TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Nghe thấy tiếng đập cửa dữ dội, Lam Tú Tú nắm chăn run lẩy bẩy, cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tuyết. Cô ta sợ hãi nhìn chằm chằm vào cửa.​” Lam Tú Tú nước mắt tuôn rơi cầu xin.

Thân thể cô ta trầ n tr u ồng dưới chăn, trên làn da lộ ra ngoài còn có thể thấy những vệt đỏ lờ mờ và khuôn mặt còn đọng lại những giọt mồ hôi mờ ám, thể hiện sự cuồng nhiệt lúc trước.​”Là bố mày đây, giờ mày muốn thế nào?

Lam Tú Tú thầm hò hét trong lòng!​Hắn cười lớn đầy mỉa mai, nỗi căm hận sâu sắc tràn ngập trong mắt hắn.

Tại sao, tại sao Mạnh Chấn Vũ lại về nhà vào lúc này? Không phải hắn quanh năm như một luôn đi làm bình thường đến khi tan ca sao? Tại sao lại về nhà trong giờ làm việc?​Nghĩ đến việc đăng ký kết hôn với một người phụ nữ như vậy, hắn liền hận không thể lại ngất đi.

Bên cạnh cô ta là một người đàn ông cũng quần áo xộc xệch, trên khuôn mặt nhờn bóng đại trà có một chút không được tự nhiên, nhưng hơn hết là có cảm giác tự mãn, khinh thường và đắc ý.​”Đừng đánh, đừng đánh!

Tại sao lại có đàn ông trong phòng ngủ của Lam Tú Tú? Chuyện gì đã xảy ra giữa họ?​Do con trai chủ nhà ép em, nếu em không đồng ý thì hắn sẽ tăng tiền thuê nhà của chúng ta, em thật sự không có cách nào.

Dường như có một số chuyện, dù không cần nói cũng biết.​Anh khó chịu chỗ nào à, em đưa anh đi viện nhé?

Căn phòng càng yên tĩnh thì càng giống như đang xác minh phỏng đoán nào đó, Mạnh Chấn Vũ thở hổn hển như trâu.​Những trải nghiệm trong giấc mơ thật kỳ quái và vặn vẹo khiến hắn không thể thoát ra được.

Thấy đập tay không thể mở được cửa, hắn quay người nhìn xung quanh, chuẩn bị đi tìm con dao chém cửa.​Lam Tú Tú mấp máy môi, vẫn còn ý đồ muốn lừa dối cho qua chuyện: “Không, em, em không hiểu anh đang nói cái gì.

Khi hắn nhìn vào bếp và định lấy con dao thì cánh cửa đột nhiên được mở ra.​”Đưa đưa đưa, đưa tôi!

Như sợ hãi điều gì đó, Mạnh Chấn Vũ đột nhiên lùi lại vài bước, đôi mắt đờ đẫn và theo bản năng nhìn thẳng về phía trước.​”

Người xuất hiện phía trước chính là Lam Tú Tú đang nơm nớp lo sợ. Vừa nhìn là thấy cô ta mới vội vàng hấp tấp mặc quần áo, tóc xoã rối bù trên vai, sự lo lắng không thể nào che giấu được trong đôi mắt cô ta.​”

Cô ta sốt ruột nắm chặt tay, vừa chắn trước cửa vừa nói dối: “Chấn Vũ, sao anh lại về giờ này? Xin lỗi anh, vừa rồi em hơi buồn ngủ nên chợp mắt một chút, không nghe thấy tiếng anh gõ cửa. Anh khó chịu chỗ nào à, em đưa anh đi viện nhé?” Cô ta nói những lời quan tâm và thử vươn tay ra để dìu hắn.​Người đàn ông cười khẩy một tiếng và khinh thường bắt lấy nắm đấm.

