TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Ngày hôm sau.

Một phong thư được gửi đến văn phòng công an thành phố khiến buổi sáng sớm bình yên như nổ tung. Người gửi phong thư nặc danh này giống như bày trò chơi khăm. Nhưng khi cảnh sát mở ra phong thư, họ thấy được bên trong tiết lộ ‘chứng cứ phạm tội’ của người nào đó khiến mọi người như gặp phải cường địch. Nếu kiểm tra được thông tin là sự thật thì đây sẽ là một vụ án lớn nghiêm trọng.

Sau cuộc họp khẩn cấp và thảo luận giữa các nhân viên liên quan của cục, tuân thủ nguyên tắc thà tin là có còn hơn tin là không, họ sẽ áp dụng hành động đối với một trong những hành vi vi phạm sắp xảy ra được nhắc đến trong thư.

“Wooo wooo wooo” tiếng còi xe cảnh sát kêu to, những chiếc xe như nước chảy phi tới địa điểm mục tiêu.

Công ty ‘Duyệt Thanh’ là một doanh nghiệp xuất nhập khẩu có vốn nước ngoài. Trụ sở chính của công ty ở nước ngoài còn cơ sở ở thành phố này chỉ là một trong số những chi nhánh.

Hôm nay cũng như bao ngày bình thường khác, giám đốc Lâm A Tài đã sớm đợi trước nhà kho để nhận vài xe ‘hàng ngoại nhập’ được vận chuyển từ cảng tới. Sau khi kiểm tra không có vấn đề gì, những ‘hàng hóa’ này sẽ ngay lập tức được sắp xếp cho những tài xế chờ sẵn ở một bên vận chuyển ra ngoài thông qua các con đường, đưa tới chỗ các ‘đại lý’. Sau khi ‘đại lý’ đã nhận được hàng rồi thì không còn việc gì liên quan đến hắn nữa.

Lâm A Tài đã làm điều này vô số lần, quá trình này đối với hắn dễ dàng chẳng khác gì cưỡi xe nhẹ đi đường quen. Hắn dụi đôi mắt nhập nhèm sau một đêm bung xõa, chỉ mong lần này xong việc sớm một chút để còn chạy về ôm người đẹp thân thiết thêm lần nữa.

Cuối cùng, trên điện thoại di động cũng có thông báo xe tải vận chuyển sắp đến. Lâm A Tài vội vàng sai người mở cửa kho hàng để đón xe vận tải đến.

Hắn lấy lại tinh thần, chỉ trong chốc lát đã thấy xuất hiện bóng người, trong lòng hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cũng không rõ tại sao mà hắn cứ giật mí mắt liên tục, quả nhiên là mình đã lo nghĩ quá nhiều.

Nhìn bóng người hiện rõ trên ghế lái, hắn nhanh chóng nở nụ cười và ân cần chào hỏi.

Xe dừng trước cửa, một bóng người cường tráng nhảy ra khỏi ghế phụ, cầm lấy điếu thuốc Lâm A Tài đưa cho, cảnh giác nhìn bốn phía và hỏi: “Không có vấn đề gì chứ!”

Lâm A Tài vỗ ngực đảm bảo: “Mọi thứ đều ổn. Anh cứ yên tâm đi. Anh đi đường vất vả rồi, vào nghỉ ngơi một chút trước đã.”

Người đàn ông gật đầu rồi quay lại ra hiệu cho tài xế lần lượt lái xe vào.

Thấy tất cả xe đều đã qua cửa kho hàng, vẻ mặt người đàn ông trở nên thoải mái hơn. Đúng lúc anh ta đang định quay lại nói gì đó với Lâm A Tài thì lại có sự cố bất ngờ ập tới.

Tiếng còi inh ỏi vang tận mây xanh giống như lời cảnh báo trước một cơn ác mộng sắp kéo đến. Ngay sau đó là tiếng còi cảnh sát đáng sợ kêu to, xe cảnh sát như từ trên trời rơi xuống kéo theo bụi mù cuồn cuộn phía sau, vô số cảnh sát đã vây quanh kho hàng.

