TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Phương Tử Minh hoảng hốt nói: “Là Chu trợ lý, anh cần chỉ đạo cậu ta một số công việc của công ty.”​Bản thân cô là người cao thượng nhưng không biết có người lại hèn hạ như vậy; lòng dạ cô ngay thẳng nhưng lại không biết có người vô liêm sỉ, lừa gạt giấu giếm như thế.

Ngu Tịch Lam lắc đầu, bước tới cầm lấy điện thoại của anh ta: “Việc công ty đã có bố lo rồi. Chuyện quan trọng nhất của anh bây giờ là tĩnh dưỡng cho tốt, tiếp xúc di động ít thôi.”​”Ờ!

Phương Tử Minh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, có vẻ như Ngu Tịch Lam không phát hiện ra. Anh ta chỉ thầm cười khổ trong lòng, những ngày sống trong cảnh có tật giật mình, trốn trốn tránh tránh này thật không dễ chịu chút nào.​”Mẹ, bố, bố…” Nhạc Nhạc nắm lấy quần áo của cô ta, ngửa đầu nhìn lên đầy mong đợi.

Ngu Tịch Lam thật sự không hề nghi ngờ chút nào. Cô thuộc tuýp người đã yêu là hết lòng hết dạ, cô tin tưởng Phương Tử Minh cũng giống như mình, cho nên cho dù có một giây phút nào đó nghi ngờ thì cũng sẽ đè lại ý nghĩ đó xuống.​Phương Tử Minh miễn cưỡng cười: “Anh không sao, mấy ngày nữa sẽ quen thôi.

Bản thân cô là người cao thượng nhưng không biết có người lại hèn hạ như vậy; lòng dạ cô ngay thẳng nhưng lại không biết có người vô liêm sỉ, lừa gạt giấu giếm như thế.​Anh ta biết tính tình của Ngu Tịch Lam.

Ở bên kia, Tần Tử Nhu choáng váng khi nhận được điện thoại. Cô ta muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng bên kia đã cúp máy.​Anh ta phải tìm đâu ra một thân phận quang minh chính đại cho bé con được bây giờ?

Cầm điện thoại, cô ta cắn môi muốn gọi lại hỏi xem có chuyện gì nhưng lại lưỡng lự khi ấn tay vào số máy.​Còn Tần Tử Nhu sau khi rời khỏi nơi cô ta ở ban đầu thì cuộc sống cũng không ổn chút nào.

Cô ta sợ.​Mãi cho đến khi Ngu Tịch Lam không nhịn được mà nổi nóng, trịnh trọng tuyên bố sẽ không bao giờ nhận nuôi con của người khác trừ khi đó là con của mình, Phương Tử Minh mới luống cuống.

Từ khi biết Phương Tử Minh là người đàn ông đã có gia đình thì cô ta rất sợ người nhận điện thoại bên kia là một người phụ nữ khác, sợ đối phương sẽ phát hiện ra chính mình và Phương Tử Minh dây dưa qua lại, sợ bị cô ấy mắng chính mình là kẻ thứ ba.​Anh ta không tin được và lại gõ thật mạnh thêm vài lần nữa nhưng vẫn không có ai mở cửa.

Cô ta khóc lóc không ngừng, sao lại thế chứ? Lúc trước cô ta hoàn toàn không biết Phương Tử Minh đã kết hôn, tất cả mọi chuyện phát sinh đều không phải là lỗi của cô ta.​Đôi mắt anh ta đột nhiên trợn to, như thể nghĩ tới điều gì: Chẳng lẽ cô ta không đồng ý chuyện nhận nuôi Nhạc Nhạc nên lén chuyển đi thôi?

Cô ta đã sinh ra một đứa con trai cho Phương Tử Minh, giờ cô ta chỉ muốn Nhạc Nhạc có một gia đình hoàn chỉnh và tình thương của cha mà cậu bé nên được nhận. Như thế thì có gì sai chứ?​Tần Tử Nhu không hề chặn số mình, đó chính là chưa hạ quyết tâm hoàn toàn cắt đứt quan hệ với mình, vậy thì cô ta nhất định còn ở thành phố này.

