TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Thực sự yêu một người thì sẽ không nỡ để người đó phải chịu khổ cùng mình, càng sẽ không để cô ấy nhìn thấy mình khi nghèo túng.

Khi biết tin dữ rằng gia đình mình sắp phá sản, Vệ Đông lập tức vứt bỏ hết đạo cụ dùng để tỏ tình rồi sau đó chôn giấu tình yêu ấy ở sâu trong lòng.

Gã yêu Diệp Uẩn Thanh, gã hận không thể dùng châu báu ngọc ngà để cung phụng cô ta, dâng hết tất cả những gì tốt đẹp nhất thế gian đến trước mặt cô ta, để cô ta lấy bất cứ thứ gì cô ta muốn – Diệp Uẩn Thanh xứng đáng với điều tốt nhất.

Mà sau khi gia đình phá sản thì hắn còn có gì đâu? Khi bệnh tim của Diệp Uẩn Thanh tái phát, liệu gã có thể cung cấp cho cô phòng bệnh tư nhân cao cấp, có thể mời được chuyên gia thế giới về tim mạch hay chăm sóc cô ta một cách chu đáo không?

Không, gã chẳng thể làm được gì.

Vì vậy gã lựa chọn lặng yên tạm biệt, sau đó đi xa tha hương cùng người nhà, nhưng Diệp Uẩn Thanh sẽ mãi là người con gái mà gã yêu – đến chết không phai.

Gã chưa bao giờ nghĩ đến việc để một người phụ nữ khác thay thế vị trí của Diệp Uẩn Thanh, như thế thật không tôn trọng cô ta, nhưng gã đã quá mệt mỏi.

Đột nhiên từ một hào môn phú quý phải rơi xuống tầng đáy xã hội, nợ nần chồng chất, cha gã còn chưa thể vực dậy tinh thần sau cú sốc, mẹ gã ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, còn có em gái nhỏ ngây thơ hoảng hốt cần được chăm sóc, biết bao gánh nặng trầm trọng đè lên đôi vai non nớt của Vệ Đông lúc bấy giờ.

Gã trăm phương ngàn kế tìm việc làm, dốc hết tâm huyết để tìm cơ hội giúp nhà họ Vệ vực dậy. Một người từng là công tử bột như gã hiện tại giống như bao người phải bôn ba dưới ánh nắng chói chang, khom lưng uốn gối, chỉ để kiếm chút tiền.

Những ngày tháng đó thật u ám, mệt mỏi và khiến gã kiệt sức. Vệ Đông không thể nhìn thấy chút nào tương lai phía trước, gã thậm chí còn định cứ như thế buông xuôi.

Vào chính lúc ấy, Tiếu Vi Vi đã xuất hiện. Cô dịu dàng, ngọt ngào, tốt bụng và giản dị, hơn nữa cô còn thích gã.

Cô giống như một chú chuột hamster dễ thương và nhút nhát, lặng lẽ đến gần gã và cho rằng cô đang lặng lẽ chăm sóc gã mà không ai biết.

Nếu gã quên ăn cơm, cô sẽ mua đồ ăn ngon mang về cho gã; nếu gã ốm, cô sẽ đưa gã đến bệnh viện và cẩn thận chăm sóc gã cho đến khi khỏi bệnh; khi gã gặp sai sót, cô sẽ giúp gã kiểm tra và sửa chữa mà không hề kể công.

Vệ Đông biết cô thầm yêu gã, nếu gã không mở miệng nói rõ thì có lẽ cô vẫn luôn tiếp tục như thế cho đến khi chính cô từ bỏ.

Đúng vậy, nếu tình cảm của Tiếu Vi Vi không được đáp lại thì có lẽ cô sẽ từ bỏ và thích một người khác.

Nhưng gã lại luyến tiếc, luyến tiếc người sẽ ở trong bóng tối cẩn thận giải quyết mọi việc thay gã, luyến tiếc một thoáng được thả lỏng khi có cô.

Cảm giác khi có ai đó ở phía sau làm chỗ dựa và chăm sóc cho mình thật tuyệt, tuyệt đến mức gã còn muốn tận hưởng thêm.

