TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Trước khi về, Ngu Tịch Lam còn đi tới một chỗ khác rồi mới lái xe về nhà.​”

“Kétttt” một tiếng, xe dừng lại trước cửa nhà, Ngu Tịch Lam mở cửa bước nhanh xuống xe.​”

Trong phòng khách, Phương Tử Minh đã trở về, đang cau mày ngồi trên ghế sô pha gọi điện.​Ngu Tịch Lam ngắt lời anh ta: “Cho dù Nhạc Nhạc tốt đến đâu thì cũng không phải là đứa bé mà em muốn.

Phương Tử Minh giật mình khi có tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo lên. Vừa ngẩng đầu nhìn lên, anh ta đã thấy Ngu Tịch Lam cầm di động trên tay, đứng ở bên cạnh phòng khách, lẳng lặng nhìn mình.​Hơn nữa, sau này chỉ cần em còn ở bên cạnh anh, anh sẽ tìm cơ hội để cho em được gặp Nhạc Nhạc.

Anh ta không khỏi oán trách một câu: “Sao giờ em mới về, vừa rồi anh gọi mấy lần mà em đều không bắt máy.”​”

Ngu Tịch Lam hít một hơi thật sâu để che giấu sự khác thường trên mặt, gượng cười nói “Vậy à? Thế chắc là tại em đang lái xe nên không nghe thấy!”​Ngu Tịch Lam: Yên tâm cái quỷ gì, nếu thế thì người phụ nữ cô gặp lúc chiều là ai?

Phương Tử Minh đứng dậy nói: “Đã về rồi thì mình ăn cơm thôi, bà xã.”​” Phương Tử Minh thúc giục, “Quyết định nhanh một chút.

Ngu Tịch Lam đi nhanh qua người anh ta để lên tầng, nói mà không quay đầu lại: “Vâng, em lên thay quần áo trước đã.”​Anh ta không khỏi oán trách một câu: “Sao giờ em mới về, vừa rồi anh gọi mấy lần mà em đều không bắt máy.

Trong phòng tắm, Ngu Tịch Lam nhìn khuôn mặt đầy bọt nước của mình trong gương, lặng yên suy nghĩ.​Phương Tử Minh không để ý sự lạnh lẽo trong ánh mắt của vợ khi nhìn mình, anh ta chỉ cảm thấy thật vui vì Ngu Tịch Lam gật đầu đồng ý.

Cô chậm rãi cầm khăn lên lau khô nước trên mặt rồi xoay người xuống tầng dưới.​Phương Tử Minh đã đợi sẵn ở bàn ăn.

Phương Tử Minh đã đợi sẵn ở bàn ăn.​Tần Tử Nhu khổ sở lắc đầu: “Nhạc Nhạc là con của em, em không nỡ rời xa con.

“Bà xã mau tới đây nào. Anh đã bảo dì làm món sườn heo chua ngọt mà em thích nhất, nguội rồi ăn sẽ không ngon đâu.”​Cô không tin rằng Phương Tử Minh có thể giấu giếm mình trong suốt ba năm mà cô không hề nhận ra.

“Ồ, em tới đây.” Ngu Tịch Lam bình tĩnh đi tới, ngồi xuống ăn.​” Anh ta dứt khoát nói.

Trên bàn ăn chỉ có tiếng nói cười của Phương Tử Minh, còn Ngu Tịch Lam chỉ cúi đầu ăn cơm. Nhất thời, không gian trở nên hơi vắng vẻ.​Tần Tử Nhu hoảng hốt: “Nhạc Nhạc là con anh, anh không thể đối xử với con như vậy.

Phương Tử Minh hơi khó hiểu gọi một tiếng: “Bà xã, em đang khó chịu ở đâu à?”​”

Ngu Tịch Lam ngẩng đầu cười chiếu lệ: “Em không khó chịu gì cả, em chỉ đang nghĩ đến việc nhận con nuôi thôi.”​Anh không quan tâm em và Nhạc Nhạc mấy ngày này ra sao một chút nào ư?

Phương Tử Minh hồi hộp đặt đũa xuống: “Bà xã, em cân nhắc thế nào rồi? Có phải em đã nghĩ kỹ rồi không?”​Ngu Tịch Lam nhếch môi: “Được, nghe theo anh.

