TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Giống như trước khi ăn thịt một con dê, người ta thương hại cho nó một nắm cỏ tươi non để nó được ăn một bữa no nê cuối cùng, chẳng lẽ điều này có thể khiến nó không phải chết ư?

Suy cho cùng, điều mà Lâm Thanh Hải tìm kiếm chính là sự bình yên trong tâm hồn của chính mình thôi.

Chỉ cần Diệp Uẩn Ninh chấp nhận sự bồi thường thì anh ta có thể đè nén cảm giác tội lỗi trong lòng, sau đó yên tâm thoải mái mà ra tay không chút đắn đo.

Nhìn bóng dáng Diệp Uẩn Ninh rời đi hồi lâu, Lâm Thanh Hải mới quay người, chậm rãi ném món quà trong tay vào thùng rác gần đó.

Nếu những món quà này được Diệp Uẩn Ninh nhận lấy, khiến cô vui vẻ trong chốc lát thì đó là tốt nhất. Ngược lại, nếu cô từ chối, Lâm Thanh Hải cũng sẽ không vì thế mà thay đổi ý định của mình.

Khi anh ta hạ quyết tâm cướp đi trái tim của Diệp Uẩn Ninh thì anh ta đã có ý thức gánh vác mọi tội lỗi trên vai mình.

Ánh mắt Lâm Thanh Hải lại một lần nữa bình tĩnh trở lại, không ai có thể nhìn ra nội tâm điên cuồng và đen tối của anh ta từ khuôn mặt tuấn tú và hòa nhã kia. Cuối cùng anh ta quay lại nhìn tòa nhà rồi lên xe rời đi.

Vì Diệp Uẩn Ninh từ chối sự lấy lòng của anh ta nên nếu anh ta còn khăng khăng lại gần thì ngược lại sẽ khiến cho cô nghi ngờ.

Từ giờ trở đi, anh ta phải cẩn thận không để lộ một chút dấu vết nào, đảm bảo một năm sau có thể thực hiện một cách hoàn hảo kế hoạch thay tim. Đầu tiên, anh ta cần bí mật chuẩn bị một phòng phẫu thuật ngầm có thể thực hiện phẫu thuật ghép tim, bên trong cần được trang bị các dụng cụ phẫu thuật tương ứng; tiếp theo, cần tìm một bác sĩ ngầm sẵn sàng thực hiện ca phẫu thuật, và bác sĩ này phải đáng tin và có năng lực; thứ ba, anh ta cần lên kế hoạch bắt cóc Diệp Uẩn Ninh một cách lặng lẽ, không thể để người khác cảm thấy việc cô mất tích liên quan đến anh ta hay Diệp Uẩn Thanh; thứ tư, anh ta phải tìm một lý do hoàn mỹ cho việc Diệp Uẩn Thanh khỏe mạnh trở lại, đảm bảo không có bất kỳ sơ sót gì.

Một năm, anh ta có nhiều nhất một năm để hoàn thành việc chuẩn bị.

Lâm Thanh Hải vẫn chưa quên bản thân Diệp Uẩn Ninh thông minh cỡ nào, hơn nữa cô lại vừa trải qua việc bị bạn trai cũ lừa lên bàn mổ, nên cô nhất định sẽ cực kỳ cảnh giác.

Anh ta không thể sốt ruột, nhất định không được vội vàng.

Trên thực tế, hành vi hôm nay đã rất đột ngột và hoàn toàn không phù hợp với tính cách thường ngày của anh ta. Có điều, Lâm Thanh Hải không thể kiềm chế được sự xúc động trong tim. Anh ta chỉ muốn trước khi kế hoạch được thực hiện thì Diệp Uẩn Ninh có thể vui vẻ một chút, không phải không có ai nhớ đến những mong ước của cô, anh ta vẫn luôn nhớ rõ.

Lâm Thanh Hải cũng không biết, trên tòa nhà cao tầng ở phía sau anh ta, Diệp Uẩn Ninh đang đứng trước vách kính, thoáng nhìn khoảng không từ phía xa xa, dường như cô đang tò mò vận mệnh của anh ta sẽ đi về đâu.

Nhưng cho dù anh ta có lựa chọn thế nào đi nữa, Diệp Uẩn Ninh chỉ chắc chắn một điều, không gì có thể làm tổn thương cô – không ai hay bất cứ điều gì có thể làm ảnh hưởng đến cô.

