TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Trong xe đóng kín cửa, ánh sáng chiếu thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông khiến hắn trông có vẻ lạnh lùng, vô tình khó tả.

Hắn ngẩng đầu nhắm mắt, ra lệnh: “Đi thôi, tranh thủ thời gian làm xong các việc đã lên kế hoạch.”

Nếu Diệp Uẩn Ninh rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt thì đừng trách người chú này lòng dạ độc ác.

“Vâng.” Người tài xế nhấn ga và phóng nhanh như bay.

Trên một tòa nhà cao tầng, có ánh nắng nhè nhẹ chiếu vào, Diệp Uẩn Ninh đứng sau vách kính, chăm chú nhìn bóng xe phía xa

Bất kể mục đích của Diệp Anh khi tìm cô là gì, chỉ mong hắn đứng có làm chuyện ngu xuẩn bởi vì cô cũng không có bao nhiêu tình cảm với người ‘chú’ này đâu!

Những ngày tiếp theo trôi qua trong gió êm sóng lặng, không có sự kiện bất ngờ gì phát sinh.

Đại khái bởi vì đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt lại bất đắc dĩ phải xa người yêu, Phó Hoài vốn luôn lười biếng cũng không khỏi nhớ nhung. Mỗi ngày chỉ cần có thời gian thì anh đều gọi điện cho Diệp Uẩn Ninh. Tình yêu của hai người trong quá trình giao lưu ở khoảng cách xa xôi dần dần nồng cháy.

Diệp Uẩn Ninh cũng không ghét sự nhiệt tình như vậy. Phó Hoài vừa ngoan vừa nhiệt tình. Nghĩ đến tình cảm quyến luyến của bạn trai ở đầu dây bên kia, trái tim cô bất giác trở nên ấm áp, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ hơn.

Ngu Tịch Lam rất ngạc nhiên trước dáng vẻ này của cô, trêu ghẹo cô nhiều lần và mạnh mẽ giục cô đi thăm đoàn làm phim.

Ngu Tịch Lam rất vui khi thấy bạn thân đã buông bỏ được mối tình thất bại, một lần nữa hẹn hò cùng người khác. Cô thậm chí còn không tiếc hy sinh thời gian quý báu của mình để gánh vác việc công ty giúp Diệp Uẩn Ninh có thể hưởng thụ tình yêu.

Diệp Uẩn Ninh chỉ có thể vui lòng nhận lấy ý tốt của cô. Nghĩ đến giọng nói dễ nghe, triền miên của Phó Hoài trong điện thoại, sự kiềm chế và kiên cường của anh khi bày tỏ sự nhung nhớ, trái tim cô khẽ rung động. Có lẽ cô đích thân đến đoàn làm phim tạo cho anh một niềm vui bất ngờ cũng không tồi.

Vì là niềm vui bất ngờ nên đương nhiên phải hành động bí mật. Diệp Uẩn Ninh không tiết lộ hành trình của mình cho Phó Hoài và sẽ đợi đến khi cô chuẩn bị đến nơi mới nói.

Gần như ngay khi cô đặt vé máy bay, Diệp Anh ở phía bên kia lập tức nhận được tin tức.

Charlie là tay chân đắc lực nhất của hắn, gần đây anh ta đã luôn chú ý đến hành động của Diệp Uẩn Ninh và cuối cùng đã chờ đợi được ‘thời cơ’ thích hợp.

Phía sau là nhà kính trồng hoa của nhà họ Diệp. Diệp Anh mặc bộ vest tối màu, một tay đút túi, ngẩng đầu thở ra khí trắng từ miệng, không chút để ý mà nghe giọng nói phấn khích của Charlie qua điện thoại.

“Vé khởi hành là ngày nào?”

Charlie: “Ngày kia.”

“Cậu có chắc là không có ai theo dõi nó không?”

Charlie thận trọng nói: “Cô ấy chỉ đặt vé cho mình thôi. Có lẽ cô ấy không muốn có người đi theo quấy rầy mình hẹn hò nên cố tình không dẫn theo người đi cùng. Sếp, đây là chuyện tốt, ông trời cũng giúp chúng ta.”