Rõ ràng, rõ ràng nếu không có người phụ nữ kia thì cô ta và Nhạc Nhạc sẽ có một gia đình ba người hạnh phúc.​Có lẽ Nhạc Nhạc và Phương Tử Minh thực sự có duyên với nhau, bé con thường xuyên mong nhớ người đàn ông mấy ngày vẫn chưa xuất hiện.

Dần dần, nỗi oán hận loé lên trong đôi mắt của cô ta, chẳng lẽ chính mình thực sự muốn làm theo lời Phương Tử Minh, giao đứa bé cho người phụ nữ đó nuôi dưỡng ư?​” Tiếng gọi ầm ĩ non nớt, không nỡ rời xa của Nhạc Nhạc truyền ra từ phòng trong.

Trái tim cô ta thắt lại khi nghĩ đến việc sau này Nhạc Nhạc sẽ gọi người khác là mẹ, rồi khi lớn lên, bé con còn không nhớ được cô ta là ai, mẹ con chia cắt.​Cô ta muốn đưa Nhạc Nhạc rời khỏi đây để Phương Tử Minh không thể tìm thấy mình.

Không, cô ta không thể chịu đựng được.​Ngu Tịch Lam lắc đầu, bước tới cầm lấy điện thoại của anh ta: “Việc công ty đã có bố lo rồi.

Nhạc Nhạc là của cô ta, là đứa con mà cô ta đã mang thai mười tháng mới sinh ra, người phụ nữ kia dựa vào đâu mà muốn cướp con của cô ta chứ?​Ngu Tịch Lam đã phát hiện ra và buộc cô ta phải rời đi?

Đi thôi, cô ta phải rời khỏi nơi này.​Cô ta muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng bên kia đã cúp máy.

Nếu Phương Tử Minh nhất quyết muốn cướp Nhạc Nhạc khỏi cô ta thì cô ta thà chưa bao giờ nhận lại anh ta còn hơn.​Giờ đây, anh ta đã vô cùng quen thuộc với nơi đó.

Cô ta muốn đưa Nhạc Nhạc rời khỏi đây để Phương Tử Minh không thể tìm thấy mình.​Họ chuyển đi rồi.

“Mẹ ơi, mẹ ơi!” Tiếng gọi ầm ĩ non nớt, không nỡ rời xa của Nhạc Nhạc truyền ra từ phòng trong.​Trên bàn ăn, bề ngoài anh ta đáp lại lời nói của vợ nhưng trên thực tế lại đang thất thần.

Tần Tử Nhu lau nước mắt rồi bước vào.​Lúc này đây, cô ta bắt đầu hối hận vì đã từ chối khoản tiền Phương Tử Minh đưa.

“Nhạc Nhạc, con tỉnh rồi!” Tần Tử Nhu bế đứa trẻ vừa thức dậy sau giấc ngủ trưa và mặc quần áo cho bé.​” Phương Tử Minh vội vàng hỏi: “Bọn họ chuyển đi khi nào?

Nhạc Nhạc ngủ say đến mức khuôn mặt đỏ bừng, tay nhỏ đáng yêu xoa xoa đôi mắt, dựa người vào vòng tay của mẹ.​Phương Tử Minh ở nhà dưỡng bệnh mấy ngày không nhịn được mà nhớ nhung Nhạc Nhạc.

“Mẹ, bố, bố…” Nhạc Nhạc nắm lấy quần áo của cô ta, ngửa đầu nhìn lên đầy mong đợi.​Anh ta quen cửa quen nẻo tiến lên gõ cửa, đợi một lúc lâu sau, bên trong không hề có động tĩnh gì.

Có lẽ Nhạc Nhạc và Phương Tử Minh thực sự có duyên với nhau, bé con thường xuyên mong nhớ người đàn ông mấy ngày vẫn chưa xuất hiện.​Anh ta không ngờ rằng Ngu Tịch Lam lại kiên quyết không nhận con nuôi như vậy.

Tần Tử Nhu nước mắt tuôn rơi, ôm lấy Nhạc Nhạc và khóc: “Anh ta không phải là bố của con, Nhạc Nhạc, mẹ con mình không cần anh ta nữa nhé. Mẹ con mình sẽ rời khỏi đây.”​Bà có biết bây giờ họ đang ở đâu không?

