TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Diệp Uẩn Ninh bỏ lại hai người họ và đi thẳng đến chỗ Phó Hoài.​Cô ấy tên là Tú Tú, Lam Tú Tú, cô ấy đã cứu con và cho con ăn ở.

Nhìn thấy Diệp Uẩn Ninh nói chuyện với người khác từ xa, Phó Hoài tò mò nhìn hai người Mạnh Chấn Vũ vẫn còn đứng ngơ ngác ở đó, bước tới nắm lấy tay cô hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”​Lam Tú Tú chớp chớp mắt, mím môi: “Tôi không dám.

Diệp Uẩn Ninh lắc đầu: “Một chút chuyện nhỏ thôi.”​”

Nói xong cô kể lại sự việc từ đầu đến cuối.​Lam Tú Tú khóc lóc hỏi hắn: “Anh có trách em không?

“Mất trí nhớ?” Phó Hoài hơi ngạc nhiên, rốt cuộc thì mấy tình tiết mất trí nhớ thường thấy trong phim lại hiếm gặp được ở ngoài đời. Nhưng anh cảm thấy thông cảm cho anh ta nhiều hơn: “Vậy thì anh ta cũng khá xui xẻo.”​Người đàn ông trước mặt nhìn cô như nhìn một người xa lạ, hắn thực sự đã mất trí nhớ và hoàn toàn quên mất chính mình.

“Nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó là lạ.” Phó Hoài nhận thấy quá nhiều điểm bất thường trong đó, “Nếu anh Mạnh kia chính là người đàn ông mà Lam Tú Tú giấu theo lời của dân làng thì sự việc cũng đã xảy ra lâu rồi. Tại sao sau đó họ không có bất cứ hành động gì mà hôm nay lại quyết định chuyển đi?”​Không biết người khác nghĩ như thế nào, nhưng Lam Tú Tú đã hối hận khi nhờ Diệp Uẩn Ninh giúp đỡ.

Thật kỳ lạ.​” Hắn vội vàng an ủi.

Diệp Uẩn Ninh nói với ý tứ sâu xa: “Đúng vậy, không có hành động gì cả.”​Nếu hôm nay không nhờ Diệp Uẩn Ninh giúp đỡ thì có lẽ họ đã biến mất trong biển người mênh mang.

Cho đến tận hôm nay, họ không tìm bác sĩ, không báo cảnh sát, cũng không nhờ hỗ trợ.​Trên cùng là một bức ảnh gia đình: Cả nhà đang đứng trong vườn, phía sau là ngôi nhà nguy nga tráng lệ.

Phó Hoài suy nghĩ một chút, như đang suy tư gì mà nở nụ cười, anh nói: “Việc quay phim ở đây sắp kết thúc rồi, còn hai ngày nữa là rời khỏi đây. Anh Mạnh cũng khá may mắn đấy.”​Ở bên kia, Mạnh Chấn Vũ và Lam Tú Tú im lặng trở về căn nhà mới vừa dọn dẹp của họ.

Nếu hôm nay không nhờ Diệp Uẩn Ninh giúp đỡ thì có lẽ họ đã biến mất trong biển người mênh mang. Nhà họ Mạnh tuyệt đối không thể tưởng tượng được rằng con trai của họ sẽ bị mất trí nhớ, còn bị người đưa đi, có lẽ hai bên sẽ cứ thế bỏ lỡ nhau.​”

Diệp Uẩn Ninh nghe xong cau mày sửa lại: “Có lẽ đúng đối với người nhà của anh Mạnh, nhưng không nhất định đúng đối với anh ta.”​” Cô ngây thơ ngơ ngác nhìn Mạnh Chấn Vũ.