Thấy cô ta sắp tới gần, Mạnh Chấn Vũ vô thức tránh né với vẻ kinh tởm, như thể nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu.​Có lẽ họ nghĩ một ngày nào đó hắn nghĩ thông suốt sẽ gọi cho họ, hoặc khi thật sự gặp phải khó khăn thì có thể nhờ họ giúp đỡ.

Lam Tú Tú lập tức buồn bã rụt tay lại.​Không thể ngờ được hắn lại cùng chung chăn gối với một người đàn bà vô liêm sỉ như vậy.

Hắn cười lớn đầy mỉa mai, nỗi căm hận sâu sắc tràn ngập trong mắt hắn. Hắn nói với giọng khàn khàn: “Nói cho tôi biết, ai đang ở trong phòng? Các người bắt đầu từ khi nào?”​Không phải muốn gặp tao thôi sao?

Lam Tú Tú hoảng loạn lắc đầu, tủi thân nói: “Chấn Vũ, anh đang nói cái gì vậy? Trong phòng làm gì còn ai nữa. Có phải anh bị bệnh đến mức hồ đồ rồi không, chúng ta mau tới bệnh viện thôi.” Cô ta sốt ruột nói.​Lam Tú Tú lập tức buồn bã rụt tay lại.

“Lam Tú Tú!” Mạnh Chấn Vũ hét lớn một tiếng, giọng gần như sắp khóc: “Đến lúc này mà cô vẫn còn lừa tôi à? Có phải cô nghĩ tôi là thằng ngốc không?”​Một người chỉ ngồi trong văn phòng như Mạnh Chấn Vũ làm sao có thể là đối thủ của lưu manh đường phố, ngược lại hắn bị đánh cho thê thảm.

Những tiếng động trong phòng, cửa không thể mở, còn có cái mùi xộc tới từ phía sau cửa khi Lam Tú Tú đi ra, không chỗ nào không diễn tả sự việc phát sinh khi hắn vắng nhà.​Chỉ còn lại Lam Tú Tú khóc nức nở ngã dưới đất, cô ta ôm Mạnh Chấn Vũ mà không biết phải làm sao, một hồi lâu sau mới hoảng sợ gọi xe cứu thương.

“Cô,…, vậy mà cô lại lừa tôi,…” Ngực Mạnh Chấn Vũ đau nhói như thể bị xé rách, hắn rít lên, “Cô lừa tôi thê thảm quá..”​” Lam Tú Tú khóc lóc can ngăn.

Hắn còn thật sự tưởng rằng Lam Tú Tú yêu mình da diết, còn cảm động trước tình yêu của cô ta và cũng vì thế mà động lòng.​Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, đỏ mắt đứng dậy và lại lao tới.

Mọi chuyện bây giờ giống như một trò hề, cười sự tự mãn của hắn, cười vì hắn mắt mù trái tim thui chột.​Hắn nói với giọng khàn khàn: “Nói cho tôi biết, ai đang ở trong phòng?

Hắn thật sự đã yêu một kẻ lừa đảo, một con đ***!​” Mạnh Chấn Vũ yêu cầu.

Hắn ghê tởm đến mức muốn nôn ra khi nghĩ đến việc Lam Tú Tú dẫn người khác về và cùng mây mưa trên giường.​Nghe thấy tiếng đập cửa dữ dội, Lam Tú Tú nắm chăn run lẩy bẩy, cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tuyết.

Vô liêm sỉ!​Mạnh Chấn Vũ chảy máu mũi, nhịn đau nhổ một bãi nước miếng: “Súc sinh, tao còn đang lo mày không đánh chết tao đây, tao sẽ không buông tha mày đâu.

Không thể ngờ được hắn lại cùng chung chăn gối với một người đàn bà vô liêm sỉ như vậy. Mạnh Chấn Vũ đột nhiên hận không thể đứng dưới vòi nước và gột rửa bản thân thật sạch.​Thấy đập tay không thể mở được cửa, hắn quay người nhìn xung quanh, chuẩn bị đi tìm con dao chém cửa.

