TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Chuyện Mạnh Chấn Vũ đối với Diệp Uẩn Ninh là một câu chuyện của người khác, và cô sắp phải đối mặt với chuyện của chính mình.​”

Tình yêu của Diệp Uẩn Ninh và Phó Hoài càng nồng thắm hơn. Sau khi xuống sân bay, hai người không về công ty mà lựa chọn về nhà trước để chỉnh trang lại bản thân.​Diệp Uẩn Ninh cầm di động trong tay lắc lư, trước khi sự kiên nhẫn của đối phương đã cạn kiệt thì rốt cuộc cũng nghe máy.

Trên máy bay, hai người hầu như không ăn gì, sau một hành trình bay mệt mỏi đương nhiên sẽ đói. Phó Hoài đẩy Diệp Uẩn Ninh vào tắm rửa trước còn chính mình thì vào phòng bếp, chuẩn bị nấu một nồi cháo thanh đạm để lát nữa Diệp Uẩn Ninh có thể ăn lót dạ.​Nhưng mà làm việc cũng rất vui, để lần sau bù kỳ nghỉ phép cho mình vậy!

Diệp Uẩn Ninh nhanh chóng tắm xong. Đợi đến khi cô lau tóc bước ra, điều cô nhìn thấy chính là bóng dáng Phó Hoài đang bận rộn trong bếp.​Cô không sợ bị sét đánh à?

Cô đi qua, lười nhác tựa vào lưng anh, cái mũi nho nhỏ ngửi một chút, thăm dò hỏi: “Anh đang nấu món gì vậy?”​Cô ta vốn tính toán không màng tất cả để thực hiện kế hoạch, nhưng may mắn thay, trái tim của cô ta có vẻ chuyển biến tốt hơn một chút, bác sĩ nói có thể duy trì ổn định một thời gian.

Phó Hoài xoa nhẹ cái đầu thò ra vẫn còn ướt át của cô, nhỏ giọng nói: “Cháo hải sản, em có muốn ăn không?”​Không biết có phải vì cô đã vô cùng thất vọng với Diệp Lương hay không mà dứt khoát chẳng thèm quan tâm.

Diệp Uẩn Ninh thoải mái híp mắt lại, lười biếng nói: “Muốn.”​Cho dù có gọi và đổi số bao nhiêu lần, Diệp Uẩn Ninh đều có thể chặn số của bà ta một cách chính xác và không hề nhầm lẫn, khiến bà ta muốn nói một chữ thôi cũng không có cơ hội.

Phó Hoài quay người lại, ôm cô một chút, cười nói: “Em thật dễ nuôi.”​Bởi vì giận chó đánh mèo tôi mà ngay cả người bố đang nằm viện của mình cô cũng thờ ơ, chẳng quan tâm.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy một vị sếp bình dân, không chú trọng cuộc sống xa xỉ như Diệp Uẩn Ninh. Những ngày cùng nhau ở vùng núi đã giúp anh thấy được một Diệp Uẩn Ninh rất khác. Không xa hoa truỵ lạc, không đòi hỏi trang phục cao cấp hay đồ ăn ngon, dường như cô có thể sống rất vui vẻ dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào.​Nhưng hiện thực không giống như mong muốn của cô.

Cho dù hai người ở trong núi lâu cũng khó tránh khỏi cảm giác khô khan, phiền muộn, nhưng Diệp Uẩn Ninh lại thản nhiên hài lòng, thật sự tận hưởng cuộc sống như đang đi nghỉ dưỡng.​”

Điều này khiến anh nhận ra một mặt khác của Diệp Uẩn Ninh. Càng hiểu rõ về cô, anh lại càng thích cô nhiều hơn.​Những ngày cùng nhau ở vùng núi đã giúp anh thấy được một Diệp Uẩn Ninh rất khác.

Còn phải mất một chút thời gian thì mới nấu xong cháo, Phó Hoài đẩy cô vào phòng khách liền chủ động tìm máy sấy tóc, cẩn thận sấy khô tóc cho cô.​Sự vội vàng lúc trước có thể đã khiến Diệp Uẩn Ninh nghi ngờ.

