TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Người ta thường nói yêu càng nhiều thì hận càng sâu!

Tiếu Vi Vi không hiểu rốt cuộc mình đã làm gì sai. Cô cho rằng hai người họ đều yêu nhau cho nên cô chân thành nâng niu tình yêu ấy và đối xử với gã thật lòng. Cô luôn nghĩ rằng chân tình sẽ nhận lại được chân tình, ta không phụ lòng người thì người cũng chẳng phụ lòng ta.

Mặc dù trong quá trình yêu đương cô đã rất vất vả, rất mỏi mệt, nhưng mỗi khi nghĩ rằng cô đang dốc sức vì tương lai của hai người thì cô lại cắn răng kiên trì, cô luôn hy vọng bản thân mình gánh vác nhiều một chút để đối phương có thể nhẹ nhàng hơn một ít.

Đáng lẽ cô phải sớm thấy rõ, nếu một người đàn ông chỉ muốn người phụ nữ hy sinh còn bản thân gã nhận lấy một cách đương nhiên thì người đàn ông ấy nhất định sẽ không thích cô nhiều đến vậy. Có lẽ cô nên sớm hiểu ra một đạo lý, đó là tình yêu phải đến từ hai phía, nếu chỉ có một bên trả giá không có giới hạn thì tình yêu ấy chắc chắn không lành mạnh.

Đáng tiếc lúc trước khi còn ở trong cuộc, cô không hề cảm thấy không đúng chỗ nào. Cô luôn cho rằng không có gì không thể nói với người khác, luôn tin tưởng trên đời không có nhiều dối trá như vậy, luôn tin tưởng Vệ Đông không lừa dối cô.

Tiếu Vi Vi từng yêu và tin tưởng Vệ Đông đến nhường nào thì khi biết được sự thật cô lại hận gã đến nhường đó, cô hận không thể giết kẻ phụ bạc này.

Đây đúng là những gì cô đã làm trong cốt truyện ban đầu. Trong lúc hắc hóa và phẫn nộ, cô đã gây ra chuyện không thể cứu vãn. Vệ Đông đương nhiên đã phải trả giá cho hành vi của mình, nhưng chính cô cũng rơi vào kết cục bi thảm.

Không đáng, thật sự không đáng phải trả giá cả nửa đời sau chỉ vì một tên cặn bã như vậy.

Diệp Uẩn Ninh đã nhìn thấy được kết cục mất mạng của Vệ Đông qua vận số của gã, cũng may sáng nay gã đã tới tìm cô nên cô mới có cơ hội hóa giải.

Cô biết khi Tiếu Vi Vi xúc động và phẫn nộ, nếu không để cô ấy phát tiết cảm xúc mà chỉ đơn thuần ngăn cản thì rốt cuộc chỉ là trị ngọn mà không trị gốc, không thể giúp cô ấy tiêu tan uất hận.

Người ta vẫn nói đập đi xây lại, tìm sự sống trong chỗ chỗ chết. Do đó Diệp Uẩn Ninh dứt khoát để cô ấy hành động theo cảm xúc.

Vì vậy, khi Tiếu Vi Vi nảy ra ý nghĩ trả thù, cô đã dùng linh lực của mình kéo hai người vào ảo ảnh.

Tuy Diệp Uẩn Ninh nói mình là người qua đường nhưng Tiếu Vi Vi lại cảm thấy cô ấy đã nhìn thấu hết thảy, cô không nói nên lời: “Tôi, vừa rồi tôi, tôi…”

“Suỵt!” Diệp Uẩn Ninh vừa lật tay, con dao giấu trong túi đối phương liền nằm trên tay cô, sau đó nhanh chóng biến mất. Cô nghiêng đầu, ôn hòa nói: “Vừa rồi cô đã làm gì ư? Tôi chỉ nhìn thấy cô đứng ngơ ngác chỗ này, giống như có khúc mắc gì với ngài đây. Cô có cần tôi giúp gì không? Hay tôi mời cô uống một tách trà rồi tâm sự nhé?”

Tiếu Vi Vi sửng sốt: “Tôi không làm gì cả sao?”

Sau đó cô ấy dường như phản ứng lại, vừa khóc vừa cười: “Tôi không làm gì cả. Mọi thứ vừa rồi chỉ là giả, tôi không giết người, tôi không hại chết người. Hu hu hu, tốt quá rồi!”

Cô lấy tay che mặt, vùi đầu vào lòng bàn tay và khóc đến khàn cả giọng.

Cô cảm thấy may mắn biết bao khi mọi chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

Trả thù có vui không? Rất vui, nhưng sau khi niềm vui qua đi chính là sự hối hận vô tận cùng cảm giác bứt rứt.

Người lương thiện luôn luôn tốt bụng và tự suy xét bản thân mình. Tiếu Vi Vi tự hỏi chính mình, Vệ Đông có mắc sai lầm đến mức phải đền mạng không? Cô thật sự có quyền lấy mạng gã ư?

Ngoài ra, nếu cô giết người thì dù cô có tự thú, người chịu tội cũng không chỉ có một mình cô mà rất có khả năng sẽ liên lụy đến gia đình và bạn bè của cô, khiến họ bị ảnh hưởng.

Cô đã không làm được gì cho họ lại còn ảnh hưởng đến họ, khiến họ đau lòng, khổ sở. Cô thật có lỗi với họ.