Nghĩ đến việc Mạnh Chấn Vũ do dự liên lạc với gia đình vì lời nói của Lam Tú Tú, khó có thể nói bây giờ hắn vui vẻ được mấy phần.​”

Trước kia cô cũng từng gặp vợ chồng nhà họ Mạnh được vài lần trong những cuộc làm ăn. Họ cũng được coi là một cặp vợ chồng tình sâu nghĩa nặng, Mạnh Chấn Vũ khá khôn khéo và giỏi giang. Lúc đó cô cũng thực sự không đoán ra được Mạnh Chấn Vũ sẽ có dáng vẻ như thế này sau khi mất trí nhớ.​Lúc này, Lâm Tiểu Nhã, người vẫn luôn im lặng, lên tiếng: “Cô đây đã cứu anh, mọi người đều rất biết ơn.

Phó Hoài cười: “Dù sao thì em cũng báo tin cho vợ anh ta rồi còn giải quyết như thế nào là việc của họ. Đi nào, mình đi ăn cơm thôi.”​Tôi, tôi cũng không tìm thấy!

“Vâng.”​Tú Tú chính là người đã cứu con, cô ấy là ân nhân cứu mạng của con.

Ở bên kia, Mạnh Chấn Vũ và Lam Tú Tú im lặng trở về căn nhà mới vừa dọn dẹp của họ.​Nhìn qua thì đây chính là một gia đình hạnh phúc.

Không biết người khác nghĩ như thế nào, nhưng Lam Tú Tú đã hối hận khi nhờ Diệp Uẩn Ninh giúp đỡ. Cô không thể nào ngờ được đối phương lại thực sự biết Mạnh Chấn Vũ.​Khó khăn lắm tôi mới đưa được anh Mạnh về nhà, hoàn toàn không biết cần gọi xe cứu thương.

Hành lý ở nhà đã được gói ghém xong xuôi và để ở một bên nhưng tâm trạng lại khác với lúc chuẩn bị đi như trời với đất. Cô không còn cảm giác chờ mong đối với cuộc sống mới mà chỉ có ưu phiền vì gió bão sắp tới.​Con à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao con lại bị mất trí nhớ?

“Tú Tú,…” Mạnh Chấn Vũ gọi cô lại, nhìn đối phương nghiêm túc và chăm chú, “Em đừng lo, mọi chuyện đã có anh. Nếu họ là người nhà của anh thật thì nhất định sẽ hiểu cho chúng ta và cũng sẽ biết ơn em, nếu không có em thì có lẽ anh đã sớm mất mạng. Nếu bọn họ không tốt với em thì họ chính là những người vong ân phụ nghĩa.”​Lúc đó anh Mạnh bị mất trí nhớ, không biết sao lại ngã xuống, máu chảy rất nhiều, thật đáng sợ.

Anh không đành lòng nhìn Lam Tú Tú buồn nên cố hết sức để an ủi cô.​”Không, em không làm gì sai cả.

Đôi mắt Lam Tú Tú ầng ậng nước, cô chợt lao vào vòng tay anh: “Em rất sợ, em không muốn phải xa anh. Nếu em không thích anh nhiều đến thế thì tốt biết mấy, nếu em thông minh hơn một chút mà đi báo cảnh sát sớm hơn thì tốt biết bao, nếu vậy sẽ không…” Cô thút tha thút thít nói không thành lời.​”

Nhưng Mạnh Chấn Vũ lại hiểu được ý của cô: cô sẽ không ở bên hắn.​Khi nhìn thấy anh ấy ngã từ vách núi xuống, tôi chỉ nghĩ đến việc cứu người.

Hắn lo lắng nói: “Tú Tú, có phải em hối hận rồi không? Anh không cho phép, anh chỉ yêu mình em thôi.”​Vợ chồng nhà họ Mạnh tuy rất xúc động nhưng vẫn giữ lý trí.

Lam Tú Tú khóc lóc hỏi hắn: “Anh có trách em không? Đáng lẽ em nên báo cảnh sát.”​”

Mạnh Chấn Vũ nghiêm túc nói: “Chuyện này sao lại trách em được? Lúc ấy em vội vàng chăm sóc anh, anh bị sốt, em là người lên núi hái thuốc cho anh uống, anh đã khắc ghi mọi chuyện trong lòng. Hơn nữa, em luôn sống ở trong làng, nhất thời không nghĩ được ra là phải báo cảnh sát, sao lại trách em chứ?”​Hắn nhìn chằm chằm vào hai vợ chồng họ Mạnh bằng ánh mắt chờ mong.