Trong lúc hai người đang đắm chìm trong sự dịu dàng của tình yêu thì tiếng chuông điện thoại phiền phức vang lên.​Có lẽ, cơ thể cô ta đang tự phát cơ chế chuẩn bị trước cho việc phẫu thuật thành công, chúng nó đều không muốn chết, không muốn biến mất khỏi thế gian.

Diệp Uẩn Ninh nhìn di động của mình, thấy trên đó hiển thị một dãy số xa lạ.​Có điều mình nghe nói là bệnh nặng lắm, ở phòng chăm sóc đặc biệt, ngoài người nhà thì không ai được vào nên mình không gặp được ông ấy.

Cô hơi nheo mắt lại, từ lúc về thành phố, cô đã bỏ chặn số của người nào đó. Đối phương nhận được tin tức thật nhanh, xem ra có người theo dõi mình từng phút từng giây đây mà!​”

Diệp Uẩn Ninh cầm di động trong tay lắc lư, trước khi sự kiên nhẫn của đối phương đã cạn kiệt thì rốt cuộc cũng nghe máy.​Giao công việc thời gian tới cho mình đi!

Đúng như cô dự đoán, gần như ngay lúc điện thoại được kết nối, những lời chửi rủa điên cuồng vang lên từ phía bên kia.​”

“Diệp Uẩn Ninh, cuối cùng cô cũng đã trở lại. Cô dám chặn số, không nghe điện thoại của tôi, đúng là cái đồ bất hiếu. Tại sao cô lại không nghe điện thoại của tôi? Bởi vì giận chó đánh mèo tôi mà ngay cả người bố đang nằm viện của mình cô cũng thờ ơ, chẳng quan tâm. Cô không sợ bị sét đánh à?”  Những lời trách mắng của Trần Mạn Ni liên tục phát ra không hề gián đoạn, sự phẫn nộ và oán giận gần như thực sự biến thành thực thể chui ra từ điện thoại.

Trần Mạn Ni giận điên thật rồi. Bà ta chưa bao giờ bị phớt lờ và coi thường như vậy. Cho dù có gọi và đổi số bao nhiêu lần, Diệp Uẩn Ninh đều có thể chặn số của bà ta một cách chính xác và không hề nhầm lẫn, khiến bà ta muốn nói một chữ thôi cũng không có cơ hội.​” Hắn dừng lại lời nói một cách mập mờ.

Cuối cùng, bà ta thậm chí còn quên mất mục đích gọi điện của mình, như thể Diệp Lương thực sự hấp hối, chỉ còn một hơi nằm trong bệnh viện vậy. Bà ta coi Diệp Uẩn Ninh như một cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nếu không hung hăng đạp cô dưới chân thì bà ta không thể hả giận được.​Điều này khiến anh nhận ra một mặt khác của Diệp Uẩn Ninh.

Giờ phút này, bà ta không còn tâm trạng thấp thỏm như khi nghe tin con gái mình lên kế hoạch ghép tim, thay vào đó bà ác độc ước gì Diệp Uẩn Ninh lập tức nằm trên bàn mổ để đổi lấy sự khoẻ mạnh cho con gái.​Vì vậy, cô ta cần chậm rãi lên kế hoạch để đảm bảo không có gì sai sót, tạm thời chờ đợi là để thu được quả ngọt hơn.

Nghe hàng loạt lời lăng mạ liên tiếp, Phó Hoài cau mày thật chặt, định duỗi tay ra lấy đi động.​Người tôi luôn yêu chỉ có mình em, em biết điều đó phải không?

Diệp Uẩn Ninh lắc đầu ngăn cản anh, sau đó nhấc tay cắt đứt điện thoại một cách nhanh nhẹn và dứt khoát. Lỗ tai đã được thanh tịnh.​Cho dù hai người ở trong núi lâu cũng khó tránh khỏi cảm giác khô khan, phiền muộn, nhưng Diệp Uẩn Ninh lại thản nhiên hài lòng, thật sự tận hưởng cuộc sống như đang đi nghỉ dưỡng.

Lại thế, lại thế nữa, lại một lần bị cúp máy không thương tiếc, thậm chí còn không nghe thấy một lời đáp lại của Diệp Uẩn Ninh, Trần Mạn Ni vô cùng phẫn nộ, khó chịu.​”

“Mẹ, mẹ đang nói chuyện với ai vậy?” Diệp Uẩn Thanh từ tầng trên đi xuống.​Mà để Diệp Lương vừa vặn phối hợp mắc bệnh nằm viện, họ không thể không dùng một ít thủ đoạn.