Diệp Anh nheo mắt lại, nếu như vậy thì có nghĩa là ngày kia hắn cũng nên rời đi, sau này có lẽ sẽ không bao giờ trở về đất nước này nữa.

Sự im lặng của hắn khiến Charlie bất an, anh ta lo lắng kêu lên một tiếng: “Sếp, chúng ta không có nhiều thời gian đâu, phía bên kia đã thúc giục rồi.”

Diệp Anh nhắm mắt lại, nặng nề nói: “Tôi biết rồi, chuẩn bị mọi thứ, đừng để xảy ra sơ sót gì, ngày kia chúng ta sẽ trở lại Đức.”

“Vâng.” Charlie ở đầu bên kia vui vẻ cúp điện thoại.

Diệp Anh xụ mặt, khuôn mặt tuấn tú của hắn dường như bị bao phủ bởi một tầng khí lạnh, đôi mắt sâu thẳm nửa thả lỏng nửa buồn bã.

Nhìn ngắm trang viên nơi mình từng ở thuở thiếu thời, lần này rời đi, không biết khi nào mới trở lại.

“Chú sắp phải đi!” Giọng nói nhẹ nhàng của Diệp Uẩn Thanh bỗng truyền đến từ phía sau.

Diệp Anh đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Uẩn Thanh khoác chiếc áo choàng lông cừu màu trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, yếu đuối dựa vào khung cửa, ngơ ngác nhìn mình.

Diệp Anh không khỏi căng thẳng, nghiến chặt hàm dưới nói: “Em đã nghe thấy rồi.”

Diệp Uẩn Thanh cúi đầu xuống và kéo áo choàng trên vai, dường như không chịu nổi sự rét buốt ở bên ngoài. Mu bàn tay như bạch ngọc của cô ta hiện rõ dưới cơn gió lạnh khiến lòng người xót xa.

“Đi cũng tốt, chú vốn dĩ cũng phải đi, có điều,” cô ta ngẩng đầu lên và gượng cười, “Cơ thể cháu yếu đuối, sợ rằng ngày kia không thể đích thân tiễn chú, hôm nay từ biệt trước, chú nhỏ đi may mắn.”

Ánh mắt Diệp Anh dính chặt lên người cô ta, vẻ mặt cười như không cười: “Sao em lại làm ra vẻ mặt như vậy? Chính em là người đã kết thúc mối quan hệ của chúng ta, và cũng chính em hận không thể tránh xa tôi. Tôi đi rồi, không phải em nên vui vẻ ư?”

Cơ thể Diệp Uẩn Thanh loạng choạng, cô ta quay mặt đi, thấp giọng nói: “Đúng vậy, cháu nên vui vẻ.”

Chỉ vì cô ta quá cô đơn, hiếm khi có người ở bên bầu bạn nên mới lưu luyến không nỡ rời xa. Đây vẫn còn là cô ta ư?

Diệp Uẩn Thanh cắn môi, mối quan hệ này vốn sai trái, Diệp Anh đi rồi thì chính mình cũng có thể thả lỏng. Đúng, đúng là như thế.

Cảm xúc của cô ta không ảnh hưởng đến việc Diệp Anh sải bước tới và nắm lấy vai cô ta nói: “Không, em đang nói dối, rõ ràng là em không nỡ xa tôi.”

Mấy ngày nay bọn họ ở cùng nhau, Diệp Uẩn Thanh miệng luôn chống cự xa lánh, nhưng tâm tình của cô ta lại không lừa được người, rõ ràng cô ta cười tươi hơn nhiều khi có hắn.

“Không, chú nghĩ sai rồi.” Diệp Uẩn Thanh hoảng sợ lúng túng lắc đầu, muốn thoát khỏi việc hắn dùng thể lực bắt ép.

“Việc gì phải lừa mình dối người chứ, em không vui khi ở bên tôi sao?” Diệp Anh hạ giọng, “Đi với tôi, chúng ta sẽ bắt đầu lại một lần nữa. Như em thấy đấy, ngày kia tôi sẽ rời đi, em hy vọng sẽ không bao giờ gặp lại tôi sao?”