Phương Tử Minh chưa biết rằng Tần Tử Nhu muốn đưa Nhạc Nhạc bỏ đi, anh ta vẫn không từ bỏ ý định ‘nhận nuôi’, thỉnh thoảng lại thuyết phục Ngu Tịch Lam thay đổi quyết định.​Nhưng điện thoại reo rất lâu mà phía bên kia không hề có ai nhấc máy, anh ta không khỏi cau mày.

Mãi cho đến khi Ngu Tịch Lam không nhịn được mà nổi nóng, trịnh trọng tuyên bố sẽ không bao giờ nhận nuôi con của người khác trừ khi đó là con của mình, Phương Tử Minh mới luống cuống.​Người phụ nữ này nếu không đồng ý thì không thể bàn bạc với mình đàng hoàng à?

Anh ta không ngờ rằng Ngu Tịch Lam lại kiên quyết không nhận con nuôi như vậy. Nếu cô không đồng ý nhận con nuôi, vậy Nhạc Nhạc phải làm sao đây? Anh ta phải tìm đâu ra một thân phận quang minh chính đại cho bé con được bây giờ?​Tần Tử Nhu đã đưa bé con chuyển đi?

Hơn nữa, anh ta đã đề cập chuyện này với Tần Tử Nhu mà lại không thực hiện được. Người phụ nữ đó sẽ nghĩ gì về mình?​Anh ta đứng dậy, muốn lái xe đến nơi Tần Tử Nhu ở, nhưng sau đó lại ngồi xuống.

Hiện tại Phương Tử Minh không thèm nghĩ tại sao mình lại để ý đến thái độ của Tần Tử Nhu mà chỉ vắt hết óc tìm cách để Ngu Tịch Lam thay đổi quyết định.​”Chuyển đi rồi?

Bệnh tình của anh ta được cải thiện nhanh chóng dưới sự chăm sóc của Ngu Tịch Lam và người giúp việc, bác sĩ đã đồng ý cho anh ta xuất viện.​Và Nhạc Nhạc cũng trở nên uể oải do thay đổi hoàn cảnh sống.

Phương Tử Minh ở nhà dưỡng bệnh mấy ngày không nhịn được mà nhớ nhung Nhạc Nhạc. Anh ta muốn biết Nhạc Nhạc đã hết bệnh hay chưa, bé con có nhớ mình không?​Từ khi biết Phương Tử Minh là người đàn ông đã có gia đình thì cô ta rất sợ người nhận điện thoại bên kia là một người phụ nữ khác, sợ đối phương sẽ phát hiện ra chính mình và Phương Tử Minh dây dưa qua lại, sợ bị cô ấy mắng chính mình là kẻ thứ ba.

Chỉ có điều Ngu Tịch Lam vẫn luôn xin nghỉ ở nhà vì không yên tâm về anh ta, anh ta không dám gọi điện thoại tuỳ tiện.​Rõ ràng, rõ ràng nếu không có người phụ nữ kia thì cô ta và Nhạc Nhạc sẽ có một gia đình ba người hạnh phúc.

Còn cái người phụ nữ Tần Tử Nhu này cũng quá mức nghe lời, bảo cô ta đừng gọi điện thoại thì cô ta thật sự không gọi một lần nào thật.​Người vợ mà anh ta yêu say đắm và gia đình ấm áp đều không thể khiến anh ta quan tâm.

Thời gian trôi qua khi Phương Tử Minh rối rắm trong lòng. Sau một tháng, xác định rằng sức khoẻ không có vấn đề gì không ổn, bác sĩ mới tuyên bố anh ta có thể đi làm bình thường.​Cô thuộc tuýp người đã yêu là hết lòng hết dạ, cô tin tưởng Phương Tử Minh cũng giống như mình, cho nên cho dù có một giây phút nào đó nghi ngờ thì cũng sẽ đè lại ý nghĩ đó xuống.

