TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Mục tiêu của Công ty giải trí Phong Hoa là trở nên lớn mạnh hơn, đồng thời quyết tâm trở thành một dòng nước trong và là thước đo của giới giải trí

Nhưng điều này không có nghĩa là họ sẽ bụng đói ăn quàng, chào đón tất cả mọi người. Trước hết, họ sẽ loại trừ những nam thanh nữ tú chỉ có sự chú ý của dư luận mà không có năng lực, cùng với những người chỉ muốn kiếm tiền thật nhanh, họ cũng không cần những kẻ giả dối hay những người vừa không có tài năng vừa không chuyên nghiệp.

Cái họ cần là những diễn viên chuyên nghiệp, tài đức vẹn toàn, đam mê diễn xuất, chịu được sự cô đơn, không bị sự hào nhoáng làm mờ mắt, cũng như những nhà biên kịch, đạo diễn có tài nhưng không gặp thời. Công ty có thể cung cấp cho họ một sân khấu để họ tập trung sáng tác.

Đối với Diệp Uẩn Ninh, kiếm tiền hay không chỉ là thứ yếu, bồi dưỡng đạo diễn và diễn viên giỏi, cho ra đời những tác phẩm kinh điển chất lượng cao, đồng thời để lại một mảnh đất thuần khiết trong giới giải trí đầy màu sắc, để nghệ sĩ có thể yên tâm sáng tạo, không bị phân tâm, chính là điều mà cô muốn đạt được.

Dù sao thì muốn như thế nào sẽ làm thế đấy.

Vì vậy, trong tương lai công ty không chỉ có bộ phận quản lý nghệ sĩ mà còn có trung tâm sản xuất tác phẩm điện ảnh, truyền hình. Ngu Tịch Lam đang vội đến mức chân không chạm đất để tuyển thêm nhân lực.

“Haizz, lâu lắm rồi mình không bật TV để xem trọn vẹn một bộ phim truyền hình.” Ngu Tịch Lam thở dài, hoài nghi mà sờ sờ khuôn mặt mình, “Cậu nói xem có phải mình đã già rồi không? Cho nên không thích ứng được sở thích của giới trẻ ngày nay, xem cái gì cũng không cảm thấy hứng thú.”

Thật là buồn bực, tuổi của cô cũng không lớn lắm, cũng chịu khó cập nhật xu hướng nhưng không hiểu sao lại không thể xem nổi phim truyền hình trên TV?

Cũng không phải là không có tác phẩm hay, mà là quá ít, một năm có một hai bộ xem được đã là may lắm rồi, hoàn toàn như muối bỏ biển.

Diệp Uẩn Ninh an ủi: “Không sao, chúng ta có thể tự mình sản xuất.”

Ngu Tịch Lam: “Mình hóng lắm rồi, nhưng mấu chốt là bây giờ tìm được kịch bản hay rất khó, may mắn lắm mới có thể tìm được.”

Diệp Uẩn Ninh chống cằm: “Về phần kịch bản, tình cờ mình có một ý tưởng. Chờ mình viết xong có thể quay trước.”

Tốt xấu gì thì Diệp Uẩn Ninh cũng đã sống ở thế giới tu tiên mấy trăm năm, thế giới đó được gọi là đại lục Thương Lan, có muôn vàn môn phái tu tiên đang khám phá con đường thành tiên. Hơn nữa ở đó còn có sự đối lập giữa tiên và ma, phân chia chính tà, thế cục vô cùng phức tạp rắc rối.

Mặc dù cô chỉ một lòng muốn sống ở đỉnh núi tu luyện, nhưng trên đại lục Thương Lan có vô số nhân vật kinh tài tuyệt diễm, mỗi ngày đều xuất hiện đủ loại tình huống như giết người tranh bảo bối, ân oán tình thù, các cuộc chiến đấu giữa chính và ma. Mỗi chuyện mà cô thấy đều có thể dựng thành một bộ phim hấp dẫn.

Cô quyết định tự mình viết kịch bản. Nếu suôn sẻ, cô có thể sẽ xây dựng được một thế giới tiên hiệp tráng lệ và quay thành một seri nhiều phần. Khi đó dù là làm phim truyền hình hay điện ảnh cũng không sợ thiếu tài liệu nguyên thủy.

“Cái gì cơ, cậu muốn viết kịch bản á.” Ngu Tịch Lam không ngờ Diệp Uẩn Ninh lại có hứng thú tự mình viết kịch bản, nếu không phải chỉ là ý tưởng, cô đã xem thử ngay rồi. Cô lập tức hào hứng phân phó: “Được rồi, vậy tớ chờ đọc kịch bản của cậu, nếu hay, chúng ta sẽ quay luôn.”

Họ không thiếu tiền.

Hai người tiếp tục trao đổi về việc sắp xếp công việc sắp tới. Đang nói chuyện, Diệp Uẩn Ninh đột nhiên cảm thấy trong lòng dao động, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ai đó đã kích hoạt đường nhân quả mà cô đã đặt ra.

Trong bệnh viện ngày hôm đó, Diệp Uẩn Ninh đã dùng nỗi đau mà mình phải chịu đựng để nguyền rủa ngược lại tất cả những người tham gia vào việc “đổi tim”, ai cũng sẽ phải trả giá cho những việc làm xấu xa mà mình đã làm.

Hiện giờ có người đang bị trừng phạt.

Bình luận

Truyện đang đọc