“Không, cháu sẽ không đi.” Lời nói của Diệp Anh ngược lại khiến cho Diệp Uẩn Thanh tỉnh táo lại, ánh mắt của cô ta trở nên kiên quyết hơn rất nhiều, khó khăn lắm mới có thể kết thúc tình yêu tội lỗi, làm sao cô ta có thể cho phép chính mình quay về lối cũ chứ?

Mấy ngày ở cùng nhau vừa qua, chẳng qua là vì cô ta cảm thấy trống vắng, cô đơn khi không có đám đông theo đuổi trước đó vây quanh, nên mới tham lam hơi ấm dịu dàng khi có người đồng hành và có giây lát cảm thấy si mê lưu luyến, nhưng đó là sai lầm. Mà Diệp Anh, người từng bị cô ta từ chối, còn lưu lại được bao nhiêu dịu dàng nơi đáy lòng chứ, cô ta sẽ không để mình mạo hiểm.

Vẻ mặt của Diệp Anh như thể sương giá ngưng tụ, cực kỳ lạnh lẽo.

Hắn cười khẩy một tiếng rồi buông Diệp Uẩn Thanh ra: “Cũng đúng, trước đây tôi đã tự mình đa tình, trái tim em cứng rắn hơn tôi rất nhiều. Được rồi, em đã không muốn thì tôi cũng không ép buộc em, nhưng nếu tôi nói có thể cứu được em thì sao?”

Diệp Uẩn Thanh vừa mới thả lỏng lại trở nên căng thẳng, cô ta đột nhiên ngẩng đầu, vội vàng nói: “Chú có ý gì?”

Diệp Anh dù bận vẫn ung dung đút hai tay vào túi, nhàn nhạt nói: “Có nghĩa là trong tay tôi có trái tim thích hợp có thể cứu mạng em. Em rất muốn được sống khỏe mạnh đúng không, bây giờ đám người theo đuổi em chẳng giúp được gì, nhưng tôi có thể.”

“Chú nhỏ!” Đôi mắt Diệp Uẩn Thanh ầng ậng nước, cô ta nhìn hắn một cách đáng thương và đau đớn, trong ánh mắt ngầm có ý cầu xin.

Nhưng Diệp Anh quay đi chỗ khác, cười cực kỳ độc ác: “Đừng mong chỉ làm thế này là tôi sẽ đưa trái tim cho em. Nếu em đã từ chối tôi thì tôi sẽ đợi một ngày em tự tìm đến.”

Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô ta: “Đừng nghĩ rằng tôi sẽ mềm lòng, nước mắt của em không có tác dụng đâu, nếu em muốn sống thì hãy đến cầu xin tôi!”

“Chú nhỏ!” Giọng nói của Diệp Uẩn Thanh mang theo sự tức giận.

Nhưng Diệp Anh lại cười sảng khoái, buông cô ta ra và xoay người sải bước rời đi.

Thôi được rồi, hắn thật sự không nỡ để Diệp Uẩn Thanh phải chết, nhưng nếu Diệp Uẩn Thanh cho rằng có thể dùng mấy giọt nước mắt là khiến hắn mềm lòng thì đó chính là mơ mộng hão huyền.

Hắn sẽ không bao giờ cúi đầu trước mặt cô ta nữa. Nếu Diệp Uẩn Thanh không muốn chết thì sớm muộn gì cô ta cũng sẽ đến bên hắn.

Hơn nữa, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ có trái tim thích hợp với cô ta. Hắn không hề lừa cô ta.

Diệp Uẩn Thanh hoang mang, bất lực nhìn theo bóng lưng của người đàn ông, nước mắt còn đọng trên mi, cho đến tận khi hắn biến mắt khỏi tầm nhìn, cô ta mới chậm rãi thu lại biểu cảm trên mặt, lạnh lùng đứng bất động.

Những lời Diệp Anh nói rốt cuộc là thật hay giả? Muốn dùng nó để dụ cô ta đến nước Đức, hay thực sự có trái tim thích hợp để cấy ghép cho cô ta?

Diệp Uẩn Thanh nhẹ nhàng đặt tay lên ngực mình. Không ai có thể cảm nhận rõ cảm giác khổ sở khi trái tim ngày càng yếu ớt hơn chính mình. Nếu như Diệp Anh nói thật, nếu như nó là sự thật thì sao?