Ngu Tịch Lam cũng đặt đũa xuống. Dù sao bây giờ cô cũng không có tâm trạng ăn uống gì.​Ngu Tịch Lam phỉ nhổ anh ta một cái.

Sau khi thong thả ung dung lau miệng, cô mới từ từ đưa ra câu trả lời: “Đúng vậy, em đã nghĩ kỹ rồi, em đồng ý nhận nuôi một đứa bé.”​”

Phương Tử Minh ngạc nhiên và vui mừng cong môi, không thể kiềm chế được sự sung sướng: “Bà xã thật tốt, cuối cùng thì em cũng đã nghĩ thông rồi. Anh nói với em này, Nhạc Nhạc đúng thật là một đứa bé ngoan, em sẽ không hối hận khi nhận nuôi bé đâu.”​Anh nói với em này, Nhạc Nhạc đúng thật là một đứa bé ngoan, em sẽ không hối hận khi nhận nuôi bé đâu.

Ngu Tịch Lam đè nén lửa giận trong lòng, mở miệng phá vỡ sự mong đợi của anh ta: “Ai nói em muốn nhận nuôi Nhạc Nhạc?”​”

Nụ cười của Phương Tử Minh đông cứng lại, bối rối nói: “Không phải em vừa nói là đồng ý nhận nuôi một đứa bé à? Thế chẳng phải là muốn nhận Nhạc Nhạc làm con nuôi sao?”​”

Đôi mắt của Ngu Tịch Lam thể hiện sự lạnh lùng, cô nhàn nhạt nói: “Em chỉ nói là đồng ý nhận nuôi chứ không nói là muốn nhận nuôi Nhạc Nhạc.”​”

Phương Tử Minh nóng nảy: “Bà xã, em có ý gì vậy? Nhạc Nhạc có gì không tốt?”​Ngu Tịch Lam hít một hơi thật sâu để che giấu sự khác thường trên mặt, gượng cười nói “Vậy à?

Ngu Tịch Lam rũ mi xuống: “Cậu bé ấy không có gì không tốt cả, nhưng giới tính không đúng. Bởi vì em chỉ muốn nhận nuôi một bé gái.”​Đôi mắt của Tần Tử Nhu sáng lên: “Sau này em vẫn có thể ở bên anh và gặp lại Nhạc Nhạc sao?

“Bé, bé gái?” Phương Tử Minh lắp bắp, nhất thời không biết phải làm sao.​”

Khó khăn lắm Ngu Tịch Lam mới gật đầu đồng ý, nhưng kết quả thật bất ngờ: cô không muốn nhận nuôi Nhạc Nhạc.​Phương Tử Minh cũng ý thức được biểu hiện của mình có hơi khác người, anh ta ngượng ngùng cười nói: “Không, anh vui mừng vì vợ chồng mình cuối cùng cũng có con.

Anh ta khuyên nhủ: “Bà xã, em tin anh đi, em sẽ không hối hận khi nhận Nhạc Nhạc làm con nuôi đâu. Anh đã cẩn thận và tốn rất nhiều thời gian mới tìm được Nhạc Nhạc, nhất định bé con sẽ hợp với em, cũng sẽ thích nghi với cuộc sống của nhà mình. Đứa bé khác ….”​”

Ngu Tịch Lam ngắt lời anh ta: “Cho dù Nhạc Nhạc tốt đến đâu thì cũng không phải là đứa bé mà em muốn. Em cảm thấy bé gái vừa xinh xắn vừa nghe lời, là áo bông tri kỷ của mẹ. Không phải anh nói nhận con nuôi để làm bạn với em sao? Em muốn nuôi một bé gái không được à?”​” Phương Tử Minh không nhịn được cười, cuối cùng cũng thuyết phục được một người, “Cám ơn bà xã.

Phương Tử Minh nghẹn lời. Anh ta không thể giải thích được tại sao đứa con nuôi lại phải là Nhạc Nhạc.​Khó khăn lắm Ngu Tịch Lam mới gật đầu đồng ý, nhưng kết quả thật bất ngờ: cô không muốn nhận nuôi Nhạc Nhạc.