Lam Tú Tú mấp máy môi, vẫn còn ý đồ muốn lừa dối cho qua chuyện: “Không, em, em không hiểu anh đang nói cái gì.”​Mạnh Chấn Vũ biết gã, gã còn không phải là con trai của chủ nhân căn nhà này sao?

“Tránh ra!” Mạnh Chấn Vũ không thể nhịn được nữa mà đẩy cô ta ra. Hiện tại, hắn thậm chí còn không thể chịu đựng được việc nói chuyện cùng với người đàn bà như vậy.​Nói không chừng người phụ nữ này đã yểm bùa nên mới khiến đầu óc hắn bị u mê.

“Á!” Lam Tú Tú sợ hãi hét lên một tiếng, ngã lăn quay xuống đất.​Anh quên là em đã cứu anh sao?

“Xời, đàn ông mà ra tay với phụ nữ thì ăn thua gì? Không phải muốn gặp tao thôi sao? Bố mày ra đây.” Một bóng người xuất hiện trong tầm nhìn khi giọng nói vang lên.​Lam Tú Tú hoảng loạn lắc đầu, tủi thân nói: “Chấn Vũ, anh đang nói cái gì vậy?

“Là mày!” Mạnh Chấn Vũ trợn to mắt.​”Chấn Vũ, Chấn Vũ, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!

Người đàn ông trước mặt cao lớn, cường tráng, mang vẻ mặt lưu manh, ánh mắt nhìn hắn đầy vẻ khinh thường.​Lam Tú Tú thầm hò hét trong lòng!

Mạnh Chấn Vũ biết gã, gã còn không phải là con trai của chủ nhân căn nhà này sao?​Mạnh Chấn Vũ háo hức nói: “Về nhà, tôi muốn về nhà!

“Là bố mày đây, giờ mày muốn thế nào?” Người tới mở to mắt nhìn và quát lên.​Dường như có một số chuyện, dù không cần nói cũng biết.

Mạnh Chấn Vũ nhìn Lam Tú Tú với vẻ tức giận và khinh thường. Đây là người đàn ông mà cô cặp kè, một tên con trai của người cho thuê nhà, rốt cuộc gã hơn hắn ở điểm nào chứ?​”

Lam Tú Tú ngồi ỉu xìu dưới đất, trốn tránh tầm mắt của hắn.​”

Cô ta ấm ức khóc nức nở, chính mình cũng không muốn làm thế, chẳng phải là do Mạnh Chấn Vũ quá bất tài, vô dụng sao? Tiền lương mỗi tháng hắn kiếm được chỉ đủ trang trải chi phí sinh hoạt, sau khi trả tiền thuê nhà thì càng chẳng còn gì, khiến cô ta muốn ăn mặc tươm tất một chút cũng không được.​Em đã xin lỗi anh rồi, hơn nữa em cũng không cố ý.

Cô ta cũng muốn trang điểm xinh đẹp lịch sự như những người phụ nữ khác ở thành phố, muốn được mặc những chiếc váy đẹp, tô son môi xinh và thoải mái tự do đi lại bằng siêu xe như họ.​”

Chẳng lẽ cô ta không xứng đáng được mặc quần áo đẹp và ăn đồ ăn ngon sao?​”Không được!

Mạnh Chấn Vũ không thể cho cô ta bất cứ thứ gì, đã vậy còn đối xử với cô ta ngày càng xa cách và lãnh đạm.​” Cô ta sốt ruột nói.

Cô ta chẳng qua không cẩn thận bị dụ dỗ mới mắc sai lầm.​Người đàn ông trước mặt cao lớn, cường tráng, mang vẻ mặt lưu manh, ánh mắt nhìn hắn đầy vẻ khinh thường.