Lam Tú Tú ôm chặt lấy hắn, vẻ mặt đầy mệt mỏi.​”

Diệp Uẩn Ninh đã thông báo cho nhà họ Mạnh nên họ không thể chuyển đi mà chỉ có thể chờ đợi người nhà họ Mạnh đến.​”

Người nhà họ Mạnh đến rất nhanh. Ngay ngày hôm sau, cha mẹ của Mạnh Chấn Vũ và Lâm Tiểu Nhã cùng nhau bay đến tỉnh này, sau khi vượt qua một con đường núi gập ghềnh, cuối cùng họ đã đến được ngôi làng nhỏ trên núi vào chiều hôm sau.​Một mình cô gánh vác mọi chuyện, chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ đến việc nhờ người khác giúp đỡ à?

Vợ chồng nhà họ Mạnh vốn dĩ đều bị bệnh nhưng vừa nghe được tin của con trai liền bất chấp việc sức khoẻ vẫn chưa ổn định mà vội vàng tới đây.​Hơn nữa, em luôn sống ở trong làng, nhất thời không nghĩ được ra là phải báo cảnh sát, sao lại trách em chứ?

Giờ phút này, sắc mặt họ vẫn hơi mệt mỏi, hốc hác nhưng tinh thần lại rất phấn chấn.​Cho dù có tốt bụng và thiếu hiểu biết đến đâu, nếu có người bị thương phát sốt không phải nên tìm những người khác hỗ trợ sao?

Lâm Tiểu Nhã cũng rất mệt nhưng vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ của mình.​Phó Hoài cười: “Dù sao thì em cũng báo tin cho vợ anh ta rồi còn giải quyết như thế nào là việc của họ.

Đầu tiên cô tìm Diệp Uẩn Ninh để bày tỏ lòng biết ơn, sau đó mời cô đi cùng đến nhà Lam Tú Tú.​Ai cũng có thể thấy sự ỷ lại của cô.

Diệp Uẩn Ninh không thể không đồng ý.​Diệp Uẩn Ninh nói với ý tứ sâu xa: “Đúng vậy, không có hành động gì cả.

Một nhóm người bất ngờ đến làng, lại còn đến tìm Lam Tú Tú, nghe nói họ đến vì người đàn ông mà cô giấu. Có chuyện để hóng nên dân làng đều xúm quanh đây, rất nhanh đã vây quanh nhà Lam Tú Tú chật như nêm cối.​Con nhìn xem, đây có phải là con không?

Sắc mặt của Lam Tú Tú đột nhiên tái nhợt khi nhìn thấy Diệp Uẩn Ninh cùng cặp vợ chồng nhà họ Mạnh với khí chất không tầm thường, bên cạnh họ còn có một người phụ nữ dịu dàng điềm đạm.​Nhìn thấy Diệp Uẩn Ninh nói chuyện với người khác từ xa, Phó Hoài tò mò nhìn hai người Mạnh Chấn Vũ vẫn còn đứng ngơ ngác ở đó, bước tới nắm lấy tay cô hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?

Mặc kệ dân làng đang vây xem, cô dẫn người vào trong nhà rồi vội vàng đóng của lại, chặn những ánh mắt phỏng đoán kia ở bên ngoài.​Hắn trở tay nắm lấy tay Lam Tú Tú, trìu mến nói: “Con bị ngã xuống vách núi bị thương và mất trí nhớ.

Diệp Uẩn Ninh lặng lẽ tránh sang một bên, im lặng quan sát hai bên nhận nhau.​Cô không thể nào ngờ được đối phương lại thực sự biết Mạnh Chấn Vũ.