Còn Ngu Tịch Lam thì đã hiểu rõ, quả nhiên trong đó có điều mờ ám. Cô càng lạnh lòng vì Phương Tử Minh nhiều hơn.​”

Phương Tử Minh miễn cưỡng tìm một cái cớ và nói: “Nhưng mà anh vẫn cảm thấy Nhạc Nhạc có duyên với anh. Em xem, bé con có nhiều nét giống anh và em, như vậy nhìn qua chúng ta mới giống người một nhà chứ!”​Và việc anh ta thích Nhạc Nhạc lại càng là chuyện ngoài ý muốn trong ngoài ý muốn.

Ngu Tịch Lam phỉ nhổ anh ta một cái. Anh ta coi mình là kẻ ngốc à, còn dám nhắc đến chuyện bọn họ trông giống nhau? Đây là ỷ vào việc ở trong tối, bản thân cô lại tin tưởng và không hề nghi ngờ anh ta.​Đến ngày hôm sau, anh ta đã quên việc mình cố tình thờ ơ Tần Tử Nhu, tranh thủ thời gian đến tìm cô ta.

Ngu Tịch Lam chưa bao giờ nghĩ tới Phương Tử Minh lại giấu cô có con trai với người phụ nữ khác, hơn nữa đứa nhỏ này đã gần ba tuổi, bởi vì biểu hiện của Phương Tử Minh thật sự không giống như là có con riêng.​”

Cô không tin rằng Phương Tử Minh có thể giấu giếm mình trong suốt ba năm mà cô không hề nhận ra. Hiện giờ xem ra là chính mình đã coi nhẹ thủ đoạn lừa gạt của Phương Tử Minh, anh ta giỏi giả vờ hơn mình nghĩ nhiều.​Còn bây giờ, cô chỉ hận không thể đổ ụp đĩa đồ ăn lên đầu anh ta.

Nghĩ đến việc ba năm qua mình đã cùng chung chăn gối với Phương Tử Minh, kẻ đã phản bội mình, cô cảm thấy thật buồn nôn.​Trên bàn ăn chỉ có tiếng nói cười của Phương Tử Minh, còn Ngu Tịch Lam chỉ cúi đầu ăn cơm.

“Bà xã, bà xã, mình vẫn nhận nuôi Nhạc Nhạc nhé. Em xem, anh đã mất rất nhiều tâm huyết để tìm bé con, nếu không nhận nuôi thì có phải đã uổng phí mọi vất vả không?” Anh ta nhỏ giọng làm nũng.​” Cô ta chào đón.

Trước đây, mỗi khi Phương Tử Minh làm như vậy thì Ngu Tịch Lam sẽ đồng ý mọi chuyện anh ta muốn. Còn bây giờ, cô chỉ hận không thể đổ ụp đĩa đồ ăn lên đầu anh ta.​Tần Tử Nhu cắn môi, kiên quyết nói: “Được, em có thể giao Nhạc Nhạc cho anh, nhưng em có một điều kiện.

Cô không khỏi mỉa mai nói: “Ai mà không biết còn tưởng anh làm thế là vì chính mình chứ không phải vì em đâu.”​Ngu Tịch Lam chưa bao giờ nghĩ tới Phương Tử Minh lại giấu cô có con trai với người phụ nữ khác, hơn nữa đứa nhỏ này đã gần ba tuổi, bởi vì biểu hiện của Phương Tử Minh thật sự không giống như là có con riêng.

Phương Tử Minh nghe xong lời này chợt run rẩy trong lòng, vội ngẩng đầu nhìn Ngu Tịch Lam. Có phải anh ta đã thể hiện quá lộ liễu nên bị cô phát hiện ra điều gì không?​Chỉ cần Nhạc Nhạc nhớ rõ mình mới là mẹ đẻ, sau này con lớn lên chưa chắc đã không có cơ hội đoàn viên.

Nhìn kỹ hơn thì anh ta lại thấy Ngu Tịch Lam đang nhìn mình và vui vẻ nói cười, không có gì bất thường cả.​Cảm ơn anh cho tôi làm mẹ hờ.