Khó khăn lắm anh ta mới có được cơ hội đích thân lái xe đi làm, Phương Tử Minh rất hưng phấn trong ngày đầu tiên đi làm trở lại. Anh ta nhẫn nại tính tình đi đến văn phòng, trước tiên tĩnh tâm để tập trung xử lý việc công ty.​Đôi mẹ con mà trước kia anh ta nóng lòng muốn thoát khỏi không biết từ bao giờ lại càng ngày càng quan trọng trong lòng anh ta.

Hai tiếng sau, anh ta hài lòng thấy mình đã giải quyết được hơn một nửa số tài liệu, Phương Tử Minh cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, gần như là vội vàng lấy điện thoại ra bấm gọi dãy số mà anh ta đã nhớ kỹ trong lòng.​Ngu Tịch Lam thật sự không hề nghi ngờ chút nào.

Nhưng điện thoại reo rất lâu mà phía bên kia không hề có ai nhấc máy, anh ta không khỏi cau mày.​Trợ lý Chu có cảm giác quả nhiên là như thế, cậu ta dụi dụi mắt và đảm bảo sẽ cố gắng hết sức để tìm được người đó.

Phương Tử Minh không cam lòng mà gọi lại mấy lần, nhưng lần nào cũng đều không có người bắt máy. Anh ta không khỏi sốt ruột, chẳng lẽ hai mẹ con Tần Tử Nhu đã gặp phải chuyện gì? Nếu không thì tại sao không nghe điện thoại của mình.​Còn cái người phụ nữ Tần Tử Nhu này cũng quá mức nghe lời, bảo cô ta đừng gọi điện thoại thì cô ta thật sự không gọi một lần nào thật.

Anh ta đứng dậy, muốn lái xe đến nơi Tần Tử Nhu ở, nhưng sau đó lại ngồi xuống.​Thời gian trôi qua khi Phương Tử Minh rối rắm trong lòng.

Chưa nói đến việc có rất nhiều việc cần anh ta giải quyết trong ngày đầu tiên đi làm, nếu như anh ta vội vã rời khỏi công ty thì rất có thể sẽ khiến Ngu Tịch Lam nghi ngờ, vẫn nên chờ mấy ngày qua đi đã!​Cô ta sợ.

Cứ như vậy, Phương Tử Minh nhịn ba ngày, trong ba ngày ấy, anh ta thử gọi điện thoại nhưng trước sau vẫn không có người nhấc máy.​”

Anh ta cảm thấy quái lạ trong lòng, Tần Tử Nhu không có chặn số mình mà tại sao lại không nghe máy chứ?​Phương Tử Minh không nhận ra rằng tâm trí của mình đều dồn vào việc không thấy Tần Tử Nhu đâu.

Đến ngày thứ ba, Phương Tử Minh cuối cùng cũng tìm được lý do để tan sở sớm và lập tức chạy đến nơi ở của mẹ con Tần Tử Nhu.​Khó khăn lắm anh ta mới có được cơ hội đích thân lái xe đi làm, Phương Tử Minh rất hưng phấn trong ngày đầu tiên đi làm trở lại.

Giờ đây, anh ta đã vô cùng quen thuộc với nơi đó. Anh ta quen cửa quen nẻo tiến lên gõ cửa, đợi một lúc lâu sau, bên trong không hề có động tĩnh gì.​Cầm điện thoại, cô ta cắn môi muốn gọi lại hỏi xem có chuyện gì nhưng lại lưỡng lự khi ấn tay vào số máy.

Anh ta không tin được và lại gõ thật mạnh thêm vài lần nữa nhưng vẫn không có ai mở cửa. Bên trong yên tĩnh đến mức dường như không có người ở.​Hơn nữa, anh ta đã đề cập chuyện này với Tần Tử Nhu mà lại không thực hiện được.

Trái tim anh ta cảm thấy hơi lạnh giá, không phải thật sự có chuyện rồi chứ?​Nếu Phương Tử Minh nhất quyết muốn cướp Nhạc Nhạc khỏi cô ta thì cô ta thà chưa bao giờ nhận lại anh ta còn hơn.

Đúng lúc này, cánh cửa nhà bên mở ra, bà cụ bên trong nhìn anh ta, hỏi: “Cậu đến gặp gia đình nhà này à? Họ chuyển đi rồi.”​” Phương Tử Minh mắng một tiếng.