“Cảnh sát đây, các người đã bị bao vây. Mau ngồi xổm xuống và đặt tay lên đầu.” Giọng nói nghiêm nghị phát ra từ loa vang lên.

Điếu thuốc trong miệng Lâm A Tài đột nhiên rơi xuống đất, hắn run như cầy sấy, mặt tối sầm như màu đất.

“Cảnh sát, sao cảnh sát lại ở đây?” Hắn run rẩy nói, “Anh Côn, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”

Hắn không muốn chết!

Anh Côn trở tay tát cho hắn một cái, mặt tái mét nói: “Mày hỏi tao thì tao hỏi ai được? Thế này mà mày bảo là không có vấn đề à? Mày hại chết bố mày rồi.”

Nghĩ đến kết cục nếu sự việc bị bại lộ, anh ta nhìn Lâm A Tài bằng ánh mắt như muốn ăn thịt người, anh ta hận không thể bóp chết hắn.

“Tôi không biết, rõ ràng mọi thứ đều bình thường mà!” Lâm A Tài bối rối lẩm bẩm.

Tiếp theo chính là một trận hỗn chiến. Có những kẻ vẫn muốn kháng cự giống như những con thú mắc bẫy đang cố gắng thoát ra khỏi vòng vây trước khi cảnh sát kịp tới gần. Có những kẻ hoảng sợ đến mức đầu óc không còn tỉnh táo, không biết tìm đâu ra được vũ khí, đánh và bắn lại cảnh sát.

Cục diện này khiến cho những người cảnh sát ban đầu còn bán tín bán nghi cuối cùng cũng xác định được rằng nội dung của phong thư được gửi đến đồn công an là sự thật. Trong thành phố thực sự có ‘hang ổ ma t ú  y’ được ẩn giấu.

Đúng vậy, phong thư bất ngờ được gửi đến đồn cảnh sát tiết lộ rằng “Công ty Duyệt Thanh” có vỏ bọc là công ty xuất nhập khẩu nhưng thực tế là làm hoạt động buôn lậu xuyên biên giới. Ngoài việc buôn bán các mặt hàng bị nhà nước cấm, công ty đó còn bị nghi ngờ buôn người, buôn ma t ú  y,…

Đất nước sẽ không tha cho bất kỳ hành vi trái pháp luật nào, huống hồ trong đó còn có m a  t ú y. Bất cứ ai dính líu đến nó sẽ không thể dung thứ và sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Mà người đứng tên của ‘Công ty Duyệt Thanh’ là Diệp Anh.

Sau màn đấu súng quyết liệt, nhờ đã chuẩn bị từ sớm nên cảnh sát đã một lưới bắt hết các nghi phạm. Từng chiếc xe vận tải lớn kia lẳng lặng đứng yên tại chỗ.

Cao Phong ra lệnh với vẻ mặt nghiêm túc: “Mở ra.”

“Vâng.”

Khi cánh cửa xe nặng nề được mở ra, từng thùng hàng hóa được sắp xếp chỉnh tề thình lình xuất hiện trước mắt mọi người.

Một cảnh sát nhảy lên xe rồi đẩy một thùng hàng xuống dưới, sau đó cầm dao rạch băng dán và đổ hàng hóa ở bên trong ra.

Ngay lập tức, một đống đồ chơi vải nhỏ xinh xắn, nhiều màu sắc xuất hiện trên mặt đất.

Một viên cảnh sát chống m a t ú y giàu kinh nghiệm lập tức tiến tới kiểm tra. Một lúc lâu sau, anh ấy cẩn thận lục soát bên trong và tìm được một túi đựng đồ, nghiêm túc nói: “Báo cáo, tìm thấy một đồ vật ở bên trong, nghi ngờ là m a tú y.”

Cao Phong nhận lấy chiếc túi được đóng gói, giơ lên trước mắt và cẩn thận kiểm tra, sắc mặt tối sầm, lạnh lùng nói: “Lập tức đưa về kiểm nghiệm. Kiểm tra cẩn thận tất cả đồ đạc trong xe, không được bỏ sót chỗ nào.”