Diệp Uẩn Ninh thu hồi ý thức, điện thoại trên bàn vang lên.

Cô bước tới, nhấc điện thoại lên, nhấn nút nghe: “Tịch Lam, cậu khỏe không? Mấy hôm nữa mình đến thăm cậu nhé.”

Ngu Tịch Lam đã nghỉ phép kể từ ngày biết mình mang thai. Cô đã dành đủ thời gian để đôi vợ chồng trẻ chia sẻ niềm vui, chờ bọn họ bình tĩnh lại thì mua quà đến thăm.

“Uẩn Ninh, bây giờ cậu đến gặp mình luôn được không?” Ở đầu dây bên kia, không biết vì sao mà giọng nói của Ngu Tịch Lam nghe có vẻ hơi yếu ớt, không giống một bà mẹ mới mang thai đang hạnh phúc chút nào.

Diệp Uẩn Ninh khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Đương nhiên rồi, chỉ có mình cậu ở nhà à? Chờ mình chút, mình tới ngay đây.”

Diệp Uẩn Ninh vốn dĩ muốn dùng linh khí để bào chế một viên thuốc dưỡng thai bảo vệ hai mẹ con an toàn, sau khi làm xong thì mới đến nhà bạn. Hiện giờ nghe thấy được cảm xúc của Ngu Tịch Lam không đúng, cô cũng không quan tâm đến chuyện khác nữa mà gọi trợ lý đến bàn giao công việc rồi vội vàng lái xe đến nhà bạn mình.

Gia đình Ngu Tịch Lam làm kinh doanh, cô được gả đến nhà họ Phương cũng là một gia tộc giàu có, hai vợ chồng có thể nói là môn đăng hộ đối. Hơn nữa, Ngu Tịch Lam và Phương Tử Minh thực sự là thanh mai trúc mã. Hai người từ nhỏ cãi nhau chí chóe, nhiều lần tan tan hợp hợp nhưng tình cảm vẫn luôn rất bền chặt, sau đó thuận lý thành chương kết hôn xây dựng tổ ấm nhỏ. Ngoài việc kết hôn nhiều năm mà vẫn chưa có con thì hôn nhân của họ vẫn luôn thực sự mỹ mãn.

Ngay cả trong tiểu thuyết thì tình cảm của hai vợ chồng này cũng vẫn luôn tốt đẹp. Cho dù sau đó Ngu Tịch Lam bị nhóm nhân vật chính trả thù vì điều tra cái chết của cô, Phương Tử Minh vẫn luôn ở bên, cuối cùng hai người cùng nhau ra nước ngoài xa xôi.

Còn kết cục của họ thế nào thì trong sách không nói đến.

Khi xe tới nhà Ngu Tịch Lam, người mở cửa là Ngu Tịch Lam.

Hai vợ chồng không ở nhà họ Phương mà mua một căn biệt thự khác để sống riêng. Hiện tại ngoài một dì bảo mẫu thì chỉ có một chủ nhân là Ngu Tịch Lam.

Đầu tiên Diệp Uẩn Ninh quan sát bạn thân một chút và thấy cô ấy chỉ hơi chán nản còn cơ thể vẫn khỏe mạnh nên cô thở phào nhẹ nhõm.

Cô đỡ người vào, thấy trong nhà vắng vẻ, cô không khỏi nói: “Phương Tử Minh không ở nhà với cậu à?”

“Anh ấy phải đi dự tiệc nên đã ra ngoài rồi. Bây giờ ở nhà cũng chỉ làm tớ thêm phiền lòng thôi, thà không thấy còn hơn.” Ngu Tịch Lam ngồi dựa người trên ghế sofa với vẻ mặt hơi bất đắc dĩ. Cô không vui mà lấy gối ôm trước ngực.

Dì bưng trà lên rồi đi xuống, để hai người nói chuyện trong đại sảnh.

Diệp Uẩn Ninh quan tâm nói: “Có chuyện gì vậy? Cậu vừa mới mang thai, Phương Tử Minh phải ở bên chăm sóc cậu nhiều hơn chứ? Sao mình thấy cậu không vui chút nào? Hai người đang giận dỗi gì à?”

