TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Cuối cùng, Diệp Uẩn Ninh vẫn đến bệnh viện.​Ngu Tịch Lam gần như gấp không chờ nổi lấy điện thoại di động ra, tìm số và bấm gọi.

Dù cô đã đảm bảo bản thân mình rất khoẻ mạnh nhưng Phó Hoài và những người khác vẫn lo lắng và nhất quyết muốn cô đến bệnh viện để kiểm tra kỹ lưỡng.​Ngu Tịch Lam đảo mắt nói: “Đúng vậy, bác trai có cảm thấy thất vọng lắm không?

Khi đến bệnh viện, Diệp Uẩn Ninh ngoan ngoãn đi khám tổng quát. Sau khi khám xong và đưa ra kết quả xác nhận không có di chứng gì, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.​Tại sao chuyện này chỉ xảy ra với Diệp Uẩn Ninh, rốt cuộc vẫn là do chính cô làm việc không chu đáo.

“Đúng rồi, Diệp Uẩn Thanh cũng ở bệnh viện này nhỉ, không biết tình huống thế nào rồi? Cậu nói xem bố mẹ cô ta có biết cô ta ở đây không?” Ánh mắt Ngu Tịch Lam có chút lạnh lùng.​”

Khi Diệp Uẩn Ninh mới gặp chuyện, cảnh sát cũng đã đến nhà Diệp Uẩn Ninh để điều tra, nhưng kết quả là họ không hay biết gì.​”

Thậm chí Diệp Lương ngoài gọi mấy cuộc điện thoại hỏi thăm ngoài miệng vài câu ra thì không thèm lộ mặt.​Bây giờ xin hãy đi cùng chúng tôi một chuyến để phối hợp điều tra rõ ràng chân tướng.

Nếu người nhà họ Diệp biết được việc làm của Diệp Uẩn Thanh, hơn nữa đây cũng là việc mà họ muốn thì Ngu Tịch Lam thật sự sẽ cảm thấy thất vọng, buồn lòng và thấy không khác gì trò hề.​”Chúng ta nhanh chóng đến thành phố An Bình tìm Thanh Thanh đi.

Trần Mạn Ni thì không nhắc đến, dù sao Ngu Tịch Lam cũng không có một chút kỳ vọng gì đối với bà ta, rốt cuộc thì Diệp Uẩn Thanh mới là con gái ruột của bà ta.​Khi Diệp Uẩn Ninh mới gặp chuyện, cảnh sát cũng đã đến nhà Diệp Uẩn Ninh để điều tra, nhưng kết quả là họ không hay biết gì.

Nhưng còn Diệp Lương thì sao?​Khi đến bệnh viện, Diệp Uẩn Ninh ngoan ngoãn đi khám tổng quát.

Ông ta cũng là cha ruột của Diệp Uẩn Ninh, nếu ông ta mắt lạnh nhìn một đứa con gái khác của mình ra tay với Diệp Uẩn Ninh thì thật là đáng sợ, quả thực không xứng làm người.​Vậy bà ta có muốn biết tin xấu là gì không?

Diệp Uẩn Ninh đảo mắt, cô biết suy nghĩ của Ngu Tịch Lam, cười nói: “Không biết cảnh sát có báo cho họ không, có lẽ chúng mình có thể giúp.”​Trần Mạn Ni vội vàng hoảng loạn đi theo, không biết bây giờ Thanh Thanh tội nghiệp của bà ta thế nào rồi, có phát bệnh hay không?

Ngu Tịch Lam tích cực nói: “Để mình, mình sẽ gọi điện thoại.”​Dựa vào mối quan hệ giữa Ngu Tịch Lam và Diệp Uẩn Ninh, chỉ có tin tốt này mới đáng giá để cô gọi điện.

Ngu Tịch Lam gần như gấp không chờ nổi lấy điện thoại di động ra, tìm số và bấm gọi.​Trần Mạn Ni ấp úng, trong phút chốc không biết có nên nói sự thật cho Diệp Lương hay không.

Nhà họ Diệp​Đồ khốn âm mưu cướp đoạt trái tim của chị gái làm sao mà có kết cục tốt được.