Trần Mạn Ni chột dạ nhìn cô ta một cái, lẩm bẩm: “Còn ai ngoài Diệp Uẩn Ninh nữa. Cái đồ máu lạnh, vô lương tâm, nhất định không chịu nghe điện thoại của mẹ. Mẹ tức chết mất.”​”Diệp Uẩn Ninh, cuối cùng cô cũng đã trở lại.

Diệp Uẩn Thanh thay đổi sắc mặt, nói: “Mẹ, chẳng phải con đã bảo mẹ tạm thời không liên lạc với chị ta để tránh việc chị ta phát hiện ra cái gì rồi à? Sao mẹ vẫn còn muốn tìm chị ta?”​Diệp Uẩn Thanh thay đổi sắc mặt, nói: “Mẹ, chẳng phải con đã bảo mẹ tạm thời không liên lạc với chị ta để tránh việc chị ta phát hiện ra cái gì rồi à?

Trần Mạn Ni hung hăng ném rớt điện thoại: “Còn không phải vì mẹ tức giận sao?”​Thành phố này mới là địa bàn của hắn, đến lúc đó đảm bảo Diệp Uẩn Ninh sẽ không trốn thoát ý trời, ngoan ngoãn mà dâng trái tim lên.

Diệp Uẩn Thanh an ủi: “Mẹ ơi, mẹ nhịn một chút, sẽ sớm ổn thôi.”​Phía bên kia, Diệp Uẩn Ninh mặc kệ họ, cô trải qua một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức thoải mái và dễ chịu.

Lúc trước, cô ta bảo Trần Mạn Ni liên lạc với đối phương, thậm chí còn không ngại báo tin Diệp Lương bị bệnh nặng, đang nằm viện để khiến đối phương xuất hiện, đó là vì cô ta cho rằng cơ thể mình đã sớm nỏ mạnh hết đà, không còn nhiều thời gian nữa nên cần vội vàng, nhanh chóng ra tay.​Sáng sớm, cô vui vẻ ăn xong bữa sáng do Phó Hoài làm rồi mới chạy đến công ty.

Tuy nhiên, Diệp Uẩn Ninh không bị mắc mưu. Không biết có phải vì cô đã vô cùng thất vọng với Diệp Lương hay không mà dứt khoát chẳng thèm quan tâm.​Nghe hàng loạt lời lăng mạ liên tiếp, Phó Hoài cau mày thật chặt, định duỗi tay ra lấy đi động.

Cô ta vốn tính toán không màng tất cả để thực hiện kế hoạch, nhưng may mắn thay, trái tim của cô ta có vẻ chuyển biến tốt hơn một chút, bác sĩ nói có thể duy trì ổn định một thời gian.​Trần Mạn Ni giận điên thật rồi.

Không biết có phải vì đã hạ quyết tâm, biết rõ hy vọng ‘đổi tim’ đã ở ngay trước mắt nên bệnh tình của cô ta đột nhiên ổn định hơn.​Tiếu Ninh sờ sờ mặt cô ta: “Sắp rồi, tôi đã tìm được bác sĩ ngầm giỏi nhất.

Có lẽ, cơ thể cô ta đang tự phát cơ chế chuẩn bị trước cho việc phẫu thuật thành công, chúng nó đều không muốn chết, không muốn biến mất khỏi thế gian.​”

Vì vậy, cô ta cần chậm rãi lên kế hoạch để đảm bảo không có gì sai sót, tạm thời chờ đợi là để thu được quả ngọt hơn.​Vẫy tay với bạn, Diệp Uẩn Ninh trở lại văn phòng của mình.

Sự vội vàng lúc trước có thể đã khiến Diệp Uẩn Ninh nghi ngờ. Khi cô vừa trở về, Trần Mạn Ni đã gọi cho cô cực kỳ đúng lúc, hơn nữa còn dùng số của người khác, có khả năng sẽ khiến cô nghĩ nhiều?​Diệp Uẩn Ninh đương nhiên đồng ý.

