TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Bệnh viện.

Đây là phòng bệnh cao cấp, trên cửa sổ treo tấm rèm mềm trắng tinh, như mộng như ảo.

Ánh nắng ấm áp phủ lên căn phòng một tầng vàng nhạt, bên trong không chút bụi bẩn, trang trí tao nhã dễ chịu, nhìn không giống một phòng bệnh chút nào.

Trên bàn đầu giường có một bình hoa đơn giản mà trang nhã, bên trong cắm những bông hoa đan xen, tỏa hương thơm thoang thoảng.

Trên chiếc bàn vuông nhỏ có một đĩa trái cây pha lê, trong đó có đủ loại trái cây tươi, nho trong suốt, táo đỏ tươi và anh đào giống mã não, dường như đang chờ chủ nhân thưởng thức.

Trên chiếc giường trắng tinh có một cô gái giống như thủy tinh đang nhắm mắt nằm trên đó, toàn thân như được làm từ ngọc bích, mỏng manh và đẹp đẽ. Mái tóc đen dài như thác nước trải dài trên chiếc gối trắng, cho dù yếu đuối nhưng vẫn tràn đầy ánh hào quang quyến rũ, khiến người nhìn thấy vui mừng. Đôi lông mày dài và mảnh thoáng hiện chút u sầu, phía dưới là hàng mi rũ xuống tựa như cánh bướm an tĩnh. Chiếc mũi thanh tú và đôi môi nhợt nhạt khiến người ta muốn tô thêm chút son đỏ cho cô.

Hoắc Tranh chăm chú nhìn cô thật lâu, trong mắt tràn ngập tình yêu say đắm cùng dục vọng chiếm hữu, đầy lưu luyến si mê.

Cuối cùng, hàng mi khiến lòng người mê đắm của cô gái cũng nhẹ nhàng rung lên, cô từ từ mở mắt ra mang theo chút mơ màng, trong phút chốc, dường như có hàng ngàn vì sao rơi vào trong mắt cô làm người đắm đuối.

“Thanh Thanh, em tỉnh rồi.” Hoắc Tranh hài lòng thở dài, cúi đầu cẩn thận đặt lên vầng trán mịn màng của cô một nụ hôn.

“Hoắc Tranh.” Giọng nói của cô gái cũng rất êm tai, tựa như dòng suối trong tưới mát tâm hồn.

Diệp Uẩn Thanh chậm rãi nở nụ cười, giống như tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian đều hội tụ ở cô, nguyện ý trao hết tất cả cho cô.

Trần Mạn Ni ôm chồng và bật khóc vì sung sướng, bà ta lau nước mắt và nói: “Thanh Thanh, con gái của chúng ta không sao cả, thật may mắn.”

Diệp Lương cũng cảm động đến mức hai mắt đỏ hoe, gật đầu: “Đúng vậy, Thanh Thanh đã chịu đựng quá nhiều khổ sở rồi, cuối cùng ông trời cũng mở mắt.”

Ánh mắt Diệp Uẩn Thanh rời khỏi người yêu, rơi vào người bố mẹ cô cách đó vài bước: “Bố, mẹ, con làm bố mẹ lo lắng rồi.”

“Haiz, Thanh Thanh, con nằm nghỉ ngơi đi, đừng nói chuyện, ca phẫu thuật này rất thành công, bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt là con có thể sinh hoạt như người bình thường rồi.” Trần Mạn Ni vui vẻ báo tin tốt.

Diệp Uẩn Thanh nhoẻn miệng cười, một bên mặt tựa như mèo con nhẹ nhàng cọ cọ bàn tay chồng sắp cưới đang đặt trên má cô: “Cảm ơn Hoắc Tranh đã tìm được trái tim thích hợp cho em.”

Ánh mắt Hoắc Tranh lập lòe, trìu mến vén mái tóc dài của cô lên: “Vì em, anh làm chuyện gì cũng là lẽ đương nhiên. Điều quan trọng nhất với em bây giờ là phải nghỉ ngơi thật tốt, khi em bình phục, anh sẽ chuẩn bị cho em một đám cưới hoành tráng nhất, để em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên đời.”

“Anh thật tốt.” Sự mong đợi hiện lên trong đôi mắt đẹp của Diệp Uẩn Thanh, sau đó cô cau mày, trong mắt có chút thất vọng, “Mà này, chị đâu, chị không có ở đây ư?”

“Đừng nhắc đến nó, em gái duy nhất phải phẫu thuật mà không đến thăm lấy một lần, sao bố lại sinh ra một đứa con gái máu lạnh và tàn nhẫn như vậy?” Diệp Lương rất tức giận và cảm thấy Diệp Uẩn Ninh không quan tâm đến máu mủ ruột rà chút nào.

Nhưng sau đó trên mặt ông hiện lên một tia xấu hổ, ông ngậm miệng lại vì chợt nhớ ra trái tim được ghép trong cơ thể con gái mình là của bạn trai con gái lớn. Nếu như Diệp Uẩn Ninh ở đây, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nghĩ như vậy, ông thấy may mắn vì cô không tới.

“Quên đi, quên đi, bây giờ đừng nhắc tới nó, để Hoắc Tranh ở bên con một lát, bố mẹ cần xử lý một số việc trước đã.”

Nghĩ đến Trần Diệp, Diệp Lương nhớ tới mình phải đối mặt Trần gia đang điên cuồng yêu cầu một lời giải thích. Ai biết Trần Diệp bị ma ám kiểu gì, dù muốn chữa khỏi bệnh tim cho con gái đến đâu thì ông ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy của Trần Diệp!

Còn phải giấu chuyện này với Thanh Thanh, nếu không con bé lương thiện này chắc chắn sẽ tự trách mình khi biết trái tim mình được lấy từ bạn trai của chị gái.

Hoắc Tranh sờ đầu cô, dịu dàng nói: “Mệt thì ngủ đi, anh sẽ ở bên em.”

“Vâng.” Cô nhẹ nhàng đáp lại, cảm nhận được nhịp đập đều đặn của trái tim trong cơ thể, cô thì thầm trước khi nhắm mắt lại: “Hoắc Tranh, anh nhất phải giúp em cảm ơn người đã tặng trái tim, được chứ?”

Nhìn thấy người phụ nữ mình yêu chậm rãi nhắm mắt lại, trong mắt Hoắc Tranh hiện lên một tia u ám, một lúc lâu sau mới trả lời: “Ừ!”

  

Giống như nghe được câu trả lời vừa ý, hơi thở của Diệp Uẩn Thanh dần dần ổn định hơn, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười bình yên.

Ở đầu kia của cùng một tầng, Trần Diệp cũng từ từ mở mắt ra, khi bên tai vang lên tiếng khóc lớn, một cơn đau nhói trong lòng cũng đồng thời ập vào cơ thể anh ta.

Bình luận

Truyện đang đọc