Tâm trạng của Diệp Lương vô cùng tồi tệ. Cho dù là ai gặp phải cảnh bị dị ứng liên tục và nằm viện lâu ngày thì cũng sẽ có tâm trạng tồi tệ như thế.​”

Ông ta cũng thắc mắc tại sao mình lại tiếp xúc với chất gây dị ứng, ngay cả nằm viện cũng không thể tránh được. Nhưng không biết có phải ông ta quá tin tưởng mẹ con Trần Mạn Ni hay không mà ông ta không hề nghi ngờ họ một chút nào mà đổ hết tội cho bệnh viện. Ông ta cảm thấy bệnh viện làm công tác phòng tránh không được tốt nên mới khiến ông ta tái dị ứng liên tục như vậy.​Trong nhà họ Diệp, Trần Mạn Ni không cam lòng cầm di động, không ngừng hô ‘Alo, alo’ và hét lên: “Đừng cúp máy, nói cho tôi biết Thanh Thanh đã xảy ra chuyện gì, con bé đâu rồi?

Vất vả lắm mới được về nhà thì con gái nhỏ mình cưng nhất lại đến nơi khác an dưỡng, ông ta buồn bực, lo lắng không thôi.​Ở đầu dây bên kia, Ngu Tịch Lam nhạy bén nghe thấy giọng nói của Trần Mạn Ni, cô suy tư cau mày, có một loại suy đoán hiện lên trong đầu: Quả nhiên Trần Mạn Ni biết được chút gì đó.

Không ngờ chỉ vài ngày sau, cảnh sát đã đến tận nhà, nói rằng đứa con gái lớn đã sớm xa lạ với người nhà kia của ông ta bị bắt cóc và dò hỏi ông ta có manh mối gì không.​Ông ta lấy đâu ra manh mối?

Ông ta lấy đâu ra manh mối? Người ta đã rời khỏi nhà từ lâu, làm sao mà ông ta biết được Diệp Uẩn Ninh chọc giận người nào đến mức bị bắt cóc.​Vừa mở cửa, họ đã thấy mấy cảnh sát đã đứng với tư tế sẵn sàng đón quân địch.

Lần trước đã suýt nữa bị Diệp Anh bắt cóc, kết quả là khiến Diệp Anh phải ngồi tù, thậm chí còn bị xử tử, làm nhà họ Diệp trở thành trò cười, thiếu chút nữa không dám ngẩng đầu.​Nhưng không biết có phải ông ta quá tin tưởng mẹ con Trần Mạn Ni hay không mà ông ta không hề nghi ngờ họ một chút nào mà đổ hết tội cho bệnh viện.

Lần này cô lại bị bắt cóc. Tại sao chuyện này chỉ xảy ra với Diệp Uẩn Ninh, rốt cuộc vẫn là do chính cô làm việc không chu đáo.​Tìm được Uẩn Ninh rồi, cô ấy bình yên vô sự thì đương nhiên là Diệp Uẩn Thanh không được tốt.

Ông ta vẫn hơi lo lắng khi Diệp Uẩn NInh bị bắt cóc, nhưng chính mình cũng không giúp được gì. Hơn nữa, nhìn vợ mình cau mày, có vẻ tâm trạng nặng nề, sự lo lắng lại phai nhạt dần đi. Ông ta lo lắng con gái nhỏ có bị sự việc này quấy nhiễu ảnh hưởng đến bệnh tình hay không nhiều hơn.​Còn trong phòng bệnh của thành phố An Bình, người được ghép tim, Diệp Uẩn Thanh, cuối cùng cũng mở mắt tỉnh lại sau khi thuốc tê hết tác dụng.

Khi người giúp việc đưa điện thoại cho ông ta, ông ta vẫn còn đang buồn phiền tại sao vợ ông ta lại đóng cửa ở trong phòng không để ý tới mình nên lúc nghe máy, giọng điệu của ông ta cũng hơi khó chịu: “Alo?”​Ngu Tịch Lam hơi ngạc nhiên nhướng mày, phản ứng nhanh đấy chứ!

Ngu Tịch Lam ở đầu bên kia thích thú nói: “Bác trai, cháu có một tin tốt và một tin xấu, bác muốn nghe tin nào?”​Ông không ngờ rằng, cô con gái nhỏ luôn luôn tốt bụng, ngây thơ và yếu đuối trong lòng mình sẽ làm ra hành động tàn nhẫn là cấu kết với người khác bắt cóc chị gái, moi trái tim của chị mình ra để chính mình dùng.