Hai bên cầm ghế dựa và ngồi xuống trong phòng khách của căn nhà đơn sơ. Vợ chồng nhà họ Mạnh nhìn Mạnh Chấn Vũ mà lặng lẽ rơi lệ.​Mặc kệ dân làng đang vây xem, cô dẫn người vào trong nhà rồi vội vàng đóng của lại, chặn những ánh mắt phỏng đoán kia ở bên ngoài.

Ánh mắt của hắn lảng tránh người phụ nữ đối diện, lo lắng bất an hỏi: “Hai người là bố mẹ con thật à?”​”Vâng.

Vợ chồng nhà họ Mạnh tuy rất xúc động nhưng vẫn giữ lý trí.​” Lam Tú Tú lo lắng ôm lấy Mạnh Chính Vũ, tủi thân như sắp khóc, “Tôi cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.

Mẹ Mạnh lau nước mắt, lấy ra đồ đã được chuẩn bị sẵn đưa cho hắn: “Con có thể nhìn xem, con thật sự là con trai của bố mẹ. Đây là sổ hộ khẩu của nhà mình, trên đó có ghi tên của con. Đây là ảnh chụp gia đình, còn rất nhiều ảnh nữa. Con nhìn xem, đây có phải là con không?”​Lúc đó cô cũng thực sự không đoán ra được Mạnh Chấn Vũ sẽ có dáng vẻ như thế này sau khi mất trí nhớ.

Bà nhìn Mạnh Chấn Vũ đầy mong đợi.​”

Mạnh Chấn Vũ nhận lấy ảnh chụp và nhìn chúng. Trên cùng là một bức ảnh gia đình: Cả nhà đang đứng trong vườn, phía sau là ngôi nhà nguy nga tráng lệ. Hắn đứng ở hàng phía sau, sóng vai đứng bên hắn là một người phụ nữ xinh đẹp và dịu dàng. Ngồi hàng phía trước chính là một cặp đôi lớn tuổi, ngồi giữa hai người là một bé trai đáng yêu mặc vest, thắt nơ. Nhìn qua thì đây chính là một gia đình hạnh phúc.​Diệp Uẩn Ninh nghe xong cau mày sửa lại: “Có lẽ đúng đối với người nhà của anh Mạnh, nhưng không nhất định đúng đối với anh ta.

Ánh mắt hắn rơi vào khuôn mặt bé trai, hắn vô thức mỉm cười.​Lam Tú Tú hoảng hốt kéo tay áo người đàn ông.

“Con xem, đó có phải là con không? Đây là bức ảnh chúng ta chụp vào dịp Tết năm nay, không khác nhiều lắm so với con bây giờ. Con à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao con lại bị mất trí nhớ?”​Cô ấy lẻ loi một mình, chăm sóc tôi đã vất vả lắm rồi.

Mẹ Mạnh bật khóc.​”

Lam Tú Tú hoảng hốt kéo tay áo người đàn ông.​Ánh mắt của hắn lảng tránh người phụ nữ đối diện, lo lắng bất an hỏi: “Hai người là bố mẹ con thật à?

Lâm Tiểu Nhã liếc nhìn động tác của cô, ngay sau đó bình tĩnh thu ánh mắt lại.​Cảm xúc trong mắt cô đã bị che giấu.

Mạnh Chấn Vũ lấy lại tinh thần, an ủi nhìn cô, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía họ: “Đây đúng là con, như vậy con chính là con trai của hai người. Xin lỗi, con không thể nào nhớ ra được.”​Khi con không thể cử động, chính cô ấy là người cực nhọc ngày đêm, không hề ngơi nghỉ chăm sóc con; Khi con bị sốt, cô ấy đã lên núi hái thuốc và chữa khỏi bệnh cho con.