“Chuyển đi rồi?” Phương Tử Minh vội vàng hỏi: “Bọn họ chuyển đi khi nào? Bà có biết bây giờ họ đang ở đâu không?”​Đến ngày thứ ba, Phương Tử Minh cuối cùng cũng tìm được lý do để tan sở sớm và lập tức chạy đến nơi ở của mẹ con Tần Tử Nhu.

“Tôi không biết, họ chưa nói. Họ chuyển đi cũng được một thời gian rồi, cậu đi nơi khác tìm đi.” Nói xong, bà cụ lùi vào trong nhà.​Phương Tử Minh không khỏi vừa tức giận vừa bực bội.

Giờ phút này, đầu óc Phương Tử Minh hoàn toàn mơ hồ. Tần Tử Nhu đã đưa bé con chuyển đi? Vì sao cô ta lại muốn chuyển đi, vì sao lại không nói với mình?​Anh ta chỉ thầm cười khổ trong lòng, những ngày sống trong cảnh có tật giật mình, trốn trốn tránh tránh này thật không dễ chịu chút nào.

Anh ta không khỏi bắt đầu nghĩ tới thuyết âm mưu. Chẳng lẽ là có người ép buộc cô ta làm như vậy? Ngu Tịch Lam đã phát hiện ra và buộc cô ta phải rời đi?​Lẽ ra cô ta không nên vì lòng tự trọng mà từ chối số tiền này, nếu không bây giờ cô ta đã không khó khăn đến mức này.

Phương Tử Minh chưa bao giờ nôn nóng trong lòng như vậy, nhất thời không biết phải làm sao!​Anh ta cảm thấy quái lạ trong lòng, Tần Tử Nhu không có chặn số mình mà tại sao lại không nghe máy chứ?

Làm sao bây giờ, anh ta phải làm sao bây giờ?​”

Buổi tối, Phương Tử Minh kiệt sức trở về nhà sau khi tìm kiếm một lượt mà không có kết quả.​Nếu không thì tại sao không nghe điện thoại của mình.

Ngu Tịch Lam, người vừa trở về nhà trước anh ta một lúc, đau lòng nhìn anh ta, phàn nàn: “Anh vẫn chưa khoẻ hẳn đâu, đừng làm việc quá sức như vậy chứ!”​”

Phương Tử Minh miễn cưỡng cười: “Anh không sao, mấy ngày nữa sẽ quen thôi.”​Phương Tử Minh chưa biết rằng Tần Tử Nhu muốn đưa Nhạc Nhạc bỏ đi, anh ta vẫn không từ bỏ ý định ‘nhận nuôi’, thỉnh thoảng lại thuyết phục Ngu Tịch Lam thay đổi quyết định.

Từ một góc độ mà Ngu Tịch Lam không để ý tới, anh ta lén nhìn vẻ mặt đối phương, đoán xem việc Tần Tử Nhu chuyển đi có liên quan gì đến Ngu Tịch Lam không?​Nếu cứ tiếp tục thế này thì bọn họ ngay cả cơm cũng không có để ăn.

Nhưng nhìn vẻ mặt Ngu Tịch Lam vẫn bình thường, anh ta mới thả lỏng, không phải cô.​Những ngày sau đó, chỉ cần có thời gian là Phương Tử Minh lại dùng mọi biện pháp để tìm kiếm dấu vết của hai mẹ con Tần Tử Nhu.

Anh ta biết tính tình của Ngu Tịch Lam. Nếu như cô biết sự tồn tại của mẹ con Tần Tử Nhu, chắc chắn cô sẽ không bao giờ âm thầm giải quyết.​”

Vậy thì lại càng kỳ lạ hơn, đang yên đang lành sao Tần Tử Nhu lại biến mất?​Bên trong yên tĩnh đến mức dường như không có người ở.

Đôi mắt anh ta đột nhiên trợn to, như thể nghĩ tới điều gì: Chẳng lẽ cô ta không đồng ý chuyện nhận nuôi Nhạc Nhạc nên lén chuyển đi thôi?​Người phụ nữ đó sẽ nghĩ gì về mình?