Mạnh Chấn Vũ không hề nhìn Lam Tú Tú nữa mà nắm chặt tay đánh kẻ ngoại tình. Ai nhịn được chứ hắn không nhịn được, lén lút vụng trộm với người của hắn, nếu không dạy cho gã một bài học thì gã lại nghĩ hắn dễ bị bắt nạt.​Cô ta thăm dò hỏi: “Anh chưa bao giờ gọi điện, bây giờ tìm họ làm gì?

Người đàn ông cười khẩy một tiếng và khinh thường bắt lấy nắm đấm. Còn dám vung nắm đấm với gã à, thật là không biết lượng sức, không biết gã đã từng rèn luyện ở đầu đường ư?​Điện thoại, số điện thoại nhà tôi.

Lam Tú Tú sợ hãi kêu lên, cô ta nhìn thấy Mạnh Chấn Vũ bay lùi ra ngoài và bị người đạp một chân ngã xuống.​Hắn ghê tởm đến mức muốn nôn ra khi nghĩ đến việc Lam Tú Tú dẫn người khác về và cùng mây mưa trên giường.

Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, đỏ mắt đứng dậy và lại lao tới.​Tiền lương mỗi tháng hắn kiếm được chỉ đủ trang trải chi phí sinh hoạt, sau khi trả tiền thuê nhà thì càng chẳng còn gì, khiến cô ta muốn ăn mặc tươm tất một chút cũng không được.

“Đừng đánh, đừng đánh!” Lam Tú Tú khóc lóc can ngăn.​Bây giờ hắn muốn tìm vợ chồng nhà họ Mạnh, Lam Tú Tú không nghĩ đó là tin tốt.

Một người chỉ ngồi trong văn phòng như Mạnh Chấn Vũ làm sao có thể là đối thủ của lưu manh đường phố, ngược lại hắn bị đánh cho thê thảm.​” Cô ta hoảng loạn nói.

Người đàn ông cười khẩy, giẫm một chân lên đầu hắn: “Nếu mày khôn ngoan thì hãy coi như là không biết chuyện gì, mọi thứ vẫn giống như trước kia. Biết đâu bố mày vui lên, bố mày lại miễn phí tiền thuê nhà cho. Nếu mày mà không nghe lời khuyên, bố mày cũng không sợ. Nói ra ngoài thì người mất mặt cũng là mày, tao sợ cái gì?” Gã đắc ý cười to.​”Á!

Mặc vest đeo cà vạt đỏm dáng thì sao chứ, không phải ngay cả vợ cũng không giữ nổi à.​” Đứng ở một bên Lam Tú Tú khóc lóc chạy tới, lấy tay sờ mặt hắn.

Mạnh Chấn Vũ chảy máu mũi, nhịn đau nhổ một bãi nước miếng: “Súc sinh, tao còn đang lo mày không đánh chết tao đây, tao sẽ không buông tha mày đâu.”​Có phải anh bị bệnh đến mức hồ đồ rồi không, chúng ta mau tới bệnh viện thôi.

Vẻ mặt của người đàn ông thay đổi, ánh mắt càng hung tợn hơn, gã mắng: “Không buông tha tao? Mày định làm gì bố mày, mày có thể làm gì nào? Không biết điều hả, xem ra bố mày vẫn chưa dạy dỗ mày đủ làm mày chưa đủ sợ!”​Lam Tú Tú, cô thực sự không biết mình đã làm gì à?

“Không được!” Lam Tú Tú ở một bên nhìn thấy động tác của gã, theo bản năng lên tiếng ngăn cản.​Lam Tú Tú theo bản năng hỏi: “Còn em thì sao?

Tuy nhiên, đã quá muộn. Người đàn ông cầm ấm nước ở một bên và đánh mạnh vào đầu Mạnh Chấn Vũ.​Mạnh Chấn Vũ hung hăng trừng mắt như thể hận không thể ăn thịt cô ta, nói từng câu từng chữ: “Lam Tú Tú, cô cho rằng người đẩy tôi xuống núi lúc trước chính là ai?