Diệp Uẩn Thanh suy nghĩ một chút, chỉ đạo mẹ mình: “Mẹ ơi, để phòng trường hợp Diệp Uẩn Ninh thật sự đến bệnh viện thăm bệnh, mẹ hãy khiến bố lại nằm viện một thời gian đi. Bệnh nặng một chút cũng được.”​Tiếu Ninh nở một nụ cười lạnh lùng: “Cô ta hoàn toàn không quan trọng.

Trần Mạn Ni chần chờ gật đầu.​Cô dám chặn số, không nghe điện thoại của tôi, đúng là cái đồ bất hiếu.

Để lừa Diệp Uẩn Ninh trở về, bọn họ nghĩ ra cái cớ là Diệp Lương bệnh nặng, bởi vì Diệp Uẩn Ninh có lẽ cũng chỉ còn một chút tình cảm với mình Diệp Lương. Nghe được tin ông ta bệnh nặng nằm viện, chắc chắn cô sẽ vội vã trở về.​Bà ta coi Diệp Uẩn Ninh như một cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nếu không hung hăng đạp cô dưới chân thì bà ta không thể hả giận được.

Mà để Diệp Lương vừa vặn phối hợp mắc bệnh nằm viện, họ không thể không dùng một ít thủ đoạn.​Trong lúc hai người đang đắm chìm trong sự dịu dàng của tình yêu thì tiếng chuông điện thoại phiền phức vang lên.

Đúng vậy, việc Diệp Lương bị bệnh không phải là ngoài ý muốn, mà là Trần Mạn Ni biết ông ta bị dị ứng với một thứ gì đó nên cố ý để ông ta động vào, do đó phải nhập viện. Thậm chí, để ông ta nằm viện trong thời gian dài một chút, Trần Mạn Ni cố tình để Diệp Lương tiếp tục động vào nguồn gây dị ứng.​Sự hưng phấn loé lên nơi đáy mắt của Tiếu Ninh, hắn cọ vào mặt cô ta, thở dốc: “Dù tôi làm gì em cũng sẵn lòng, vậy thì đến lúc đó hãy lấy tôi, chúng ta kết hôn nhé.

Không biết Diệp Lương sẽ cảm thấy thế nào khi biết vợ và con gái mà ông ta hết lòng yêu thương, quan tâm lại đối xử và lợi dụng mình như vậy? Có lẽ là tự làm tự chịu thôi.​Diệp Uẩn Ninh cười tủm tỉm vỗ vỗ đối phương, hào phóng nói: “Mình đồng ý.

Phía bên kia, Diệp Uẩn Ninh mặc kệ họ, cô trải qua một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức thoải mái và dễ chịu.​”

Sáng sớm, cô vui vẻ ăn xong bữa sáng do Phó Hoài làm rồi mới chạy đến công ty.​Khi cô vừa trở về, Trần Mạn Ni đã gọi cho cô cực kỳ đúng lúc, hơn nữa còn dùng số của người khác, có khả năng sẽ khiến cô nghĩ nhiều?

Còn Phó Hoài thì vừa mới hoàn thành nhiệm vụ đóng phim, trước mắt không có lịch làm việc nên chuẩn bị trước tinh thần nghỉ ngơi ở nhà, tiện thể làm tốt công việc hậu cần, chăm sóc Diệp Uẩn Ninh chu đáo.​”

Trong văn phòng, Ngu Tịch Lam nhăn nhó chờ đợi Diệp Uẩn Ninh đến. Dù cô chủ động đảm nhận công việc giúp bạn, nhưng nhìn nét mặt toả sáng của đối phương trong khi làn da của chính mình trở nên khô ráp vì bị công việc tra tấn, cô vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, oán hận. Cô cũng muốn nghỉ phép dài ngày.​Thậm chí, để ông ta nằm viện trong thời gian dài một chút, Trần Mạn Ni cố tình để Diệp Lương tiếp tục động vào nguồn gây dị ứng.

Cô tặng bạn một cái ôm, bĩu môi nói: “Kệ đấy, mình cũng muốn nghỉ phép, mình cũng muốn cùng lão Phương nhà mình tận hưởng thế giới của hai người.”​Có một bàn tay di chuyển trên người cô ta, người đàn ông thỉnh thoảng nằm trên người cô ta liếm láp da thịt, vẻ mặt thoả mãn.