Phương Tử Minh không khỏi vừa tức giận vừa bực bội. Người phụ nữ này nếu không đồng ý thì không thể bàn bạc với mình đàng hoàng à? Một người mang theo bé con biến mất là sao? Cô ta có thể chăm sóc tốt cho Nhạc Nhạc ư?​Sau một tháng, xác định rằng sức khoẻ không có vấn đề gì không ổn, bác sĩ mới tuyên bố anh ta có thể đi làm bình thường.

“Đang nghĩ gì vậy, mau đi thay quần áo ăn cơm.”​”

“Ờ!” Trả lời một tiếng, Phương Tử MInh uể oải ỉu xìu đi lên tầng.​Bản thân cô ta chẳng để dành được bao nhiêu tiền, công việc cũng không cố định, nếu không cô ta cũng sẽ không chủ động tìm Phương Tử Minh để anh ta đảm nhận trách nhiệm nuôi dạy Nhạc Nhạc.

Trên bàn ăn, bề ngoài anh ta đáp lại lời nói của vợ nhưng trên thực tế lại đang thất thần.​Cô ta hoảng sợ quay đầu lại thì nhìn thấy Phương Tử Minh mặc vest, đi giày da, tựa vào cửa xe nhìn về phía này.

Phương Tử Minh không nhận ra rằng tâm trí của mình đều dồn vào việc không thấy Tần Tử Nhu đâu. Người vợ mà anh ta yêu say đắm và gia đình ấm áp đều không thể khiến anh ta quan tâm.​”Mẹ ơi, mẹ ơi!

Những ngày sau đó, chỉ cần có thời gian là Phương Tử Minh lại dùng mọi biện pháp để tìm kiếm dấu vết của hai mẹ con Tần Tử Nhu.​Nhạc Nhạc là của cô ta, là đứa con mà cô ta đã mang thai mười tháng mới sinh ra, người phụ nữ kia dựa vào đâu mà muốn cướp con của cô ta chứ?

Tần Tử Nhu không hề chặn số mình, đó chính là chưa hạ quyết tâm hoàn toàn cắt đứt quan hệ với mình, vậy thì cô ta nhất định còn ở thành phố này.​Cô ta đang đi ra khỏi cửa hàng và chán nản, thất vọng vì bị ông chủ từ chối thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vốn không nên xuất hiện ở chỗ này: “Tần Tử Nhu!

Đôi mẹ con mà trước kia anh ta nóng lòng muốn thoát khỏi không biết từ bao giờ lại càng ngày càng quan trọng trong lòng anh ta. Hiện tại, nếu không thể tận mắt thấy bọn họ thì anh ta sẽ canh cánh trong lòng.​Để tìm được người, Phương Tử Minh không thể không tiết lộ chuyện cho trợ lý Chu để cậu ta nghĩ cách tìm thấy người.

Để tìm được người, Phương Tử Minh không thể không tiết lộ chuyện cho trợ lý Chu để cậu ta nghĩ cách tìm thấy người.​Hiện tại, nếu không thể tận mắt thấy bọn họ thì anh ta sẽ canh cánh trong lòng.

Sau khoảng thời gian này, trợ lý Chu vẫn trung thành với anh ta, không sợ cậu ta âm thầm mách lẻo với Ngu Tịch Lam.​”

Trợ lý Chu có cảm giác quả nhiên là như thế, cậu ta dụi dụi mắt và đảm bảo sẽ cố gắng hết sức để tìm được người đó.​Phương Tử Minh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, có vẻ như Ngu Tịch Lam không phát hiện ra.

Còn Tần Tử Nhu sau khi rời khỏi nơi cô ta ở ban đầu thì cuộc sống cũng không ổn chút nào.​” Tần Tử Nhu bế đứa trẻ vừa thức dậy sau giấc ngủ trưa và mặc quần áo cho bé.

