chứ?”​” Thịnh Lê Na khóc lóc nhào tới, lắc lắc tay, bàn tay run rẩy, thậm chí không dám chạm vào người hắn, “Sao anh lại thành ra thế này?

“Nếu anh lừa em thì hãy để anh bị sét đánh, không chết tử tế được!” Tiếu Ninh thề với trời, “Lê Na, anh có thể chuộc tội, sau này anh sẽ bồi thường em gấp nhiều lần. Nhưng anh thật sự không muốn rời xa em. Nghĩ đến chuyện về sau không còn được gặp lại em và cả bé con của chúng ta trong tương lai, anh, anh thật sự hận mình chết mất. Vì sao anh lại giấu em làm ra loại chuyện này chứ!”​Đám người bác sĩ ngầm đâu rồi?

“Tiếu Ninh!” Thịnh Lê Na cảm động rơi nước mắt, không ngừng nói: “Em tin, em tin anh. Em sẽ không để anh phải chết đâu. Em có tiền, có rất nhiều tiền, nhất định em sẽ tìm được trái tim thích hợp để cấy ghép cho anh. Em muốn anh sống sót, sau này bầu bạn với em cả đời.”​” Tiếu Ninh thề với trời, “Lê Na, anh có thể chuộc tội, sau này anh sẽ bồi thường em gấp nhiều lần.

Tổn thọ mất, cô gái ơi!​” Hắn nói từng từ một cách khó khăn, “Chúng ta còn chưa đưa bé con đến với thế giới này, anh không nỡ rời xa em!

Ánh mắt Tiếu Ninh không khỏi lộ ra một tia đắc chí. May mắn mà nắm được quân cờ Thịnh Lê Na này, để cô ta yêu mình đậm sâu, nếu không giờ phút này xong đời rồi.​Điều tồi tệ nhất là hiện tại không tìm được người hiến tim phù hợp.

Thịnh Lê Na không nỡ rời xa Tiếu Ninh và đã ở bên hắn chuyện trò rất nhiều mà không hề biết Tiếu Ninh đang ở trong lòng mắng cô ta không tinh ý, không thấy hắn không có tinh thần, sức lực gì sao?​Tiếu Ninh chưa từng cảm thấy khó chịu như vậy, khó chịu đến mức hắn ước gì có thể ngất xỉu đi.

Nhưng hắn không thể chọc giận Thịnh Lê Na nên chỉ còn cách chịu đau ứng phó với cô ta.​Chờ đến khi cô ta biết được mấy tin này, có thể nghĩ được cú sốc mà cô ta chịu sẽ lớn đến nhường nào.

Đúng lúc này, di động trong túi Thịnh Lê Na reo lên.​”

Cô ta khó chịu lấy di động ra, miệng nói thầm: “Người nào không biết, thật là không có ánh mắt!”​Kết quả là, sự khoẻ mạnh mà cô ta hằng mong ước vẫn chỉ là hoa trong sương mù, trăng trong nước, xa xôi không thể với tới.

Thấy số điện thoại có vẻ quen quen, cô ta nhất thời không nhớ ra, nghĩ ngợi một lát, cô ta nhấc máy “Alo!”​Thịnh Lê Na không nỡ rời xa Tiếu Ninh và đã ở bên hắn chuyện trò rất nhiều mà không hề biết Tiếu Ninh đang ở trong lòng mắng cô ta không tinh ý, không thấy hắn không có tinh thần, sức lực gì sao?

Đầu dây bên kia yên tĩnh một lúc lâu không có người lên tiếng, cho đến khi Thịnh Lê Na sốt ruột định cúp điện thoại, người đó mới nói: “Lê Na, là ta!”​Trong nháy mắt, đôi mắt cô ta ngập tràn nỗi sợ hãi, rốt cuộc cô ta cũng chậm chạp phát hiện ra chính mình hình như đã vui mừng quá sớm.

 

“Bà? Bà là ai, còn giả thần giả quỷ nữa là tôi cúp máy đấy.” Thịnh Lê Na tức giận nói.​Và Thịnh Lê Na cuối cùng cũng tìm được cơ hội đến thăm Tiếu Ninh đang bệnh nặng.

Giọng nói kia nghe có vẻ mệt mỏi, như thể bệnh nặng mới khỏi, trong phút chốc cô ta không thể nghĩ ra là ai.​”

Bên kia nghẹn ngào hồi lâu, không biết là thất vọng hay là vì điều gì khác, rốt cuộc nói: “Mẹ, ta là mẹ của con đây.”​” Thịnh Lê Na cảm động rơi nước mắt, không ngừng nói: “Em tin, em tin anh.

Thịnh Lê Na sững người ngay lập tức, mẹ?

Bình luận

Truyện đang đọc