Diệp Uẩn Ninh cười tủm tỉm vỗ vỗ đối phương, hào phóng nói: “Mình đồng ý. Giao công việc thời gian tới cho mình đi!”​”

Ngu Tịch Lam thực sự đã giúp đỡ mình rất nhiều, Diệp Uẩn Ninh vui vẻ đáp ứng yêu cầu của cô.​Tại sao cô lại không nghe điện thoại của tôi?

Ngu Tịch Lam liếc cô một cái: “Coi như cậu còn có lương tâm. Nhưng mà làm việc cũng rất vui, để lần sau bù kỳ nghỉ phép cho mình vậy!”​Ngu Tịch Lam thực sự đã giúp đỡ mình rất nhiều, Diệp Uẩn Ninh vui vẻ đáp ứng yêu cầu của cô.

Diệp Uẩn Ninh đương nhiên đồng ý.​Bà ta chưa bao giờ bị phớt lờ và coi thường như vậy.

Hai người vui đùa thăm hỏi một phen, hẹn lần sau tổ chức liên hoan rồi từng người làm việc của mình.​Nhanh lên đi, cô ta đã chịu quá đủ cái cảnh bị tra tấn, lúc nào cũng bị tử vong đe doạ này rồi.

“Đúng rồi…” Ngu Tịch Lam đột nhiên nhớ ra điều gì đó, gọi cô lại: “Bác trai bị bệnh. Cậu không ở nhà nên mình thay cậu đến thăm. Có điều mình nghe nói là bệnh nặng lắm, ở phòng chăm sóc đặc biệt, ngoài người nhà thì không ai được vào nên mình không gặp được ông ấy.” Cô lo lắng nhìn Diệp Uẩn Ninh, “Cậu có muốn đến bệnh viện không? Có cần mình đi cùng cậu không?”​Còn phải mất một chút thời gian thì mới nấu xong cháo, Phó Hoài đẩy cô vào phòng khách liền chủ động tìm máy sấy tóc, cẩn thận sấy khô tóc cho cô.

Ánh mắt Diệp Uẩn Ninh hơi tối lại, cô mỉm cười và lắc đầu với bạn mình: “Không cần đâu, cậu yên tâm, mình sẽ xử lý.”​Không biết Diệp Lương sẽ cảm thấy thế nào khi biết vợ và con gái mà ông ta hết lòng yêu thương, quan tâm lại đối xử và lợi dụng mình như vậy?

“Được rồi, có chuyện gì thì cứ gọi mình.” Cô biết trước đây Diệp Uẩn Ninh quan tâm đến người cha Diệp Lương này đến mức nào, cô sợ cô ấy buồn lòng.​Tiền tài, địa vị và người yêu, hắn đã có tất cả những gì mình cần.

Vẫy tay với bạn, Diệp Uẩn Ninh trở lại văn phòng của mình.​”

Cô đương nhiên biết Diệp Lương không sao, nhưng cô không biết Diệp Lương có biết việc xảy ra với ông ta không? Hay là ông ta chủ động phối hợp?​Diệp Uẩn Ninh thoải mái híp mắt lại, lười biếng nói: “Muốn.

Cô rất mong không còn liên quan gì đến người nhà họ Diệp nữa và cách xa mỗi người trong số họ. Nhưng hiện thực không giống như mong muốn của cô.​Diệp Uẩn Ninh lắc đầu ngăn cản anh, sau đó nhấc tay cắt đứt điện thoại một cách nhanh nhẹn và dứt khoát.

Trong biệt thự yên tĩnh, Diệp Uẩn Thanh cuộn tròn trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, khuôn mặt ửng hồng quyến rũ.​Cô đi qua, lười nhác tựa vào lưng anh, cái mũi nho nhỏ ngửi một chút, thăm dò hỏi: “Anh đang nấu món gì vậy?

Cô ta dùng đôi tay ôm lấy chính mình và nhắm chặt mắt lại như đang chịu đựng điều gì.​Không biết có phải vì đã hạ quyết tâm, biết rõ hy vọng ‘đổi tim’ đã ở ngay trước mắt nên bệnh tình của cô ta đột nhiên ổn định hơn.

Có một bàn tay di chuyển trên người cô ta, người đàn ông thỉnh thoảng nằm trên người cô ta liếm láp da thịt, vẻ mặt thoả mãn.​Diệp Uẩn Thanh an ủi: “Mẹ ơi, mẹ nhịn một chút, sẽ sớm ổn thôi.