Mạnh Chấn Vũ cảm thấy trên đầu có một cơn đau nhức dữ dội truyền đến, sau đó một dòng chảy nóng bỏng từ trán chảy xuống, đỏ bừng, nóng hổi, ​​là máu.​Cần thiết phải ly hôn.

Trong tiếng kêu sợ hãi của Lam Tú Tú, tầm mắt của hắn tối sầm lại, hắn không biết gì nữa.​Mạnh Chấn Vũ nhìn Lam Tú Tú với vẻ tức giận và khinh thường.

Thấy người đã ngất đi, người đàn ông thô lỗ nhổ nước bọt rồi nghênh ngang bỏ đi mà không thèm để ý.​Thế thì không thể ly hôn được.

Chỉ còn lại Lam Tú Tú khóc nức nở ngã dưới đất, cô ta ôm Mạnh Chấn Vũ mà không biết phải làm sao, một hồi lâu sau mới hoảng sợ gọi xe cứu thương.​Trong tiếng kêu sợ hãi của Lam Tú Tú, tầm mắt của hắn tối sầm lại, hắn không biết gì nữa.

Trong bệnh viện, đầu của Mạnh Chấn Vũ được quấn băng và khuôn mặt đầy vết bầm tím.​Như sợ hãi điều gì đó, Mạnh Chấn Vũ đột nhiên lùi lại vài bước, đôi mắt đờ đẫn và theo bản năng nhìn thẳng về phía trước.

Tròng mắt dưới mí mắt của hắn không ngừng động đậy bất an, thỉnh thoảng hắn lại ú ớ ra tiếng.​” Một bóng người xuất hiện trong tầm nhìn khi giọng nói vang lên.

Mạnh Chấn Vũ cảm giác như mình đang mơ một giấc mơ thật dài. Những trải nghiệm trong giấc mơ thật kỳ quái và vặn vẹo khiến hắn không thể thoát ra được.​Nó được vợ chồng nhà họ Mạnh để lại cho con trai họ.

Một lúc lâu sau, hắn rốt cục nhìn thấy nơi xa có một tia sáng, hắn vội vàng chạy tới.​Hắn gian nan phát ra âm thanh: “Di động, di động của tôi.

Trong hiện thực, Mạnh Chấn Vũ mở mắt ra, ngơ ngác nhìn trần nhà.​Mạnh Chấn Vũ không biết tại sao sau khi mất trí nhớ, chính mình lại như gã điên nhất định phải ở bên người phụ nữ này.

Cuối cùng hắn cũng nhớ ra. Ký ức của hắn sau bao lâu mới chậm chạp trở lại, và hắn cũng nhớ ra vì sao lúc trước lại ngã xuống vách núi.​”

“Chấn Vũ, Chấn Vũ, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!” Đứng ở một bên Lam Tú Tú khóc lóc chạy tới, lấy tay sờ mặt hắn.​” Cô ta nói những lời quan tâm và thử vươn tay ra để dìu hắn.

Như thể vừa phản ứng lại, sự ghê tởm sâu sắc dâng lên trong lòng Mạnh Chấn Vũ, hắn lắc đầu thật mạnh như muốn tránh sự đụng chạm của cô ta.​Mặc vest đeo cà vạt đỏm dáng thì sao chứ, không phải ngay cả vợ cũng không giữ nổi à.

Mạnh Chấn Vũ không biết tại sao sau khi mất trí nhớ, chính mình lại như gã điên nhất định phải ở bên người phụ nữ này. Nói không chừng người phụ nữ này đã yểm bùa nên mới khiến đầu óc hắn bị u mê.​Đây là người đàn ông mà cô cặp kè, một tên con trai của người cho thuê nhà, rốt cuộc gã hơn hắn ở điểm nào chứ?