Nghe được là Ngu Tịch Lam, ông ta bất đắc dĩ đè nén sự bực bội trong lòng xuống, đột nhiên nhanh trí nói: “Tìm được Uẩn Ninh rồi à?”​Trong lòng bà ta vẫn còn giữ lại một chút ảo tưởng, không dám nói rõ ràng cho Diệp Lương nghe.

Dựa vào mối quan hệ giữa Ngu Tịch Lam và Diệp Uẩn Ninh, chỉ có tin tốt này mới đáng giá để cô gọi điện.​”Chúng tôi nghi ngờ hai vị có liên quan đến vụ án bắt cóc Diệp Uẩn Ninh.

Ngu Tịch Lam hơi ngạc nhiên nhướng mày, phản ứng nhanh đấy chứ!​Để tránh bị người khác phát hiện, họ vẫn duy trì liên lạc qua điện thoại như thường lệ, nhưng trong lời nói lại không tiết lộ điều gì.

Cô nhìn Diệp Uẩn Ninh và Phó Hoài đang dựa vào nhau thì thầm. Rõ ràng họ không hứng thú lắm với cuộc điện thoại của cô, tỏ vẻ hoàn toàn tuỳ cô quyết định.​Bà ta tự gọi qua đó nhưng đừng nói Diệp Uẩn Thanh, ngay cả người giúp việc trong biệt thự cũng không nghe máy.

Ngu Tịch Lam đảo mắt nói: “Đúng vậy, bác trai có cảm thấy thất vọng lắm không?”​Cậu nói xem bố mẹ cô ta có biết cô ta ở đây không?

Diệp Lương ngồi ở trên sô pha, cảm thấy khó hiểu: “Sao tìm được Diệp Uẩn Ninh mà bác lại thấy thất vọng?”​”

Dù thế nào đi nữa, Diệp Uẩn Ninh cũng là con gái của ông ta. Dù không thân cận nhưng ông ta cũng không mong muốn cô gặp chuyện.​Ngu Tịch Lam ở đầu bên kia thích thú nói: “Bác trai, cháu có một tin tốt và một tin xấu, bác muốn nghe tin nào?

Không biết Trần Mạn Ni ở trong phòng đi ra từ lúc nào, như thể nghe được tin tức gì không thể tin được, bà ta thất thanh hét inh tai: “Cái gì, ông nói tìm được Diệp Uẩn Ninh rồi à?”​Đôi uyên ương gặp nạn bọn họ ngay cả phòng bệnh cũng ở liền nhau, không biết nếu biết được họ có vui vẻ không?

Diệp Lương kinh ngạc quay lại nhìn bà ta, dường như không hiểu tại sao bà ta lại xúc động như vậy.​” Cảnh sát lấy giấy chứng nhận ra và nói.

Ở đầu dây bên kia, Ngu Tịch Lam nhạy bén nghe thấy giọng nói của Trần Mạn Ni, cô suy tư cau mày, có một loại suy đoán hiện lên trong đầu: Quả nhiên Trần Mạn Ni biết được chút gì đó.​”

Cô sẽ nhớ kỹ thông tin này để lát nữa báo cho cảnh sát, Ngu Tịch Lam nói: “Diệp phu nhân ngạc nhiên lắm thì phải? Vậy bà ta có muốn biết tin xấu là gì không?”​Rõ ràng họ không hứng thú lắm với cuộc điện thoại của cô, tỏ vẻ hoàn toàn tuỳ cô quyết định.

Diệp Lương nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã bị Trần Mạn Ni giật lấy điện thoại: “Thật sự tìm thấy Diệp Uẩn Ninh rồi, vậy, vậy…”​Một hồi lâu sau, bà ta mới hồi phục tinh thần, vội vàng gọi lại nhưng bị Ngu Tịch Lam chặn số không chút do dự.

Bà ta hoảng loạn, nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng, muốn hỏi rõ ràng tình huống nhưng theo bản năng bà ta biết không thể nhắc đến tên Diệp Uẩn Thanh, nhất thời sững người lại.​”

Ngu Tịch Lam cười khẩy: “Diệp phu nhân muốn hỏi tìm được Uẩn Ninh như thế nào và Diệp Uẩn Thanh ra sao rồi đúng không? Việc này không phải rất rõ ràng rồi sao? Tìm được Uẩn Ninh rồi, cô ấy bình yên vô sự thì đương nhiên là Diệp Uẩn Thanh không được tốt. Đồ khốn âm mưu cướp đoạt trái tim của chị gái làm sao mà có kết cục tốt được. Bây giờ cô ta đang thê thảm ở trong bệnh viện đấy, có cả cảnh sát ở bên nữa. Điều chờ đợi cô ta sau này chính là nhà tù. Tôi tặng cho bà tin tức này, không cần cảm ơn đâu!!”​Họ chỉ vừa lúc có việc nên rời đi một chút.