Bản thân cô ta chẳng để dành được bao nhiêu tiền, công việc cũng không cố định, nếu không cô ta cũng sẽ không chủ động tìm Phương Tử Minh để anh ta đảm nhận trách nhiệm nuôi dạy Nhạc Nhạc.​Hai tiếng sau, anh ta hài lòng thấy mình đã giải quyết được hơn một nửa số tài liệu, Phương Tử Minh cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, gần như là vội vàng lấy điện thoại ra bấm gọi dãy số mà anh ta đã nhớ kỹ trong lòng.

Sau khi rời xa nơi ở quen thuộc, cô ta chỉ đủ tiền thuê một căn phòng đơn sơ hơn, hoàn cảnh xung quanh cũng không tốt.​Sau khi rời xa nơi ở quen thuộc, cô ta chỉ đủ tiền thuê một căn phòng đơn sơ hơn, hoàn cảnh xung quanh cũng không tốt.

Cô ta vừa phải tìm việc vừa phải chăm sóc Nhạc Nhạc, không có cách nào phân thân nên số tiền trong tay cô ta càng lúc càng ít hơn.​Chưa nói đến việc có rất nhiều việc cần anh ta giải quyết trong ngày đầu tiên đi làm, nếu như anh ta vội vã rời khỏi công ty thì rất có thể sẽ khiến Ngu Tịch Lam nghi ngờ, vẫn nên chờ mấy ngày qua đi đã!

Lúc này đây, cô ta bắt đầu hối hận vì đã từ chối khoản tiền Phương Tử Minh đưa. Lẽ ra cô ta không nên vì lòng tự trọng mà từ chối số tiền này, nếu không bây giờ cô ta đã không khó khăn đến mức này.​”

Và Nhạc Nhạc cũng trở nên uể oải do thay đổi hoàn cảnh sống. Đêm nào cậu bé cũng quấy khóc khiến cô ta mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần.​Tại sao Phương Tử Minh lại ở đây?

Nếu cứ tiếp tục thế này thì bọn họ ngay cả cơm cũng không có để ăn.​Anh ta muốn biết Nhạc Nhạc đã hết bệnh hay chưa, bé con có nhớ mình không?

Hôm nay, sau khi dỗ Nhạc Nhạc ngủ, cô ta vội vàng đứng dậy ra đường tìm xem có công việc bán thời gian nào có thể dẫn cả con theo cùng không.​Đúng lúc này, cánh cửa nhà bên mở ra, bà cụ bên trong nhìn anh ta, hỏi: “Cậu đến gặp gia đình nhà này à?

Cô ta đang đi ra khỏi cửa hàng và chán nản, thất vọng vì bị ông chủ từ chối thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vốn không nên xuất hiện ở chỗ này: “Tần Tử Nhu!”​Nhưng nhìn vẻ mặt Ngu Tịch Lam vẫn bình thường, anh ta mới thả lỏng, không phải cô.

Cô ta hoảng sợ quay đầu lại thì nhìn thấy Phương Tử Minh mặc vest, đi giày da, tựa vào cửa xe nhìn về phía này.​Cứ như vậy, Phương Tử Minh nhịn ba ngày, trong ba ngày ấy, anh ta thử gọi điện thoại nhưng trước sau vẫn không có người nhấc máy.

Tại sao Phương Tử Minh lại ở đây?​Ở bên kia, Tần Tử Nhu choáng váng khi nhận được điện thoại.

Không ổn rồi, anh ta đã tìm thấy chính mình. Phản ứng đầu tiên của Tần Tử Nhu là bỏ chạy.​Sau khoảng thời gian này, trợ lý Chu vẫn trung thành với anh ta, không sợ cậu ta âm thầm mách lẻo với Ngu Tịch Lam.

“Chết tiệt!” Phương Tử Minh mắng một tiếng.​Nếu cô không đồng ý nhận con nuôi, vậy Nhạc Nhạc phải làm sao đây?

Vất vả lắm mới tìm được người mình muốn gặp, vậy mà đối phương vừa nhìn thấy mình đã bỏ chạy.​Cô ta đã sinh ra một đứa con trai cho Phương Tử Minh, giờ cô ta chỉ muốn Nhạc Nhạc có một gia đình hoàn chỉnh và tình thương của cha mà cậu bé nên được nhận.

Cô gái kia, đừng nghĩ tới việc trốn thoát!

Bình luận

Truyện đang đọc