Tiếu Ninh chăm chú nhìn cô ta, mở miệng nói: “Tôi biết trái tim em không chịu nổi, cho nên hiện tại tôi sẽ không làm gì em. Nhưng chờ sau khi em phẫu thuật thành công, lúc đó,…” Hắn dừng lại lời nói một cách mập mờ.​”

Diệp Uẩn Thanh rốt cục mở to mắt, kìm nén xấu hổ nói: “Anh đã cứu em, dù anh làm gì em thì em cũng sẵn lòng.”​Diệp Uẩn Ninh nhanh chóng tắm xong.

Sự hưng phấn loé lên nơi đáy mắt của Tiếu Ninh, hắn cọ vào mặt cô ta, thở dốc: “Dù tôi làm gì em cũng sẵn lòng, vậy thì đến lúc đó hãy lấy tôi, chúng ta kết hôn nhé.”​”

Diệp Uẩn Thanh cắn môi: “Nhưng, nhưng không phải anh đã có vợ rồi à?”​Lại thế, lại thế nữa, lại một lần bị cúp máy không thương tiếc, thậm chí còn không nghe thấy một lời đáp lại của Diệp Uẩn Ninh, Trần Mạn Ni vô cùng phẫn nộ, khó chịu.

Tiếu Ninh nở một nụ cười lạnh lùng: “Cô ta hoàn toàn không quan trọng. Người tôi luôn yêu chỉ có mình em, em biết điều đó phải không?”​Cô tặng bạn một cái ôm, bĩu môi nói: “Kệ đấy, mình cũng muốn nghỉ phép, mình cũng muốn cùng lão Phương nhà mình tận hưởng thế giới của hai người.

Đối với hắn, vợ của hắn chỉ là một công cụ để lợi dụng. Hiện giờ giá trị lợi dụng của cô ta gần như đã không còn, đã đến lúc hắn nên cắt đứt và rút lui.​Có lẽ là tự làm tự chịu thôi.

Tiền tài, địa vị và người yêu, hắn đã có tất cả những gì mình cần. Giờ phút này, hắn mới cảm nhận được cảm giác cuộc đời hoàn mỹ.​Giờ phút này, bà ta không còn tâm trạng thấp thỏm như khi nghe tin con gái mình lên kế hoạch ghép tim, thay vào đó bà ác độc ước gì Diệp Uẩn Ninh lập tức nằm trên bàn mổ để đổi lấy sự khoẻ mạnh cho con gái.

Diệp Uẩn Thanh trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy khi nào mới có thể đổi tim được? Diệp Uẩn Ninh đã trở lại.”​Hay là ông ta chủ động phối hợp?

Nhanh lên đi, cô ta đã chịu quá đủ cái cảnh bị tra tấn, lúc nào cũng bị tử vong đe doạ này rồi. Cô ta chỉ mong nhanh nhanh thoát khỏi số phận này.​”  Những lời trách mắng của Trần Mạn Ni liên tục phát ra không hề gián đoạn, sự phẫn nộ và oán giận gần như thực sự biến thành thực thể chui ra từ điện thoại.

Tiếu Ninh sờ sờ mặt cô ta: “Sắp rồi, tôi đã tìm được bác sĩ ngầm giỏi nhất. Đến lúc đó, tôi sẽ mời hắn phẫu thuật cho em, đảm bảo không có bất kỳ rủi ro gì.”​Chuyện Mạnh Chấn Vũ đối với Diệp Uẩn Ninh là một câu chuyện của người khác, và cô sắp phải đối mặt với chuyện của chính mình.

Trước đây hắn đã tính đến việc ra tay Diệp Uẩn Ninh ở một nơi khác, nhưng may mắn thay Diệp Uẩn Ninh đã trụ được đến lúc này.​Nhưng chờ sau khi em phẫu thuật thành công, lúc đó,…

Dù sao bên ngoài cũng không phải phạm vi thế lực của hắn, tỷ lệ gặp phải nguy hiểm quá cao. Thành phố này mới là địa bàn của hắn, đến lúc đó đảm bảo Diệp Uẩn Ninh sẽ không trốn thoát ý trời, ngoan ngoãn mà dâng trái tim lên.

Bình luận

Truyện đang đọc