Nói xong không đợi bên kia mở miệng, cô dứt khoát lưu loát cúp điện thoại.​” Ánh mắt Ngu Tịch Lam có chút lạnh lùng.

Hừ, cho các người lo lắng chết đi!​”Có gì thì đến đồn cảnh sát rồi nói!

Nhìn thấy bộ dáng tức giận của cô, Diệp Uẩn Ninh quay đầu nhìn sang: “Sao thế, bọn họ chọc giận cậu à?”​Bà ta biết rằng Diệp Uẩn Thanh đang thực hiện kế hoạch ‘đổi tim’, hơn nữa còn đưa Diệp Uẩn Ninh đi một cách thuận lợi, nếu không cảnh sát cũng không tìm đến tận nhà bà ta.

Ngu Tịch Lam tiến lên giữ chặt cô: “Đi thôi, chúng ta đi tìm cảnh sát. Vừa rồi Trần Mạn Ni nói chuyện điện thoại rất có vấn đề, chắc chắn bà ta biết Diệp Uẩn Thanh ra tay với cậu. Không thể tha cho kẻ phạm tội này được, chúng ta đi nói tin này cho cảnh sát đi.”​Diệp Lương che ngực, trong lòng có dự cảm không tốt.

Thực ra chính cảnh sát đã đưa họ tới đây suốt đường đi vì dù sao Diệp Uẩn Ninh cũng là nhân chứng quan trọng của vụ án này. Họ chỉ vừa lúc có việc nên rời đi một chút.​Hy vọng tan vỡ, Trần Mạn Ni hoàn toàn choáng váng, bà ta chỉ liên tục lẩm bẩm hai từ “Thanh Thanh”.

Họ đi tìm khắp nơi và tình cờ nhìn thấy cảnh sát đang canh giữ cửa phòng của Diệp Uẩn Thanh và Tiếu Ninh.​”

Đôi uyên ương gặp nạn bọn họ ngay cả phòng bệnh cũng ở liền nhau, không biết nếu biết được họ có vui vẻ không?​”Có liên quan hay không thì phải chờ chúng tôi điều tra xong mới biết được, mời đi thôi!

Trong nhà họ Diệp, Trần Mạn Ni không cam lòng cầm di động, không ngừng hô ‘Alo, alo’ và hét lên: “Đừng cúp máy, nói cho tôi biết Thanh Thanh đã xảy ra chuyện gì, con bé đâu rồi? Rốt cuộc con bé gặp chuyện gì?”​Ông ta nhìn Trần Mạn Ni đang khủng hoảng, hoang mang, rốt cuộc cũng lên tiếng chất vấn: “Thanh Thanh có chuyện gì vậy, không phải con bé đang ở viện điều dưỡng à?

Bà ta điên cuồng hét lên, mặc kệ bên trong không có thanh âm gì. Một hồi lâu sau, bà ta mới hồi phục tinh thần, vội vàng gọi lại nhưng bị Ngu Tịch Lam chặn số không chút do dự.​Lúc này đây, sự tình không thuận lợi dường như đã ứng nghiệm.

Diệp Lương che ngực, trong lòng có dự cảm không tốt.​”

Ông ta nhìn Trần Mạn Ni đang khủng hoảng, hoang mang, rốt cuộc cũng lên tiếng chất vấn: “Thanh Thanh có chuyện gì vậy, không phải con bé đang ở viện điều dưỡng à? Sao tôi lại nghe trong điện thoại nói cái gì bệnh viện trái tim, rồi lại cảnh sát, những điều này liên quan gì đến Thanh Thanh? Có phải mấy cảnh sát đó đến làm phiền con bé không? Bà đừng khóc, mau nói cho tôi biết đi!”​Lúc đó bà ta đã cảm thấy lo sợ bất an giống như có một quả bom hẹn giờ đang đè ép ở trong lòng.

Trần Mạn Ni khóc lóc đến mức không thở nổi, vừa sợ hãi vừa lo lắng.​Thực ra chính cảnh sát đã đưa họ tới đây suốt đường đi vì dù sao Diệp Uẩn Ninh cũng là nhân chứng quan trọng của vụ án này.