Ngu Tịch Lam thở dài, cuối cùng cũng than thở với bạn thân: “Đừng nói nữa, vì đứa bé này mà hai đứa mình cãi nhau ỏm tỏi.”

Diệp Uẩn Ninh cảm thấy buồn cười: “Chẳng lẽ là tại cậu quá quan tâm nhóc con trong bụng nên lơ là anh ấy, khiến anh ấy ghen tị.”

Nếu cô nhớ không lầm thì tính cách của Phương Tử Minh quả thực có chút lãng mạn và trẻ con.

“Không phải,” Khuôn mặt xinh đẹp của Ngu Tịch Lam hiện lên sự tức giận bất bình, cô bực mình oán giận,: “Anh ấy không muốn có con, nhất định bắt mình bỏ đứa bé đi.”

“Bỏ đứa bé đi?” Diệp Uẩn Ninh hoảng sợ, “Sao lại thế, anh ấy không thích con của hai người à?”

“Đâu chỉ thế, anh ấy không thích con của ai cả.” Ngu Tịch Lam đau đầu ôm trán, “Người này nhất quyết theo lối sống DINK, không có ý định có con.”

(*)DINK: DINK (Viết tắt của Double Income, No Kids) là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con. DINK phải là những cặp vợ chồng có quan điểm sống không cần sinh con và thực tế không sinh con chung. Những trường hợp khác do vô sinh hoặc điều kiện bên ngoài chi phối dẫn đến không có con chung thì không được xếp vào nhóm này. (theo Wikipedia)

Sắc mặt Diệp Uẩn Ninh trở nên nghiêm túc: “DINK? Chẳng lẽ trước khi kết hôn các cậu đã thống nhất không sinh con à?”

Nếu không thì Phương Tử Minh chẳng khác gì lừa hôn, bởi vì theo cô thấy thì Ngu Tịch Lam vẫn rất thích trẻ con.

“Không đâu, nếu trước khi kết hôn anh ấy nói cả đời không sinh con thì chắc chắn mình sẽ không cưới anh ấy.” Ngu Tịch Lam cũng vô cùng tức giận

Cho dù cô có đồng ý thì bố mẹ cô cũng sẽ không đồng ý.

Tình cảm của cô và Phương Tử Minh rất tốt đẹp. Sau khi kết hôn, Phương Tử Minh nói rằng anh muốn được tận hưởng thế giới hai người và có con muộn một chút nên vẫn luôn đeo bao. Trong khoảng thời gian này, cô cũng đã nghĩ đến việc chuẩn bị mang thai và sinh con, nhưng Phương Tử Minh đã thuyết phục cô rằng chờ đến 35 tuổi cũng chưa muộn, khi đó sự nghiệp của bọn họ đã ổn định rồi, sẽ có thể dành nhiều thời gian và tâm trí để nuôi dưỡng con hơn.

Cô thấy cũng có lý, hơn nữa thế giới hai người quả thực rất ngọt ngào, sinh con muộn một chút cũng được.

Đứa bé này xuất hiện là ngoài ý muốn, mặc dù đến sớm một chút, nhưng Ngu Tịch Lam đã dự định sinh đứa bé ra.

Không ngờ, Phương Tử Minh không những không vui khi biết tin cô có thai mà còn yêu cầu cô phá thai. Sau nhiều lần tra hỏi, anh nói rằng thật ra anh theo lối sống DINK và chỉ muốn sống trong thế giới của hai người, không hề muốn có con.

Đó không phải là chuyện nhất thời, không phải đợi đến 35 hay 40 tuổi sẽ thay đổi ý định mà là không bao giờ muốn.

Lúc ấy Ngu Tịch Lam gần như bật khóc khi nghe điều này, cô đã đánh anh ta một trận rồi gọi điện cho bố mẹ hai bên.

Nhưng Phương Tử Minh ở điểm này lại rất cố chấp, mặc dù bị đánh đến mặt mũi sưng phù bầm dập, nhưng anh ta vẫn nhẫn quyết không muốn có con.

“Vậy nếu cậu vẫn quyết sinh con thì thế nào?” Diệp Uẩn Ninh nói với giọng trầm hơn một chút. Cô không ngờ chuyện mình tưởng là chuyện vui lại phát sinh biến cố như vậy.