“Chấn Vũ, em biết sai rồi. Anh hãy tha thứ cho em lần này đi, em đảm bảo, em thề, chắc chắn sẽ không có lần sau đâu.” Lam Tú Tú nước mắt tuôn rơi cầu xin.​Còn dám vung nắm đấm với gã à, thật là không biết lượng sức, không biết gã đã từng rèn luyện ở đầu đường ư?

Suy cho cùng, cô ta chỉ là không chịu nổi cuộc sống thiếu thốn vật chất hiện tại, nhưng cô ta lại có tình cảm với hắn. Nếu có thể, cô ta không muốn phải chia tay Mạnh Chấn Vũ.​Tuy nhiên, Mạnh Chấn Vũ chưa bao giờ gọi vào số này vì lòng tự trọng của hắn.

Mạnh Chấn Vũ muốn nói chuyện, nhưng lại phát hiện thanh âm của mình khàn đặc không thể nói được, toàn thân hắn lại đau đớn không thôi, ngay cả nhấc tay cũng khó khăn.​Trong bệnh viện, đầu của Mạnh Chấn Vũ được quấn băng và khuôn mặt đầy vết bầm tím.

Dù rất ghét người phụ nữ trước mặt này nhưng hắn vẫn cần cô ta hỗ trợ.​Như thể vừa phản ứng lại, sự ghê tởm sâu sắc dâng lên trong lòng Mạnh Chấn Vũ, hắn lắc đầu thật mạnh như muốn tránh sự đụng chạm của cô ta.

Hắn gian nan phát ra âm thanh: “Di động, di động của tôi.”​”

Lam Tú Tú lau nước mắt trên mặt, nhỏ giọng nói: “Anh yên tâm, em có mang di động của anh tới đây.” Bởi vì di động của hắn có tiền, có thể chuyển tiền viện phí.​”

“Đưa đưa đưa, đưa tôi!” Mạnh Chấn Vũ yêu cầu.​Tuy nhiên, đã quá muộn.

Lam Tú Tú vô thức lấy di động nhưng chợt dừng lại khi định đưa nó cho hắn.​Là em.

Cô ta ngập ngừng hỏi: “Anh định gọi cho ai vậy? Anh gọi đến công ty xin nghỉ à? Anh yên tâm, em đã xin phép cho anh rồi.”​Mày định làm gì bố mày, mày có thể làm gì nào?

Mạnh Chấn Vũ vội vàng nói: “Không, không phải. Điện thoại, số điện thoại nhà tôi. Tôi gọi cho bố mẹ.”​Cô ta sốt ruột nắm chặt tay, vừa chắn trước cửa vừa nói dối: “Chấn Vũ, sao anh lại về giờ này?

Lam Tú Tú siết chặt điện thoại, cô ta biết ‘số điện thoại nhà’ trong miệng Mạnh Chấn Vũ là gì.​Hắn còn thật sự tưởng rằng Lam Tú Tú yêu mình da diết, còn cảm động trước tình yêu của cô ta và cũng vì thế mà động lòng.

Nó được vợ chồng nhà họ Mạnh để lại cho con trai họ. Có lẽ họ nghĩ một ngày nào đó hắn nghĩ thông suốt sẽ gọi cho họ, hoặc khi thật sự gặp phải khó khăn thì có thể nhờ họ giúp đỡ. Suy cho cùng thì họ cũng không thật sự đành lòng nhìn con trai đi vào chỗ chết.​Ai nhịn được chứ hắn không nhịn được, lén lút vụng trộm với người của hắn, nếu không dạy cho gã một bài học thì gã lại nghĩ hắn dễ bị bắt nạt.

Tuy nhiên, Mạnh Chấn Vũ chưa bao giờ gọi vào số này vì lòng tự trọng của hắn.​Dù rất ghét người phụ nữ trước mặt này nhưng hắn vẫn cần cô ta hỗ trợ.

Bây giờ hắn muốn tìm vợ chồng nhà họ Mạnh, Lam Tú Tú không nghĩ đó là tin tốt.​Vô liêm sỉ!