“Chúng ta nhanh chóng đến thành phố An Bình tìm Thanh Thanh đi.” Bà ta tóm lấy Diệp Lương nói: “Nhất định là Thanh Thanh đã có chuyện rồi, tôi làm cách nào cũng không liên lạc được với con bé.”​Nhưng trời cao cũng không cho bà ta quá nhiều thời gian để lừa mình dối người.

Bà ta biết rằng Diệp Uẩn Thanh đang thực hiện kế hoạch ‘đổi tim’, hơn nữa còn đưa Diệp Uẩn Ninh đi một cách thuận lợi, nếu không cảnh sát cũng không tìm đến tận nhà bà ta.​Diệp Lương theo bản năng nhìn Trần Mạn Ni.

Để tránh bị người khác phát hiện, họ vẫn duy trì liên lạc qua điện thoại như thường lệ, nhưng trong lời nói lại không tiết lộ điều gì.​Dù không thân cận nhưng ông ta cũng không mong muốn cô gặp chuyện.

Vốn dĩ nếu ca phẫu thuật thành công, con gái sẽ ra tín hiệu cho bà ta, nhưng hôm nay bà ta đã chờ đợi cả ngày mà không chờ được gì.​Khi người giúp việc đưa điện thoại cho ông ta, ông ta vẫn còn đang buồn phiền tại sao vợ ông ta lại đóng cửa ở trong phòng không để ý tới mình nên lúc nghe máy, giọng điệu của ông ta cũng hơi khó chịu: “Alo?

Bà ta tự gọi qua đó nhưng đừng nói Diệp Uẩn Thanh, ngay cả người giúp việc trong biệt thự cũng không nghe máy.​Bà ta điên cuồng hét lên, mặc kệ bên trong không có thanh âm gì.

Lúc đó bà ta đã cảm thấy lo sợ bất an giống như có một quả bom hẹn giờ đang đè ép ở trong lòng. Lúc này đây, sự tình không thuận lợi dường như đã ứng nghiệm.​” Cảnh sát không chút khách khí đi tới.

Diệp Lương thở phì phò, nhìn chằm chằm bà ta: “Bà nói đi, nói cho tôi biết việc Uẩn Ninh bị bắt cóc có liên quan đến Thanh Thanh không? Rốt cuộc bà đã giấu tôi chuyện gì?”​Dù cô đã đảm bảo bản thân mình rất khoẻ mạnh nhưng Phó Hoài và những người khác vẫn lo lắng và nhất quyết muốn cô đến bệnh viện để kiểm tra kỹ lưỡng.

Trần Mạn Ni ấp úng, trong phút chốc không biết có nên nói sự thật cho Diệp Lương hay không.​Ông ta gần như nghẹt thở khi nghĩ đến việc mình bị còng tay và áp giải lên xe cảnh sát trước mắt bao người.

Trong lòng bà ta vẫn còn giữ lại một chút ảo tưởng, không dám nói rõ ràng cho Diệp Lương nghe. Hơn nữa, nhỡ may Ngu Tịch Lam lừa mình thì sao, nhỡ đâu cô nói dối?​Tâm trạng của Diệp Lương vô cùng tồi tệ.

Nếu bây giờ nói hết ra thì chẳng phải tự vạch ra nhược điểm của mình à?​Có phải mấy cảnh sát đó đến làm phiền con bé không?

Nhưng trời cao cũng không cho bà ta quá nhiều thời gian để lừa mình dối người. Rất nhanh đã có một cuộc gọi của cảnh sát vô tình vạch trần sự thật. Cảnh sát thông báo cho họ sự việc xảy ra đồng thời yêu cầu họ phối hợp điều tra.​Diệp Lương kinh ngạc quay lại nhìn bà ta, dường như không hiểu tại sao bà ta lại xúc động như vậy.

Hy vọng tan vỡ, Trần Mạn Ni hoàn toàn choáng váng, bà ta chỉ liên tục lẩm bẩm hai từ “Thanh Thanh”.​”

Diệp Lương cũng ngơ ngác. Ông không ngờ rằng, cô con gái nhỏ luôn luôn tốt bụng, ngây thơ và yếu đuối trong lòng mình sẽ làm ra hành động tàn nhẫn là cấu kết với người khác bắt cóc chị gái, moi trái tim của chị mình ra để chính mình dùng.​Bây giờ cô ta đang thê thảm ở trong bệnh viện đấy, có cả cảnh sát ở bên nữa.