Vì vậy, khi có người nhìn thấy sự tốt đẹp của Tiếu Vi Vi và muốn theo đuổi cô mà cô đã do dự và dao động, khi cô lấy hết can đảm để thổ lộ với gã thì gã đã đồng ý.

Gã nói, anh thích em.

Đúng vậy, chỉ giới hạn ở mức thích, không phải là yêu.

Gã chỉ coi sự dịu dàng của Tiếu Vi Vi là bến đỗ khi mỏi mệt, coi sự chu đáo của cô là sự hỗ trợ giúp gã giảm bớt gánh nặng để khi gã dốc sức làm việc thì không cần nhọc lòng vì bất cứ việc vặt nào.

Gã cũng từng thật sự cầu hôn Tiếu Vi Vi. Đó là khi lần đầu hắn khởi nghiệp thất bại, chỉ có Tiếu Vi Vi vẫn ở bên không rời, không bỏ một kẻ trắng tay như gã.

Khi đó, gã thực sự cảm động, cũng không nhìn thấy hy vọng gì về con đường phía trước nên tự biết rốt cuộc không có cách nào trở lại bên người Diệp Uẩn Thanh. Trong lúc xúc động, gã đã cầu hôn.

Dù nhanh chóng hối hận nhưng gã lại chần chờ khi Tiếu Vi Vi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ ôm lấy gã và lấy ra tất cả số tiền mình dành dụm cho gã, tín nhiệm nói rằng cô tin tưởng gã nhất định sẽ thành công.

Gã nhận lấy số tiền ấy và đồng thời cũng nhận được tin Diệp Uẩn Thanh đính hôn với Hoắc Tranh. Gã thầm nghĩ cứ tiếp tục như thế đi, sau này gã sẽ đối xử với cô tốt một chút.

Nhưng mà sau mỗi lần nói chuyện với Diệp Uẩn Thanh, gã lại thấy vô cùng áy náy vì cảm thấy mình đã phản bội Diệp Uẩn Thanh. Gã càng đối xử tốt với Tiếu Vi Vi thì gã càng cảm thấy áy náy với Diệp Uẩn Thanh, tình yêu của gã vốn dĩ chỉ thuộc về một mình Diệp Uẩn Thanh.

Vì vậy, gã thoái thác tổ chức lễ đính hôn với Tiếu Vi Vi, trước sau chỉ duy trì hứa hẹn bằng miệng.

Tiếu Vi Vi quá ngây thơ, cô tin lời nói dối của gã rằng gã quá bận rộn chưa tìm được thời gian rảnh. Cô trước sau như một ủng hộ gã.

Sau đó, gã cuối cùng cũng công thành danh toại, không những trả hết nợ mà còn thành ngôi sao mới nổi trên thương trường, nhà họ Vệ lại một lần nữa đứng lên.

Trong lúc phấn chấn, gã cũng nghĩ đến việc thực hiện lời hứa là cưới Tiếu Vi Vi, nhưng trong lòng luôn có một thứ gì đó vướng mắc ngăn cản gã.

Sau đó, khi biết được hôn ước của Diệp Uẩn Thanh và Hoắc Tranh không thành, những cảm xúc bị đè nén bấy lâu trong lòng bộc phát, gã chỉ muốn không màng tất cả chạy về bên cô ta.

Hiện giờ gã đã không còn cơ cực, hai bàn tay trắng nữa, gã hoàn toàn có tư cách chăm sóc Diệp Uẩn Thanh, vậy tại sao gã không thực hiện chứ?

Sở dĩ gã không lập tức lao về phía Diệp Uẩn Thanh là vì gã muốn xử lý êm xuôi chuyện của Tiếu Vi Vi, muốn chia tay êm đẹp và sạch sẽ.

Gã biết mình nợ Tiếu Vi Vi, nhưng chuyện tình cảm không thể gượng ép. Cho dù bọn họ có ở bên nhau thì những gì mà Tiếu Vi Vi nhận được cũng chỉ là thân xác gã, còn trái tim gã mãi mãi chỉ thuộc về Diệp Uẩn Thanh. Như vậy bản thân Tiếu Vi Vi cũng không hạnh phúc được. Còn không bằng vui vẻ chia tay, gã kiếm tìm tình yêu đích thực còn Tiếu Vi Vi sớm muộn gì cũng sẽ tìm được người đàn ông thực sự yêu cô.

Gã không hề để Tiếu Vi Vi ở trong mắt, gã cho rằng sớm muộn gì cô cũng sẽ chấp nhận sự thật, nhưng không ngờ cô lại theo gã đến thành phố Thanh, còn theo đến cả quán cà phê.

“Chúng ta chỉ có một cuộc tình thất bại, tôi không làm điều gì có lỗi với em cả.” Vệ Đông trịnh trọng nói, sự bực bội lóe lên nơi đáy mắt.

“Cuộc tình thất bại? Quả thực là thất bại.” Tiếu Vi Vi khẽ mỉm cười, sau đó duỗi tay ra, “Vệ Đông, anh nhìn tay của tôi đi. Trước đây tôi cũng chẳng phải động tay vào việc gì, cũng được cha mẹ chiều chuộng nuôi lớn. Nhưng chính đôi tay này đã xuống bếp nấu cơm vì anh, đã bốc hàng cho anh khi không có đủ người, đã giặt quần áo, lau nhà, quét tước vì anh, đã đấm lưng, lau mồ hôi cho anh khi anh mệt mỏi. Cũng chính đôi tay này đã hầu hạ ăn uống, bưng bô múc nước, lau mình, đút cơm cho cha mẹ anh khi họ đau ốm. Tôi còn chưa từng hiếu thảo với chính cha mẹ mình đến thế. Còn anh, khi đó anh ở nơi nào? Tại sao không nói đây là cuộc tình thất bại, nói anh không yêu tôi, không muốn cưới tôi? Cũng chính đôi tay này đã dắt em gái anh đi học, dạy thêm cho cô ta và chăm sóc cô ta chu đáo khi người nhà anh không rảnh bận tâm. Khi đó anh lại đang ở nơi nào? Sao anh không nói chúng ta không thể đến với nhau mà lại đẩy hết mọi chuyện phiền toái cho tôi? Vệ Đông, anh thật sự không có lỗi với tôi ư?”

Ánh mắt của mọi người không khỏi rơi vào đôi bàn tay đang xòe ra của cô. Dù trước đây đôi bàn tay này có mười ngón thon dài, mịn màng thế nào thì hiện giờ đã lộ những khớp xương thô to, những vết sẹo cùng vết chai sạn dày đặc, là đôi bàn tay phải làm lụng vất vả.

Nước mắt của Tiếu Vi Vi không ngừng tuôn rơi: “Đúng vậy, chúng ta chỉ mới hẹn hò mà tôi đã hiến dâng tất cả. Tôi vì anh mà bỏ việc, tôi đã từng là nhân viên đầu tiên và duy nhất ở công ty anh, nhưng hiện giờ tôi nhận được gì chứ? Tôi đưa toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình để ủng hộ anh khởi nghiệp, hiện giờ anh công thành danh toại, tài sản bạc triệu, tôi nhận được gì chứ? Anh có sự nghiệp, có gia đình vui vẻ, an khang, hòa thuận rồi thì quay đầu theo đuổi tình yêu đích thực của mình, còn người chỉ hẹn hò với anh là tôi thì được tính là cái gì đây? Những việc mà một người vợ tào khang nên làm thì tôi đều đã làm cả, cuối cùng giữa chúng ta còn chẳng có nổi một tờ giấy chứng nhận kết hôn. Đáng đời tôi khi cho không anh.”

Cô vừa khóc vừa cười nói: “Anh không yêu tôi thì tại sao lại đồng ý ở bên tôi? Có phải anh nhìn thấu sự ngu ngốc của tôi nên vẫn luôn lợi dụng tôi không, sao mắt nhìn người của anh lại tốt như vậy!”

Mà cô lại dại dột coi hết thảy là thật, cô thật sự vì gã làm trâu làm ngựa, cúc cung tận tụy, sau đó bị gã đá văng ra.

“Ọe, đồ cặn bã!” Những người nghe chuyện xung quanh khinh thường phỉ nhổ và khinh thường nhìn Vệ Đông.

Nếu những gì cô gái kia nói là sự thật thì giữa bọn họ ngoài việc không có giấy kết hôn còn trên thực tế không khác gì một cặp vợ chồng.

Cô gái ấy cùng gã khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng, còn đưa tiền của mình cho gã, thậm chí còn cẩn thận chăm sóc người nhà của gã, dù cho hai vợ chồng ly hôn thì sau khi ly hôn cũng phải chia một nửa tài sản cho người vợ. Có điều hiện giờ bọn họ chưa kết hôn, bởi vậy cho dù cô gái đã cống hiến hết mình nhưng chỉ là quan hệ yêu đương nên cô chẳng những không có phần trong tài sản của gã tồi kia mà còn lãng phí tuổi trẻ, tình cảm cùng nhiều năm vất vả, cần cù, mệt nhọc.

“Vô liêm sỉ.” Có người mắng.

Cô gái chăm sóc gia đình gã như thế, dù có thuê bảo mẫu cũng phải tốn 5000.

Chiếm của hời của người ta rồi sau đó dùng một câu hẹn hò để phủ nhận hoàn toàn mọi thứ, quả nhiên gã chỉ muốn tìm một người cùng mình chịu khổ.

Một số người thậm chí lén tung clip quay được lên mang, tiêu đề cũng đã được nghĩ kỹ rồi: Cực phẩm cặn bã thế hệ mới.

Sắc mặt Vệ Đông tái nhợt, khuôn mặt càng trở nên u buồn, gã cắn răng nói: “Không phải như em nói. Tôi đã bảo em gái mình chuyển cho em 100 vạn coi như bồi thường em.”

Tiếu Vi Vi cười khẩy: “100 vạn, nhiều quá cơ. Anh trả tôi tiền lương bảo mẫu đấy à?”

Vệ Đông câm miệng, nếu gã thừa nhận thì không phải là chứng tỏ gã lấy danh nghĩa tình yêu để lôi kéo đối phương chịu khổ cùng mình sao?

Tiếu Vi Vi lau nước mắt trên mặt, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà anh đã quên cái nết của người nhà anh rồi, bọn họ đã sớm ước gì có thể đá tôi đi. Họ hưởng thụ sự hy sinh của tôi một cách đương nhiên nhưng rồi lại chê bai tôi, nói tôi không xứng với anh. Trước kia tôi nể mặt anh nên im lặng nhẫn nhịn và coi họ như người nhà. Bây giờ tôi mới biết được các người chính là nhà dột từ nóc, tất cả đều có cùng một cái nết.”

Bị người chế nhạo, chê bai, còn chưa thấy mặt bạn trai đã bị chia tay, nhìn những người mình từng chăm sóc trở mặt vô tình, bị người đuổi ra khỏi chỗ ở, Tiếu Vi Vi cực kỳ hoang mang. Cô không biết bản thân mình đã làm gì sai, tại sao lại biến thành như vậy?

Cô không cam lòng, cô phẫn nộ nên cô nhất định phải tìm bằng được Vệ Đông để hỏi rõ ràng, minh bạch. Hiện giờ nhận được đáp án, lòng cô đau thắt!

Tại sao lại lừa dối cô? Nếu không thích cô thì tại sao lại đồng ý lời tỏ tình của cô? Tại sao muốn kéo cô cùng chịu khổ mà lại không hề có lòng biết ơn?

Vệ Đông mở miệng rồi lại nghĩ đến một kết quả không ổn, người nhà gã lấy tiền nhưng lại không đưa cho Tiếu Vi Vi.

Gã biết cha mẹ gã vẫn nhớ đến sự giàu có năm xưa và luôn muốn gã kết hôn thương mại, cưới một người vợ môn đăng hộ đối. Họ luôn thầm coi thường Tiếu Vi Vi.

Cho nên sau khi biết gã sẵn sàng chia tay, họ dứt khoát đuổi Tiếu Vi Vi đi mà không hề bồi thường cho cô lấy một xu.

Bình luận

Truyện đang đọc