Hắn trở tay nắm lấy tay Lam Tú Tú, trìu mến nói: “Con bị ngã xuống vách núi bị thương và mất trí nhớ. Tú Tú chính là người đã cứu con, cô ấy là ân nhân cứu mạng của con.”​Cô ấy cũng không hiểu biết nhiều như các người, làm sao biết liên lạc với bệnh viện hay báo cảnh sát??

Sự chú ý của mọi người lập tức đổ dồn vào Lam Tú Tú.​“Mất trí nhớ?

Cô lo lắng cắn môi và vô thức dịch người về phía Mạnh Chấn Vũ. Ai cũng có thể thấy sự ỷ lại của cô.​Mẹ Mạnh lau nước mắt, lấy ra đồ đã được chuẩn bị sẵn đưa cho hắn: “Con có thể nhìn xem, con thật sự là con trai của bố mẹ.

Mạnh Chấn Vũ ôm chặt lấy cô một cách tự nhiên, cử chỉ thân mật giữa hai người đã lộ ra quá rõ ràng.​”

Đôi mắt của vợ chồng họ Mạnh hiện lên vẻ suy tư sâu xa, họ mím môi không nói.​Mạnh Chấn Vũ lo lắng nói: “Nếu không có Tú Tú cứu con thì con đã chết từ lâu rồi.

Mạnh Chấn Vũ lo lắng nói: “Nếu không có Tú Tú cứu con thì con đã chết từ lâu rồi. Khi con không thể cử động, chính cô ấy là người cực nhọc ngày đêm, không hề ngơi nghỉ chăm sóc con; Khi con bị sốt, cô ấy đã lên núi hái thuốc và chữa khỏi bệnh cho con. Cô ấy tên là Tú Tú, Lam Tú Tú, cô ấy đã cứu con và cho con ăn ở. Cô ấy là một cô gái rất tốt.”​Cô ấy là một cô gái rất tốt.

Hắn nhìn chằm chằm vào hai vợ chồng họ Mạnh bằng ánh mắt chờ mong.​Đôi mắt Lam Tú Tú ầng ậng nước, cô chợt lao vào vòng tay anh: “Em rất sợ, em không muốn phải xa anh.

Lúc này, Lâm Tiểu Nhã, người vẫn luôn im lặng, lên tiếng: “Cô đây đã cứu anh, mọi người đều rất biết ơn. Nhưng em có một vấn đề muốn hỏi một chút. Có thể thấy cô Lam sống ở đây một mình, chắc hẳn chăm sóc người khác rất bất tiện. Tại sao khi đó cô không nghĩ đến việc gọi xe cứu thương hoặc báo cảnh sát? Biết đâu mọi người đã tìm được anh sớm hơn.”​Biết đâu mọi người đã tìm được anh sớm hơn.

Cô lịch sự mỉm cười với Lam Tú Tú và nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của cô.​Cô không còn cảm giác chờ mong đối với cuộc sống mới mà chỉ có ưu phiền vì gió bão sắp tới.

Mạnh Chấn Vũ liếc nhanh về phía cô, sự không vui hiện rõ trong mắt. Hắn không thích thái độ của cô, như thể đang nghi ngờ điều gì đó.​Xin lỗi, con không thể nào nhớ ra được.

“Tôi, tôi không biết,…” Lam Tú Tú lo lắng ôm lấy Mạnh Chính Vũ, tủi thân như sắp khóc, “Tôi cũng không suy nghĩ nhiều như vậy. Khi nhìn thấy anh ấy ngã từ vách núi xuống, tôi chỉ nghĩ đến việc cứu người. Khó khăn lắm tôi mới đưa được anh Mạnh về nhà, hoàn toàn không biết cần gọi xe cứu thương. Tôi, tôi cũng không tìm thấy!”​”

Cô cảm thấy chính mình thật oan ức. Cô nhìn thấy người bị nạn liền cứu chứ không suy nghĩ nhiều. Hơn nữa, dù muốn gọi xe cứu thương thì cô cũng không có điện thoại, làm sao mà gọi được?​Người nhà họ Mạnh đến rất nhanh.