Ngu Tịch Lam im lặng, khuôn mặt xinh đẹp thường ngày của cô hơi tối lại, cô buồn bã nói: “Nếu thế thì anh ấy sẽ chia tay, ly hôn mình. Cho dù đứa trẻ này có được sinh ra, anh ấy cũng sẽ không thừa nhận mình là cha của đứa bé. Anh ấy thực sự không muốn có con.”

“Vậy cậu nghĩ như thế nào?” Nhìn vẻ mặt mỏi mệt của bản thân, Diệp Uẩn Ninh nắm lấy tay cô ấy để tiếp thêm sức mạnh.

Vẻ mặt Ngu Tịch Lam mệt mỏi mang theo một chút mờ mịt: “Mình không biết. Uẩn Ninh, mình yêu anh ấy, mình đã yêu anh ấy lâu như vậy, yêu rất nhiều năm, mình không muốn phải rời xa anh ấy. Nhưng mà tuổi của mình cũng không còn nhỏ nữa, mình muốn có một đứa con. Có lẽ mình có thể chờ đến một ngày anh ấy trưởng thành hơn, chờ đến khi anh ấy thay đổi ý định, nhưng không biết sẽ mất bao lâu. Lỡ may khi mình đã quá lớn tuổi, quá già rồi, không thể sinh con được nữa, đến lúc đó mình sẽ hối hận thì sao?”

“Vậy thì hãy sinh đứa bé đi.” Diệp Uẩn Ninh nghĩ, nếu một người đàn ông thà ly hôn với vợ cũng nhất quyết theo lối sống DINK thì có thể nói rằng anh ta không yêu vợ mình đến thế, ít nhất là không yêu sâu sắc như Ngu Tịch Lam yêu anh ta.

Hơn nữa, Phương Tử Minh ngay từ đầu đã có ý xấu, không thật lòng, nếu không trước khi kết hôn, lẽ ra anh nên nói với Ngu Tịch Lam rằng anh ta không muốn có con, mà không phải lừa dối và trì hoãn, đơn giản là anh ta sợ nếu Ngu Tịch Lam biết thì sẽ không kết hôn với anh ta.

Thực ra có thể dùng một chân đá văng người đàn ông đó đi.

Nhưng có lẽ Ngu Tịch Lam sẽ không lựa chọn như vậy. Đừng nhìn ngày thường cô có vẻ mạnh mẽ, sảng khoái, dám yêu dám hận, nhưng thực ra cô lại là một người chí tình chí nghĩa nhất, yêu một người là sẽ yêu cả đời, không đến giây phút cuối cùng thì cô sẽ không buông tay.

Nếu không, cô đã có thể đưa ra quyết định ngay khi vừa mới biết sự thật thay vì buồn rầu không biết chọn lựa thế nào. Nói cho cùng thì cô vẫn luyến tiếc tình cảm bao năm của hai người.

Ngu Tịch Lam cười khổ, cô yêu Phương Tử Minh là một chuyện, nhưng cô còn lo lắng đứa bé được sinh ra như vậy có hạnh phúc không? Một đứa bé không được cha chờ mong, vừa sinh ra đã là con của một gia đình đơn thân, chính bản thân cô liệu có thể gánh vác được trách nhiệm dưỡng dục, để đứa bé được vô tư hồn nhiên lớn lên không?

Gia đình ban đầu của cô cũng không hạnh phúc nên cô vẫn luôn hy vọng con mình sẽ được sinh ra trong một gia đình có đầy đủ cha mẹ và hòa thuận, yêu thương nhau. Nếu cô để một sinh linh nhỏ bé ra đời chỉ vì bản thân không nỡ, đó chẳng phải là một loại vô trách nhiệm khác sao?

Ngu Tịch Lam không khỏi khóc lên: “Uẩn Ninh, mình không phải là một người mẹ tốt.”

Thực ra, khi cô không nhất quyết ly hôn mà còn do dự, trong lòng cô đã có lựa chọn rằng đứa bé sẽ không thể ở lại.

Điều khiến Ngu Tịch Lam đầu hàng chính là tình yêu mà cô dành cho Phương Tử Minh, chỉ cần cô vẫn còn yêu anh ta một ngày, cô sẽ nhượng bộ và thỏa hiệp.

Bình luận

Truyện đang đọc