Cô ta thăm dò hỏi: “Anh chưa bao giờ gọi điện, bây giờ tìm họ làm gì?”​Các người bắt đầu từ khi nào?

Mạnh Chấn Vũ háo hức nói: “Về nhà, tôi muốn về nhà!”​”Xời, đàn ông mà ra tay với phụ nữ thì ăn thua gì?

Lam Tú Tú theo bản năng hỏi: “Còn em thì sao? Anh có muốn đưa em về cùng không?”​Cô ta ngập ngừng hỏi: “Anh định gọi cho ai vậy?

Mạnh Chấn Vũ nhìn cô ta bằng ánh mắt căm hận, chán ghét nói: “Sao, sao có thể được? Lam Tú Tú, cô thực sự không biết mình đã làm gì à? Tôi, tôi ước gì trước giờ chưa từng gặp cô, cô là cái đồ yêu tinh hại người.”​Nếu mày mà không nghe lời khuyên, bố mày cũng không sợ.

“Không, anh không thể đối xử với em như vậy.” Lam Tú Tú không muốn niềm hy vọng cuối cùng tan biến. “Em là vợ anh, chúng ta đã kết hôn, sao anh có thể ruồng bỏ em? Em đã xin lỗi anh rồi, hơn nữa em cũng không cố ý. Do con trai chủ nhà ép em, nếu em không đồng ý thì hắn sẽ tăng tiền thuê nhà của chúng ta, em thật sự không có cách nào.” Cô ta hoảng loạn nói.​”Em là vợ anh, chúng ta đã kết hôn, sao anh có thể ruồng bỏ em?

Nỗi sợ bị bỏ rơi chiếm lấy cô ta, Lam Tú Tú không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ.​”

Mạnh Chấn Vũ nghiến răng nghiến lợi: “Đồ lừa đảo. Tôi sẽ không bị cô lừa nữa. Ly hôn, chúng ta lập tức ly hôn!”​Anh có muốn đưa em về cùng không?

Nghĩ đến việc đăng ký kết hôn với một người phụ nữ như vậy, hắn liền hận không thể lại ngất đi. Cần thiết phải ly hôn.​” Người tới mở to mắt nhìn và quát lên.

Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của người đàn ông, Lam Tú Tú hoàn toàn luống cuống.​Hiện tại, hắn thậm chí còn không thể chịu đựng được việc nói chuyện cùng với người đàn bà như vậy.

Cô ta dường như nhớ ra điều gì, lập tức nói: “Anh không thể ly hôn với em. Anh quên là em đã cứu anh sao? Ai đã vất vả đưa anh từ trên núi về nhà, ai đã ngày đêm chăm sóc anh và còn sắc thuốc cho anh nữa? Là em. Anh đang muốn bỏ rơi em, anh là đồ vong ơn phụ nghĩa.”​Người đàn ông cười khẩy, giẫm một chân lên đầu hắn: “Nếu mày khôn ngoan thì hãy coi như là không biết chuyện gì, mọi thứ vẫn giống như trước kia.

Không phải Mạnh Chấn Vũ luôn nói rằng anh ấy rất biết ơn ân cứu mạng của mình sao? Thế thì không thể ly hôn được.​Cô ta cũng muốn trang điểm xinh đẹp lịch sự như những người phụ nữ khác ở thành phố, muốn được mặc những chiếc váy đẹp, tô son môi xinh và thoải mái tự do đi lại bằng siêu xe như họ.

Mạnh Chấn Vũ hung hăng trừng mắt như thể hận không thể ăn thịt cô ta, nói từng câu từng chữ: “Lam Tú Tú, cô cho rằng người đẩy tôi xuống núi lúc trước chính là ai? Là cô.”​, vậy mà cô lại lừa tôi,…

Cô ta lấy đâu ra mặt mũi tự cho mình là ân nhân cứu mạng?

Bình luận

Truyện đang đọc