Nếu đó thực sự là m a t ú y thì có bao nhiêu m a tú. y được cất giấu trong số lượng hàng hóa lớn như vậy? Điều đáng sợ hơn nữa là làm thế nào mà có quá nhiều hàng lậu lọt qua hải quan mà không có người phát hiện ra?

Nếu thư tố cáo nặc danh là đúng thì những việc khác được đề cập trong đó có phải là sự thật không?

Cao Phong có linh cảm rằng vụ bắt cóc của Diệp Anh sẽ không chỉ đơn giản là một vụ bắt cóc thông thường mà đằng sau nó còn có cả những mối quan hệ lợi ích phức tạp, cũng như các thế lực tham nhũng tiềm ẩn có liên quan, sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn rung trời.

Diệp Anh ở trong tù vẫn đang hy vọng sự xuất hiện của luật sư sẽ giúp hắn thoát khỏi cảnh tù đày, nhưng hắn không biết rằng lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, chỉ có đường cùng chờ hắn ở phía trước.

Người gửi bức thư nặc danh đương nhiên là Diệp Uẩn Ninh. Ngay từ khi Diệp Anh vô duyên vô cớ tới gặp mình, cô đã cảm thấy đối phương có ý đồ xấu nên đương nhiên phải chuẩn bị một chút.

May mà cô có linh khí và sử dụng một số biện pháp thần kỳ để kiểm tra tung tích của hắn và nắm rõ hắn làm những hoạt động gì ở nước ngoài.

Đây là món quà cảm ơn đối với ác ý của Diệp Anh, đồng thời cũng góp phần loại bỏ một u ác tính cho xã hội, cô rất vui lòng làm điều này.

Có thể nói, cảnh sát đã thu được rất nhiều thứ từ lần ra quân này. Họ đưa những người có mặt về đồn cảnh sát. Có thể thấy ngay lập tức họ sẽ bận rộn đến mức người ngã ngựa đổ.

Khi trở lại đồn cảnh sát, cảnh sát vừa vội vàng thẩm vấn vừa tò mò xem người gửi thư là ai và có thân phận gì. Sao người đó lại thần thông quảng đại nắm được những thông tin mật ấy?

Trong khi bận rộn thẩm tra sự thật phạm tội, họ cũng không quên truy tìm danh tính của ‘anh hùng vô danh’. Tuy nhiên, Cao Phong có linh cảm rằng họ có thể không điều tra được bất cứ thứ gì.

Nghiêm túc chỉnh lại chiếc mũ trên đầu, anh ta cầm trong tay tin tức mới nhất sải bước đi tới phòng thẩm vấn, thẩm vấn Diệp Anh lần nữa.

Ánh đèn chói mắt chiếu rọi, Diệp Anh theo phản xạ nheo mắt lại, lửa giận bừng lên trong đôi mắt âm hiểm.

Mới chỉ ở tù có một ngày mà người đàn ông thường ngày ăn mặc chỉnh tề này trông đã có vẻ nghèo túng, tiều tụy đi nhiều. Trên cằm đã bắt đầu mọc râu lún phún, râu xanh khiến cả người trông nham hiểm hơn.

Hắn nhìn chằm chằm vào viên cảnh sát đối diện bằng ánh mắt u ám: “Hai vị cảnh sát, có vấn đề gì cần trao đổi thì đợi luật sư của tôi đến, Ok.”

Mặc dù đã bị quay video lại chứng cứ bất lợi cho mình nhưng vẫn còn chưa tới mức đường cùng, bởi vì Diệp Anh đã để lại cho mình đủ phương án dự phòng. Chỉ cần hành động ổn thỏa, cho dù không thể trắng án hoàn toàn, hắn cũng có thể quay lại nước Đức thông qua hiệp định dẫn độ, đơn giản vì hắn đã mang quốc tịch Đức từ lâu.

Cao Phong đập bàn: “Tôi không cần biết anh có Ok hay không Ok, hiện tại cảnh sát nghi ngờ anh có liên quan đến hàng loạt vụ án buôn bán m a t ú y. Thẳng thắn nhận tội sẽ được khoan dung, nếu còn chống cự thì sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Mời phạm nhân nghiêm túc khai báo sự thật, anh hãy suy nghĩ rõ ràng rồi nói.”