Cô ta liếm môi, không sợ, không sợ, còn có thời gian, chính mình sẽ biết rõ Diệp Anh nói thật hay nói dối.

Nếu là thật, Diệp Uẩn Thanh nheo mắt lại, cho dù có phải cầu xin Diệp Anh thì cô ta cũng muốn sống sót.

Thời gian thấm thoát trôi qua, ngày kia đã đến, Diệp Uẩn Ninh bàn giao lại công việc của mình, mang theo hành lý gọn nhẹ rồi tự mình lái xe đến sân bay. Cô chuẩn bị để xe ở bãi đậu xe của sân bay và đến khi trở lại sẽ lái xe về.

Vừa mới qua Tết, bãi đậu xe còn rất vắng vẻ. Diệp Uẩn Ninh vừa mới dừng xe, một chiếc ô tô đã nhanh chóng dừng lại bên cạnh.

Cửa xe vừa mở ra, bóng dáng cao lớn của Diệp Anh đã xuất hiện trong tầm mắt. Diệp Uẩn Ninh xuyên qua cửa kính phía trước và mỉm cười.

Diệp Uẩn Ninh hơi nhướng mày, vẻ mặt nhàn nhạt, dường như cô không ngạc nhiên chút nào trước sự xuất hiện của hắn ở đây.

Cô thong dong tháo dây an toàn rồi xuống xe, lấy hành lý, sau đó đóng cửa và khóa xe rồi mới đứng yên chào Diệp Anh.

“Thật trùng hợp, chú nhỏ định đi đâu?” Diệp Uẩn Ninh nghi hoặc hỏi.

Diệp Anh cười rất lịch sự, nhã nhặn nói: “Thật sự trùng hợp, vừa hay tôi muốn sang Đức, không ngờ lại gặp được cháu Uẩn Ninh ở đây. Hai chú cháu ta rất có duyên, đúng không?”

Diệp Uẩn Ninh không tỏ ý kiến: “Có lẽ là thế. Vậy chúc chú nhỏ đi thuận buồn xuôi gió. Cháu đi trước.”

“Chờ một chút Uẩn Ninh, nếu đã gặp mặt rồi thì chúng ta cùng đi. Nếu có đủ thời gian, cháu không ngại cùng tôi uống chén tà chứ!” Diệp Anh nói.

Dường như không hề ngạc nhiên chút nào khi mình bị gọi lại, mặc dù Diệp Uẩn Ninh đã nói lời tạm biệt nhưng đôi chân cô vẫn không hề nhúc nhích. Giờ phút này nghe được đề nghị của Diệp Anh, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Đương nhiên không ngại, chúng ta đi thôi!”

Vừa nói, cô vừa dùng một tay kéo hành lý, thong thả ung dung đi ở phía trước.

Diệp Anh ở phía sau nheo mắt lại, trong mắt hiện lên nghi hoặc. Hắn dùng ánh mắt xác định lại với tài xế ở trong xe một chút, sau đó sải bước đi theo.

Bất kể Diệp Uẩn Ninh có nghi ngờ hay không, Diệp Anh tin tưởng rằng cô không thể biết được hắn sẽ làm gì, vì vậy ván cờ này hắn thắng chắc rồi. Hắn nóng lòng muốn lên máy bay và bay về nước Đức.

Sân bay gần như không bao giờ vắng vẻ, Diệp Anh bước tới, săn sóc nhận lấy hành lý từ tay Diệp Uẩn Ninh, cười nói: “Đi theo tôi, chú nhỏ biết nơi nào có cà phê ngon, nhát định sẽ không khiến cháu thất vọng.”

“Được!” Diệp Uẩn Ninh thoải mái thả tay, nhàn nhã đi theo phía sau hắn không thèm để ý chút nào. Chỉ có ánh mắt của cô rơi vào Diệp Anh, cẩn thận suy đoán đối phương muốn làm cái gì.

Cuối cùng theo bước chân của Diệp Anh, họ đã đi đến một quán cà phê, hắn quay người mời Diệp Uẩn Ninh ngồi xuống. Hai tách cà phê nóng hôi hổi còn bốc khói được bưng lên, nước bên trong gợn sóng.

Bình luận

Truyện đang đọc