“Đủ rồi, Tú Tú đã cứu tôi không phải để đợi bị các người tra hỏi. Cô ấy lẻ loi một mình, chăm sóc tôi đã vất vả lắm rồi. Cô ấy cũng không hiểu biết nhiều như các người, làm sao biết liên lạc với bệnh viện hay báo cảnh sát??” Mạnh Chấn Vũ trợn mắt giận dữ.​”Tú Tú,…

Lâm Tiểu Nhã cuối cùng cũng chính thức nhìn thoáng qua chồng mình. Cảm xúc trong mắt cô đã bị che giấu. Người đàn ông trước mặt nhìn cô như nhìn một người xa lạ, hắn thực sự đã mất trí nhớ và hoàn toàn quên mất chính mình.​Tại sao sau đó họ không có bất cứ hành động gì mà hôm nay lại quyết định chuyển đi?

“Tôi chỉ hơi tò mò thôi, cô Lam cũng gan dạ thật đấy. Một mình cô gánh vác mọi chuyện, chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ đến việc nhờ người khác giúp đỡ à?” Cô nhìn Lam Tú Tú, “Theo tôi được biết, tuy cô Lam không có điện thoại nhưng thôn trưởng có. Nếu không thì lúc ấy còn có đoàn làm phim ở trong thôn, bọn họ không chỉ có điện thoại mà còn có xe, nhờ giúp đỡ khó khăn lắm sao? Cô không hề nghĩ tới chuyện nhờ họ giúp đỡ chở người đến bệnh viện ư?”​Đi nào, mình đi ăn cơm thôi.

Cho dù có tốt bụng và thiếu hiểu biết đến đâu, nếu có người bị thương phát sốt không phải nên tìm những người khác hỗ trợ sao? Thà rằng để hắn bị bệnh kéo dài cũng muốn tự mình lên núi hái thuốc, điều này khiến Lâm Tiểu Nhã hoài nghi động cơ của cô.​” Mạnh Chấn Vũ trợn mắt giận dữ.

Lam Tú Tú chớp chớp mắt, mím môi: “Tôi không dám. Lúc đó anh Mạnh bị mất trí nhớ, không biết sao lại ngã xuống, máu chảy rất nhiều, thật đáng sợ. Chúng tôi sợ chẳng may có người hãm hại đẩy anh ấy xuống, ai biết hắn đang ẩn nấp ở đâu. Nhỡ tìm nhầm người, để hắn phát hiện ra anh Mạnh ở nơi này rồi lại đến hại anh ấy thì phải làm sao bây giờ?”​Trước kia cô cũng từng gặp vợ chồng nhà họ Mạnh được vài lần trong những cuộc làm ăn.

“Lúc đó anh Mạnh cũng đồng ý, em đã làm sai ư?” Cô ngây thơ ngơ ngác nhìn Mạnh Chấn Vũ.​Mạnh Chấn Vũ liếc nhanh về phía cô, sự không vui hiện rõ trong mắt.

“Không, em không làm gì sai cả. Vốn dĩ không phải việc của em, em đã làm rất tốt rồi.” Hắn vội vàng an ủi.​Nếu em không thích anh nhiều đến thế thì tốt biết mấy, nếu em thông minh hơn một chút mà đi báo cảnh sát sớm hơn thì tốt biết bao, nếu vậy sẽ không…

Dời ánh mắt, không nhìn hai người tán tỉnh nhau nữa, Lâm Tiểu Nhã nghiêm túc nói: “Cho nên rất có thể có người đang âm mưu giết Chấn Vũ. Cũng may là tôi đã báo cảnh sát. Khi cảnh sát đến tìm ra hung thủ, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ hại người.”​Cũng may là tôi đã báo cảnh sát.

Báo cảnh sát?​Cô cảm thấy chính mình thật oan ức.

Sắc mặt Lam Tú Tú tái nhợt, cô đột nhiên nắm chặt tay Mạnh Chấn Vũ.

Bình luận

Truyện đang đọc