Đây, đây thực sự là con gái mình ư? Không phải là ông trời trêu đùa mình đấy chứ?​Nhìn thấy bộ dáng tức giận của cô, Diệp Uẩn Ninh quay đầu nhìn sang: “Sao thế, bọn họ chọc giận cậu à?

“Đi thôi, chúng ta lập tức đi thành phố An Bình. Tôi muốn biết rõ ràng chuyện như thế nào?” Diệp Lương run rẩy tay đứng lên, lập tức đi ra ngoài cửa.​Cuối cùng, Diệp Uẩn Ninh vẫn đến bệnh viện.

Trần Mạn Ni vội vàng hoảng loạn đi theo, không biết bây giờ Thanh Thanh tội nghiệp của bà ta thế nào rồi, có phát bệnh hay không?​Ông ta cũng là cha ruột của Diệp Uẩn Ninh, nếu ông ta mắt lạnh nhìn một đứa con gái khác của mình ra tay với Diệp Uẩn Ninh thì thật là đáng sợ, quả thực không xứng làm người.

Vừa mở cửa, họ đã thấy mấy cảnh sát đã đứng với tư tế sẵn sàng đón quân địch.​Không biết Trần Mạn Ni ở trong phòng đi ra từ lúc nào, như thể nghe được tin tức gì không thể tin được, bà ta thất thanh hét inh tai: “Cái gì, ông nói tìm được Diệp Uẩn Ninh rồi à?

“Chúng tôi nghi ngờ hai vị có liên quan đến vụ án bắt cóc Diệp Uẩn Ninh. Bây giờ xin hãy đi cùng chúng tôi một chuyến để phối hợp điều tra rõ ràng chân tướng.” Cảnh sát lấy giấy chứng nhận ra và nói.​Cô sẽ nhớ kỹ thông tin này để lát nữa báo cho cảnh sát, Ngu Tịch Lam nói: “Diệp phu nhân ngạc nhiên lắm thì phải?

Diệp Lương theo bản năng nhìn Trần Mạn Ni. Không nghi ngờ gì nữa, Trần Mạn Ni chắc chắn biết chuyện​”

“Không, tôi sẽ không đến đồn cảnh sát, tôi không biết gì cả, tôi muốn đi tìm con gái tôi!” Trần Mạn Ni lắc đầu, bước chân không tự giác lùi về phía sau.​Tôi muốn biết rõ ràng chuyện như thế nào?

‘Cạch cạch’ một tiếng, chiếc còng số tám còng tay bà ta lại một cách tàn nhẫn.​Rốt cuộc bà đã giấu tôi chuyện gì?

“Có liên quan hay không thì phải chờ chúng tôi điều tra xong mới biết được, mời đi thôi!” Cảnh sát nghiêm túc nói.​” Cảnh sát nghiêm túc nói.

Diệp Lương còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy cảnh sát đang đi về phía mình, vội vàng nói: “Cảnh sát, tôi thực sự không biết gì cả, tôi vô tội, các anh không thể bắt tôi đi!”​Nếu bây giờ nói hết ra thì chẳng phải tự vạch ra nhược điểm của mình à?

Ông ta gần như nghẹt thở khi nghĩ đến việc mình bị còng tay và áp giải lên xe cảnh sát trước mắt bao người. Như thế thì không còn mặt mũi gì nữa.​Trần Mạn Ni khóc lóc đến mức không thở nổi, vừa sợ hãi vừa lo lắng.

“Có gì thì đến đồn cảnh sát rồi nói!” Cảnh sát không chút khách khí đi tới.​Ông ta cũng thắc mắc tại sao mình lại tiếp xúc với chất gây dị ứng, ngay cả nằm viện cũng không thể tránh được.

Cứ như vậy, vợ chồng nhà họ Diệp ê chề bị cảnh sát bắt đi.​Tôi tặng cho bà tin tức này, không cần cảm ơn đâu!!

Trước khi lo lắng cho Diệp Uẩn Thanh, họ phải rửa sạch hiềm nghi của chính mình trong vụ án bắt cóc rồi mới nói tiếp được.​”

Còn trong phòng bệnh của thành phố An Bình, người được ghép tim, Diệp Uẩn Thanh, cuối cùng cũng mở mắt tỉnh lại sau khi thuốc tê hết tác dụng.

Bình luận

Truyện đang đọc