Anh ta vội vàng lấy lòng cười: “Đương nhiên là vì bà xã rồi, không phải vì anh thấy bé có duyên với vợ chồng mình sao? Bà xã, em đồng ý với anh được không?”​”Bà xã, bà xã, mình vẫn nhận nuôi Nhạc Nhạc nhé.

Ngu Tịch Lam như thể lơ đãng hỏi: “Anh xác định cậu bé đó không có người thân, sẽ không có phiền toái gì khi nhận nuôi chứ?”​Tần Tử Nhu căng thẳng nói: “Em muốn anh hứa rằng sau này chỉ có một đứa con là Nhạc Nhạc, không bao giờ được có con với người phụ nữ khác, kể cả vợ anh.

Phương Tử Minh vội vàng bảo đảm: “Anh khẳng định bé là trẻ mồ côi. Anh đã điều tra rõ ràng rồi, em cứ yên tâm.”​”

Ngu Tịch Lam: Yên tâm cái quỷ gì, nếu thế thì người phụ nữ cô gặp lúc chiều là ai?​Không phải anh nói nhận con nuôi để làm bạn với em sao?

Cô âm thầm nghiến răng, nheo mắt nói: “Thôi được rồi, coi như vì sự ‘vất vả’ của anh vậy.”​” Ngu Tịch Lam bình tĩnh đi tới, ngồi xuống ăn.

“Bà xã, cuối cùng em cũng đồng ý rồi, thật tốt quá.” Phương Tử Minh không nhịn được cười, cuối cùng cũng thuyết phục được một người, “Cám ơn bà xã.”​”Được, anh hứa.

Ngu Tịch Lam giả tạo nói: “Cảm ơn em làm gì? Không phải là em nên ‘cảm ơn’ anh mới đúng sao?”​”Bà xã mau tới đây nào.

Cảm ơn anh cho tôi làm mẹ hờ.​“Tử Minh.

Phương Tử Minh cũng ý thức được biểu hiện của mình có hơi khác người, anh ta ngượng ngùng cười nói: “Không, anh vui mừng vì vợ chồng mình cuối cùng cũng có con.”​Em xem, bé con có nhiều nét giống anh và em, như vậy nhìn qua chúng ta mới giống người một nhà chứ!

Ngu Tịch Lam cười khẩy: “Đã đưa ra quyết định rồi thì chúng ta chọn một ngày nào đó tới cô nhi viện đón người đi!”​Tần Tử Nhu nhìn người đàn ông với đôi mắt đẫm lệ, trong lòng khó có thể quyết định.

Tôi xem anh còn định lừa dối tôi như thế nào nữa?​”

Phương Tử Minh đơ người một chút, toi rồi, anh ta còn chưa lo liệu được mấy vấn đề chi tiết.​Anh ta coi mình là kẻ ngốc à, còn dám nhắc đến chuyện bọn họ trông giống nhau?

Anh ta lập tức từ chối: “Cũng không cần vội lắm. Sắp tới công ty hơi bận, nếu không chờ qua khoảng thời gian bận rộn này, chúng ta chuẩn bị cẩn thận rồi đi.”​Thế chẳng phải là muốn nhận Nhạc Nhạc làm con nuôi sao?

Ngu Tịch Lam nhếch môi: “Được, nghe theo anh.”​Phương Tử Minh miễn cưỡng tìm một cái cớ và nói: “Nhưng mà anh vẫn cảm thấy Nhạc Nhạc có duyên với anh.

Phương Tử Minh không để ý sự lạnh lẽo trong ánh mắt của vợ khi nhìn mình, anh ta chỉ cảm thấy thật vui vì Ngu Tịch Lam gật đầu đồng ý.​Tại chung cư, Tần Tử Nhu đang ôm con chơi trò chơi.

Đến ngày hôm sau, anh ta đã quên việc mình cố tình thờ ơ Tần Tử Nhu, tranh thủ thời gian đến tìm cô ta.​” Phương Tử Minh thản nhiên nói.

Tại chung cư, Tần Tử Nhu đang ôm con chơi trò chơi. Cô ta mừng rỡ khi thấy Phương Tử Minh đến.​” Phương Tử Minh lắp bắp, nhất thời không biết phải làm sao.