“Cái gì?” Đồng tử Diệp Anh co lại một chút, hắn buộc mình phải bình tĩnh lại: “Cảnh sát, các anh nghĩ sai rồi phải không? Tôi không hiểu anh đang nói gì?”

Ở trong nước, cho dù có là người nước ngoài, chỉ cần tham gia buôn bán m a t ú y, anh sẽ bị xử lý theo luật pháp nhà nước, không ai có thể tránh được.

Cao Phong cười khẩy và cho hắn xem kết quả hoạt động sáng nay, bao gồm những nhân viên buôn lậu m a. t ú y đang ủ rũ cụp đuôi, cũng như những kẻ có quan hệ với hắn mà hắn tự cho rằng đã che giấu rất kỹ.

“Chúng tôi không hề dọa anh. Trên thực tế, chúng tôi đã có đủ bằng chứng để chứng minh rằng công ty đứng tên anh đang thực hiện một loạt hoạt động phi pháp, bao gồm cả buôn lậu và buôn bán m a t ú y, thủ phạm chính là anh. Chúng tôi thẩm vấn anh là để cho anh một cơ hội lập công chuộc tội chứ không phải cần sự giúp đỡ của anh. Đề nghị anh hãy suy nghĩ thật kỹ.” Vừa nói vừa cười mỉa một tiếng, Cao Phong đập bàn đứng dậy, không thèm liếc hắn một cái mà cùng những người khác bước ra ngoài.

Nhìn qua có vẻ anh ta thực sự không thèm để ý đến khẩu cung của hắn, chỉ ra lệnh đưa hắn trở lại nhà tù.

Đầu óc Diệp Anh lúc này hoàn toàn rối loạn, hai mắt đỏ hoe, hô hấp dồn dập, sắc mặt hung dữ như muốn ăn thịt người.

Tin tức do Cao Phong mang đến giống như một mũi tên sắc nhọn hạ gục hắn, tấm lưng mà hắn luôn cố gắng giữ thẳng bỗng như còng xuống.

Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?

Tại sao cảnh sát lại biết những thông tin bí mật như vậy? Bọn đàn em là phế vật hay sao mà lại để cảnh sát bắt được dễ dàng như thế?

Hiện tại cảnh sát có bao nhiêu bằng chứng, chẳng lẽ hắn thật sự tiêu đời rồi ư?

Hắn điên cuồng mắng mỏ trong đầu, lần đầu tiên hắn luống cuống, ngửi thấy mùi của đường cùng.

Sự thật như Cao Phong đã nói, khẩu cung của Diệp Anh không còn là điều quan trọng nhất nữa. Việc quan trọng bây giờ là bắt giữ tất cả những người có liên quan, phá hủy đường dây buôn bán m a t ú y và hoàn thiện chứng cứ từng chút một cho đến khi Diệp Anh không thể chối cãi được nữa.

Cuối cùng, điều chờ đợi hắn sẽ là sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật nhà nước.

Bên kia, bởi vì sự kiên quyết của Ngu Tịch Lam, Diệp Uẩn Ninh buộc phải nằm viện trọn ba ngày, mặc dù cô đã bảo đảm bản thân mình không sao.

Có lẽ bởi vì thực sự sợ hãi trước vụ bắt cóc lồ lộ trước mắt, Ngu Tịch Lam cho rằng bạn thân của mình lúc này rất yếu ớt, chỉ có để cô ấy nằm viện cô mới cảm thấy an toàn.

Diệp Uẩn Ninh bất đắc dĩ, đành phải coi như xoa dịu nỗi lo lắng nho nhỏ của Ngu Tịch Lam, kiên nhẫn chuẩn bị ở lại đủ ba ngày.

Ngày hôm sau, khó khăn lắm cô mới thúc giục được Ngu Tịch Lam đang ở viện với mình đi làm. Cô đang vui vẻ đọc sách thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Nhìn người nào đó mang theo vẻ mặt lo lắng thở hổn hển, Diệp Uẩn Ninh mỉm cười: “Anh đã tới rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc