Diệp Uẩn Ninh luôn cảm thấy Ngu Tịch Lam gần đây luôn mang theo tâm trạng nặng nề, mỗi khi gặp nhau cô đều thấy cô ấy đang cau mày, dường như đang kìm nén xúc gì đó trong lòng.
Cô đã hỏi nhiều lần rằng có chuyện gì phải không nhưng Ngu Tịch Lam luôn lắc đầu nói không sao và không chịu kể cho cô bất cứ điều gì.
Hôm qua trước khi tan sở, Ngu Tịch Lam hẹn cô đến nhà gặp mặt và nói đến lúc đó có một số chuyện cần Diệp Uẩn Ninh chứng kiến.
Khi đó Diệp Uẩn Ninh cảm giác nhất định là đã có chuyện gì xảy ra, đại khái là mối quan hệ của Ngu Tịch Lam và Phương Tử Minh đã xảy ra vấn đề.
Cô đồng ý ngay lập tức. Hôm nay cô đến đúng giờ mà Ngu Tịch Lam hẹn trước, không ngờ vừa vào cửa lại phát hiện ra trong phòng đã có không ít người. Cả cha mẹ ruột lẫn cha mẹ chồng Ngu Tịch Lam đều có mặt và bọn họ đều được Ngu Tịch Lam mời đến.
Diệp Uẩn Ninh không khỏi nhíu mày, xem ra lát nữa họ sẽ phải đối mặt với sự việc không hề nhỏ. Không biết lúc này Ngu Tịch Lam đang ở đâu?
Dì giúp việc trong nhà chuẩn bị trà nước cho họ và nói rằng bà chủ dặn họ chờ một lát, vợ chồng cô sẽ trở về ngay.
Cha mẹ của Phương Tử Minh và mọi người nhìn nhau bối rối, cũng không biết cô mời bọn họ tới đây vì việc gì. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cũng may là mọi người không phải chờ bao lâu. Cánh cửa được mở ra, Ngu Tịch Lam đã xuất hiện ở cửa. Điều khiến cho họ kinh ngạc chính là Phương Tử Minh ở phía sau cô, anh ta đang bế – một đứa bé sao?
Cha mẹ Phương gia kích động đứng lên trước tiên. Ôi chao, đứa bé này từ đâu tới đây vậy? Không phải vì đứa bé này mà Ngu Tịch Lam mời họ tới đấy chứ?
"Bố mẹ, sao mọi người lại ở đây cả thế này?" Phương Tử Minh dừng lại bước chân, ngạc nhiên khó hiểu nhìn bọn họ.
Nhạc Nhạc ở trong lòng anh ta nhìn thấy có nhiều người lạ như vậy liền không nhịn được mà rúc đầu vào lòng người đàn ông, chỉ để lộ ra nửa con mắt lén nhìn mọi người.
Cha mẹ Ngu cũng mang theo nét mặt khó hiểu nhìn bọn họ, có một chút hoài nghi hiện ra trong ánh mắt. Họ mở miệng nói: “Tịch Lam gọi bố mẹ tới đây.”
Phương Tử Minh căng thẳng nhìn cô: “Sao em mời bố mẹ tới mà không nói gì với anh. Không phải mình đã thống nhất là sẽ nói cho mọi người sau rồi à?"
Phương Tử Minh quyết định sẽ giấu cha mẹ hai bên về chuyện nhận con nuôi. Anh ta không muốn cành mẹ đẻ cành con, định khi nào xử lý xong mọi chuyện rồi từ từ nói ra cũng không muộn. Anh ta không thể ngờ được rằng Ngu Tịch Lam lại làm ầm ĩ cho các phụ huynh biết.
Ngu Tịch Lam không nhìn anh ta mà một mình đi vào: "Phương Tử Minh có con, con đương nhiên muốn chia sẻ với mọi người ‘chuyện vui" lớn này. Vào đây cả đi!”
Nghe được lời này, phản ứng của mọi người không hề giống nhau. Cha mẹ của Phương Tử Minh vừa mừng vừa lo, cho rằng đứa bé là do Phương Tử Minh giấu Ngu Tịch Lam sinh, vui vì có lẽ nhà mình cuối cùng cũng có cháu đích tôn, còn lo chính là vì bây giờ Ngu Tịch Lam gọi họ tới là để đòi lại công bằng cho cô. Họ bắt đầu suy nghĩ xem đợi lát nữa phải giải quyết như thế nào mới tốt.
Còn cha mẹ Ngu thì rất tức giận. Không cần biết đứa bé là con ai, tóm lại là không phải do con gái họ sinh ra.
Tốt lắm, lúc trước chính Phương Tử Minh khóc lóc kêu la muốn theo lối sống DINK, ép con gái mình phá thai. Bây giờ lại coi một đứa con hoang không biết chui ra từ đâu như bảo bối. Không nhìn thấy Phương Tử Minh bế đứa bé rất cẩn thận và coi trọng đứa bé trong lòng biết bao à? Đây là anh ta đang coi nhà họ Ngu không có ai sao?
Chỉ có Diệp Uẩn Ninh là không nghi ngờ đứa trẻ này là của Phương Tử Minh. Đùa à, chẳng lẽ nghĩ thuốc cô cho anh ta uống hồi trước là giả ư? Đã nói uống vào sẽ không có con thì chắc chắn không có.
Nhưng xem ra những thay đổi gần đây của Ngu Tịch Lam chắc hẳn đều có liên quan đến đứa trẻ này, rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Diệp Uẩn Ninh tiến lên nắm chặt tay Ngu Tịch Lam, dùng ánh mắt dò hỏi cô chuyện gì đã xảy ra?
Nhìn bạn thân, Ngu Tịch Lam rốt cuộc không che giấu nữa, cô nở một nụ cười buồn, đôi mắt không khỏi đỏ hoe.
Hít hít mũi, Ngu Tịch Lam nhìn quanh phòng một vòng: “Tuy vẫn còn thiếu một người nhưng không sao, mọi người ngồi xuống nói hết mọi chuyện đi.”
"Ngu Tịch Lam, rốt cuộc em đang làm cái quái gì vậy?" Phương Tử Minh ngoài mạnh trong yếu trách cứ, "Hôm nay là ngày đầu tiên con đến nhà mình, em gọi nhiều người tới như vậy để làm gì, không sợ làm Nhạc Nhạc sợ à?"
Mẹ Ngu nheo mắt nói chen vào: "Sao vậy, anh có con riêng và còn lừa gạt chúng tôi là không thèm để hai người làm cha mẹ vợ như chúng tôi vào mắt đến mức nào?"
Hiện tại sự tình vẫn chưa sáng tỏ nên mẹ Ngu mới nhẫn nhịn không nổi nóng, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc bà đứng về phía con gái mình.
“Tử Minh, nói chuyện cho đàng hoàng, con hô to gọi nhỏ như thế còn ra thể thống gì nữa!” Cha Phương mở miệng trách cứ con trai, ông cũng lo lắng đứa trẻ là con riêng của con trai mình, vậy thì bọn họ sẽ là bên đuối lý.
"Ngồi xuống, mọi người ngồi đi." Mẹ Phương ra mặt mời mọi người ngồi xuống, sau đó nhìn Nhạc Nhạc, cậu bé đang ngoan ngoãn ngồi trong lòng Phương Tử Minh. Cuối cùng, bà không nhịn được hỏi: “Tử Minh, rốt cuộc chuyện đứa bé này là sao? Thằng bé từ đâu tới?”
Phương Tử Minh cảm thấy như có đinh chọc dưới mông, đứng ngồi không yên. Anh ta nặng trĩu nỗi lòng và đã dự cảm được rằng mục đích của Ngu Tịch Lam không hề đơn giản khi gọi nhiều người tới như vậy.
Anh ta liếm liếm môi, đè nén cảm giác chột dạ, gắng hết sức nói một cách đúng tình hợp lý: “Mọi người đừng hiểu lầm. Tuy đứa nhỏ này trông cũng hơi giống con nhưng bé thật sự không phải là con của con. Đây là đứa bé do con và Tịch Lam mới nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi.”
Như thế nào gọi là chưa đánh đã khai? Chính là như thế này. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vốn dĩ nếu anh ta không nói gì thì cũng không ai chú ý đến chuyện đứa trẻ hơi giống anh ta. Giờ đây, khi nghe anh ta nhắc tới, có ý nghĩ mặc định trong đầu rồi, mọi người càng nhìn càng thấy đứa nhỏ giống anh ta.
Kỳ thật, có khá nhiều người giống nhau, hơn nữa Nhạc Nhạc còn chưa trổ mã hết, nhìn qua khuôn mặt có vài nét giống cũng không có gì kỳ lạ cả. Nhưng việc này không khỏi khiến người ta phải nghi ngờ.
Mẹ Ngu đã chắc chắn trong lòng rằng Phương Tử Minh ngoại tình, đứa bé này chính là con riêng do anh ta phản bội con gái mình mà có. Chuyện nhận nuôi gì đó chỉ là dối trá.
ron
Ngọn lửa giận bùng cháy trong lòng, bà cười khẩy một tiếng, mỉa mai: “Không phải cậu theo lối sống DINK à, nhận con nuôi làm gì? Tốt nhất cậu cứ nên nói thật đi, có phải cậu đã làm chuyện có lỗi với Tịch Lam nhà tôi không?”
Diệp Uẩn Ninh và Ngu Tịch Lam ngồi cùng nhau, cô không khỏi nhìn sang bạn mình: Phương Tử Minh không thể có con mà. Chẳng lẽ Ngu Tịch Lam đã hiểu lầm cái gì?
Phương Tử Minh mặt đỏ lên, không khỏi ôm Nhạc Nhạc chặt hơn một chút. Anh ta nỗ lực cãi lại: “Làm sao mà có chuyện đó được chứ? Con không làm chuyện gì có lỗi với Tịch Lam cả, đứa nhỏ này thật sự là do chúng con nhận nuôi. Hơn nữa, con muốn nhận nuôi cũng là vì lo lắng cho Tịch Lam. Bởi vì con cảm thấy vì mình muốn theo lối sống DINK mà khiến Tịch Lam không có con thì thật bất công với cô ấy, cho nên con mới muốn nhận nuôi một đứa bé để cô ấy có người bầu bạn. Bà xã, vợ chồng mình đã bàn bạc chuyện này rồi phải không? Em mau giải thích giúp anh đi.”
Anh ta vội vàng nhìn Ngu Tịch Lam.
Ngu Tịch Lam cười mỉa mai một tiếng, ánh mắt nhìn anh ta lạnh như băng.
Phương Tử Minh không khỏi im lặng, khó hiểu há to miệng.
Nhạc Nhạc ở trong lòng anh ta khó chịu hừ hừ.
Cuối cùng thì Ngu Tịch Lam cũng không phải chịu đựng sự ghê tởm để đối phó với anh ta nữa, cô đứng dậy và đi đến ngăn tủ ở một bên, lấy ra một túi tài liệu thật dày trong ngăn kéo, sau đó quay người bước thật nhanh đến chỗ Phương Tử Minh, hung hăng đập vào đầu anh ta.
“Vì tôi, vì tôi?” Ngu Tịch Lam tức giận đến mức run rẩy, chỉ vào những bức ảnh nằm la liệt trên mặt đất, “Nhìn những thứ ghê tởm này của anh đi, có phải anh rất đắc chí khi lừa gạt được tôi không?”
Phương Tử Minh chật vật chịu đòn. Nhạc Nhạc ở trong lòng anh ta tuy không bị sao nhưng vẫn hoảng sợ do không khí căng thẳng, cậu bé khóc oà lên.
"Nhạc Nhạc, đừng khóc, đừng khóc!"
Tử Minh cảm thấy trái tim mình như bị đóng băng. Anh ta quên cả việc nổi giận. Điều mình sợ hãi nhất đã xảy ra, nhất định là Ngu Tịch Lam đã biết điều gì rồi.
Đôi mắt anh ta hoang mang nhìn lướt qua mặt đất, miệng thì dỗ dành bé con như thể đang trốn tránh. Anh ta ngồi yên bất động, ước gì có thể bịt tai trộm chuông, kéo dài thời gian dù chỉ một giây cũng tốt.
“Đây là cái gì?” Mẹ Ngu đứng dậy, bước tới xem xét.
Diệp Uẩn Ninh cũng từ trên sô pha đứng dậy, đi tới bên cạnh Ngu Tịch Lam.
Cha mẹ của Phương Tử Minh cũng không bận tâm đến chuyện trách cứ hành vi của Ngu Tịch Lam, cùng nhau đi tới.
Những thứ bên trong túi đựng tài liệu rơi ra và vương vãi khắp sàn nhà, nhưng những hình ảnh ở trong mấy tấm ảnh bên trên vẫn đập vào mắt mọi người một cách rõ ràng.
Diệp Uẩn Ninh là người đầu tiên cúi xuống nhặt đồ ở dưới đất lên, tầm mắt vừa lướt qua bức ảnh liền lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Tử Minh: “Phương Tử Minh, anh dám phản bội Tịch Lam, ngoại tình với người phụ nữ khác!”
Thì ra Ngu Tịch Lam không hề hiểu lầm, mà là Phương Tử Minh thật sự cặp bồ, thật là đáng chết!
“Để bác xem!” Mẹ Ngu, người đang sốt ruột vì quá yêu con, đoạt lấy ảnh chụp và cùng nhìn với cha Ngu.
Họ chỉ thấy trong mỗi bức ảnh là hành tung của Phương Tử Minh sau khi tan sở. Anh ta xuất hiện ở một toà nhà chung cư, có ảnh chụp anh ta đứng cùng một người phụ nữ khác, có hình ảnh họ bế đứa trẻ và dỗ dành, cũng có ảnh chụp người phụ nữ đó một mình dẫn theo đứa bé, hình ảnh ba người hoà thuận ở cùng nhau, vừa nhìn đã thấy quan hệ của họ không hề đơn giản.
Lúc này, nói Nhạc Nhạc không phải con của anh ta cũng chẳng có ai tin.
"Được lắm, được lắm, thằng súc sinh Phương Tử Minh này!” Mẹ Ngu run rẫy tay xem hết ảnh chụp, vừa tiến lên liền đánh Phương Tử Minh túi bụi, “Cậu không phải là con người, cậu làm thế không khiến Tịch Lam thất vọng sao? Con bé vì cậu mà phải bỏ một đứa con, vậy mà cậu đối xử với nó như thế à? Tôi đánh chết cậu!”
Cha Ngu nghiến răng nghiến lợi theo ở phía sau che chở vợ mình. Nếu không phải là giữ phép lịch sự, ông hận không thể hai vợ chồng cùng hợp sức hung hăng đấm cho Phương Tử Minh đến mức vỡ đầu chảy máu.
“Đừng đánh, đừng đánh mà!” Phương Tử Minh cảm thấy mẹ Ngu đánh đến mức tóc mình bị giật xuống vài sợi, đau chết mất.
Anh ta một tay bảo vệ đầu, một tay ôm đứa trẻ, bộ dáng thê thảm, chật vật.
"Hu hư", Nhạc Nhạc sợ hãi khóc oà lên, theo bản năng mà gọi bố.
Cha mẹ Phương ở bên cạnh lo lắng không thôi, muốn tiến lên nhưng lại xấu hổ vì con trai đã làm chuyện sai trái, chỉ có thể mở miệng ngăn cản: “Đừng đánh, đừng đánh nữa, có chuyện gì thì cứ nói chuyện tử tế đã!”
“Công khai mang con hoang về nhà, đúng là quá mức khinh người. Tôi đánh chết cậu!” Mẹ Ngu tóm được Phương Tử Minh liền đánh.
Ngu Tịch Lam ở bên cạnh lạnh lùng nhìn. Cô đứng chắn trước người cha mẹ Phương, không cho bọn họ ngăn trở cha mẹ mình xả giận.
Còn Diệp Uẩn Ninh thì vừa trông chừng mẹ Ngu, vừa để ý Phương Tử Minh, nếu anh ta có ý định phản kháng thì cô liền lén ra tay với anh ta một chút để anh ta chỉ có thể ôm đứa bé co người chịu đánh.
“Đứa bé, đưa đứa bé cho mẹ trước đã!” Mẹ Phương nóng nảy. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khó khăn lắm con trai mới sinh cho bà đứa cháu trai, bà thông gia muốn đánh thì cứ đánh đi, trước giao đứa bé cho bà đã!
Phương Tử Minh thì không ngừng kêu la thảm thiết, hò hét: "Con có thể giải thích, cho con một cơ hội giải thích đi!"
Vừa muốn che chở đứa bé, vừa không thể phản kháng, anh ta cảm thấy chính mình càng đau đớn hơn.
Anh ta chịu đau kém nhất, đau đến mức muốn khóc!