“Tử Minh.” Cô ta chào đón.​Đôi mắt của Ngu Tịch Lam thể hiện sự lạnh lùng, cô nhàn nhạt nói: “Em chỉ nói là đồng ý nhận nuôi chứ không nói là muốn nhận nuôi Nhạc Nhạc.

Phương Tử Minh nén lại nụ cười và đẩy cô ta ra, chỉ bế Nhạc Nhạc lên.​Phương Tử Minh nén lại nụ cười và đẩy cô ta ra, chỉ bế Nhạc Nhạc lên.

Tần Tử Nhu thấy hơi lạnh lòng, cô ta thấp thỏm bất an nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh ta: “Anh có muốn uống nước không, để em đi rót?”​”

Phương Tử Minh phớt lờ cô ta, chỉ dỗ Nhạc Nhạc chơi, sau đó bật TV cho cậu bé xem hoạt hình rồi mới nhìn Tần Tử Nhu.​Hôm nay em nhất định phải cho anh câu trả lời.

“Em đã nghĩ kỹ chưa, có muốn giao Nhạc Nhạc cho anh không?”​”

Tần Tử Nhu đau đớn nhìn anh ta: “Anh chỉ biết hỏi câu này thôi à? Anh không quan tâm em và Nhạc Nhạc mấy ngày này ra sao một chút nào ư?”​”Bà xã, cuối cùng em cũng đồng ý rồi, thật tốt quá.

Phương Tử Minh không kiên nhẫn nói: “Không phải hai mẹ con sống khá tốt à? Em giao Nhạc Nhạc cho anh mới thật sự tốt cho con.”​”Tài sản của nhà họ Phương không thể giao cho người có họ khác.

Tần Tử Nhu khổ sở lắc đầu: “Nhạc Nhạc là con của em, em không nỡ rời xa con. Sao anh không thể ly hôn chứ?”​Bà xã, em đồng ý với anh được không?

Phương Tử Minh phá vỡ ảo tưởng của cô ta: “Anh không thể ly hôn. Hôm nay em nhất định phải cho anh câu trả lời. Hoặc là để anh đưa Nhạc Nhạc trở về nhà họ Phương, sau này thừa kế tài sản nhà họ Phương. Hoặc là ở bên cạnh em, sau này chỉ có thể làm một đứa con ngoài giá thú.”​Có phải em đã nghĩ kỹ rồi không?

Anh ta lạnh lùng nói: “Em bắt buộc phải lựa chọn. Nhưng anh có thể nói cho em biết, nếu em nhất quyết giữ Nhạc Nhạc lại thì về sau tài sản của anh không thể giao cho Nhạc Nhạc, con sẽ không có gì cả.”​Trong phòng khách, Phương Tử Minh đã trở về, đang cau mày ngồi trên ghế sô pha gọi điện.

Tần Tử Nhu hoảng hốt: “Nhạc Nhạc là con anh, anh không thể đối xử với con như vậy.”​Ngu Tịch Lam đi nhanh qua người anh ta để lên tầng, nói mà không quay đầu lại: “Vâng, em lên thay quần áo trước đã.

“Tài sản của nhà họ Phương không thể giao cho người có họ khác. Em cứ suy nghĩ kỹ đi, có muốn vì tâm tư riêng của bản thân mà hại Nhạc Nhạc không?” Phương Tử Minh thúc giục, “Quyết định nhanh một chút.”​”

Anh ta chắc chắn không từ bỏ Nhạc Nhạc, và bây giờ anh ta chỉ có thể dùng những lời lẽ cay nghiệt để khiến Tần Tử Nhu thỏa hiệp. Không có lý do gì để mình thuyết phục được Ngu Tịch Lam mà lại không trị được Tần Tử Nhu.​”Không phải, em muốn bảo đảm là, là…” Tần Tử Nhu cắn răng một cái, nói thẳng ra: “Là anh buộc phải đi thắt ống dẫn tinh, như vậy em mới tin được.

Tần Tử Nhu nhìn người đàn ông với đôi mắt đẫm lệ, trong lòng khó có thể quyết định. Cô ta đương nhiên không muốn để Nhạc Nhạc mất đi cơ hội thừa kế tài sản của gia đình, nhưng lại phải rời xa Nhạc Nhạc thì…?​”

Nhìn vẻ mặt hờ hững của người đàn ông, Tần Tử Nhu rơi vào tình thế khó xử.​Hoặc là để anh đưa Nhạc Nhạc trở về nhà họ Phương, sau này thừa kế tài sản nhà họ Phương.

Phương Tử Minh mở miệng và thúc đẩy thêm: “Chỉ cần em đồng ý từ bỏ việc nuôi Nhạc Nhạc, anh sẽ bồi thường cho em ba mươi triệu tệ, ngoài ra còn đưa cho em một căn hộ ở trung tâm thành phố. Hơn nữa, sau này chỉ cần em còn ở bên cạnh anh, anh sẽ tìm cơ hội để cho em được gặp Nhạc Nhạc. Nhưng em phải hứa với anh rằng sẽ không lén lút đi gặp Nhạc Nhạc.” Anh ta dứt khoát nói.​”

Đôi mắt của Tần Tử Nhu sáng lên: “Sau này em vẫn có thể ở bên anh và gặp lại Nhạc Nhạc sao?”​Phương Tử Minh phớt lờ cô ta, chỉ dỗ Nhạc Nhạc chơi, sau đó bật TV cho cậu bé xem hoạt hình rồi mới nhìn Tần Tử Nhu.

Phương Tử Minh gật đầu. Anh ta vẫn còn cảm giác mới mẻ đối với Tần Tử Nhu và tạm thời chưa có ý định cắt đứt quan hệ.​Anh ta lạnh lùng nói: “Em bắt buộc phải lựa chọn.

Tần Tử Nhu cúi đầu suy nghĩ. Có ba mươi triệu tệ và cả một căn hộ thì dường như cô ta có thể tiếp thu được việc rời xa Nhạc Nhạc. Quan trong hơn nữa, chính mình về sau vẫn có cơ hội gặp Nhạc Nhạc. Chỉ cần Nhạc Nhạc nhớ rõ mình mới là mẹ đẻ, sau này con lớn lên chưa chắc đã không có cơ hội đoàn viên. Ai có thể đoán trước được tương lai thế nào chứ?​Vốn dĩ anh ta cũng không thích trẻ con, việc Nhạc Nhạc ra đời là chuyện ngoài ý muốn.

Có vẻ như bây giờ cô ta nhận được rất nhiều rồi, nhưng sau này chưa chắc cô ta lại không thể nhận được nhiều hơn nữa.​Tần Tử Nhu đau đớn nhìn anh ta: “Anh chỉ biết hỏi câu này thôi à?

Tần Tử Nhu cắn môi, kiên quyết nói: “Được, em có thể giao Nhạc Nhạc cho anh, nhưng em có một điều kiện. Nếu như anh không đồng ý thì em thà rằng đưa Nhạc Nhạc đi để cùng chịu khổ chứ không giao con cho anh.”​Em cứ suy nghĩ kỹ đi, có muốn vì tâm tư riêng của bản thân mà hại Nhạc Nhạc không?

Phương Tử Minh mừng thầm, anh ta kiềm chế hỏi: “Điều kiện là gì?”​”

Tần Tử Nhu căng thẳng nói: “Em muốn anh hứa rằng sau này chỉ có một đứa con là Nhạc Nhạc, không bao giờ được có con với người phụ nữ khác, kể cả vợ anh.”​Anh ta không thể giải thích được tại sao đứa con nuôi lại phải là Nhạc Nhạc.

​Phương Tử Minh gật đầu.

“Được, anh hứa.” Phương Tử Minh thản nhiên nói.​”

Vốn dĩ anh ta cũng không thích trẻ con, việc Nhạc Nhạc ra đời là chuyện ngoài ý muốn. Và việc anh ta thích Nhạc Nhạc lại càng là chuyện ngoài ý muốn trong ngoài ý muốn. Anh chỉ cần có một đứa con là Nhạc Nhạc thôi thì đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi, đương nhiên sẽ không muốn sinh thêm con nữa.​”

“Không phải, em muốn bảo đảm là, là…” Tần Tử Nhu cắn răng một cái, nói thẳng ra: “Là anh buộc phải đi thắt ống dẫn tinh, như vậy em mới tin được.”

Bình luận

Truyện đang đọc