“Đương nhiên cô không làm thế rồi, không có ai đáng giá để cô hủy hoại chính mình cả.” Diệp Uẩn Ninh nhẹ giọng nói.

Tiếu Vi Vi sụt sịt ngẩng đầu, lớn tiếng nói: “Cô nói đúng, anh ta không xứng đáng để tôi hy sinh nửa đời sau vì anh ta. Tuy anh ta là một gã tồi, tuy anh ta lừa dối tôi khiến tôi lãng phí bảy năm, nhưng tôi vẫn có thể có một khởi đầu mới. Tại sao tôi phải hủy hoại cuộc đời của mình vì anh ta chứ. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ không làm chuyện dại dột nữa đâu.”

Diệp Uẩn Ninh vui vẻ mỉm cười, xoa đầu cô ấy tỏ vẻ tán thưởng.

Tiếu Vi Vi xấu hổ nhìn cô: “Nhưng cô, cô biết Vệ Đông, rốt cuộc cô là ai?”

“Diệp Uẩn Ninh, sao cô lại ở đây?” Vệ Đông, kẻ vẫn còn hồn xiêu phách lạc, cố ý đứng thật xa, lên tiếng chất vấn.

Gã cảm thấy chính mình đã gặp phải một cơn ác mộng khủng khiếp, trong mộng gã bị Tiếu Vi Vi dùng dao chém đứt công cụ duy trì nòi giống rồi đâm chết.

Cảnh tượng đó chân thực đến khó tin. Nỗi đau bị cắt đứt phần phía dưới và nỗi sợ hãi khi trực tiếp đối mặt với tử vong, ký ức thảm thiết ấy dường như vẫn còn quanh quẩn bên người gã. Tại sao lại là giả được?

Hơn nữa nhìn phản ứng của Tiếu Vi Vi thì cô thực sự muốn lấy mạng gã, nếu không cô sẽ không nói ra những lời như vậy. Vệ Đông không khỏi dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm đối phương.

Nhưng nếu không phải giả, tại sao gã vẫn còn khỏe mạnh đứng ở chỗ này? Tất cả những chuyện này có liên quan gì đến Diệp Uẩn Ninh không?

Nghĩ đến những gì đối phương đã nói với chính mình lúc trước, nói rằng ấn đường của gã biến thành màu đen gì đó, chẳng lẽ sự việc ma quái này do Diệp Uẩn Ninh tạo ra?

Nhưng nếu là do cô làm thì tại sao cô lại làm được?

Cho dù Vệ Đông có nghĩ vỡ đầu cũng không thể nghĩ được chuyện đối phương trở về từ thế giới tu tiên và dùng biện pháp của thần tiên.

Diệp Uẩn Ninh hờ hững liếc xéo gã một cái, chiếu lệ nói mấy chữ: “Đi ngang qua.”

Tiếu Vi Vi chần chờ cắn môi: “Hai người quen nhau à?”

Diệp Uẩn Ninh cười nói: “Chỉ là người râu ria mà thôi. Xem ra cô đã bình tĩnh lại rồi. Tôi phải đi đây, cô có muốn đi cùng tôi không?”

Tiếu Vi Vi theo bản năng cảm thấy rất thân thiết với Diệp Uẩn Ninh. Cô luôn cảm thấy ảo giác của mình có liên quan đến cô gái trước mặt, nhưng cũng không cần thiết phải truy cứu đến cùng. Có một số việc nếu không thể giải thích được thì coi như không biết, ít nhất cô biết được đối phương không có ác ý với cô, hơn nữa cô ấy còn giúp cô.

Cô đứng thẳng lưng nói: “Tôi đi theo cô.”

Nhưng trước khi rời đi, cô vẫn có lời muốn nói với Vệ Đông.

Khi Vệ Đông bắt gặp ánh mắt của Tiếu Vi Vi, gã lập tức nhớ tới tình trạng thảm thiết của mình trong ảo giác, gã theo bản năng kẹp chặt chân, nơi nào đó dường như đang đau âm ỉ. Gã thậm chí còn cảnh giác mà lùi ra xa hơn, sợ cô lại móc dao ra.

Chó không sủa sẽ cắn người, ai mà ngờ được Tiếu Vi Vi vốn ngoan ngoãn như thỏ con khi nóng nảy lại có thể làm ra chuyện giết người chứ?

Tiếu Vi Vi lạnh lùng nhìn chằm chằm gã: “Vệ Đông, tôi không cần anh nữa. Hiện tại nghĩ lại lời hứa của anh, nghĩ đến câu một đời một kiếp trong miệng anh, tôi thật sự cảm thấy buồn nôn. Tôi nên cảm thấy may mắn vì chính mình không còn ở bên anh nữa. Anh yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện dại dột vì anh nữa, bởi vì anh không xứng. Nhưng nếu anh cho rằng ân oán giữa chúng ta đã kết thúc, anh không cần trả lại những gì anh đã nợ tôi, thì anh nhầm rồi. Không có chuyện người tốt mắc mưu, chịu thiệt thòi, kẻ xấu lại được hưởng mọi chỗ tốt đâu. Anh lợi dụng tôi, lừa gạt tôi, còn cả người nhà của anh đã hưởng mọi lợi ích từ tôi nữa, các người cũng nên trả giá đắt.”

Cô có thể cho đi tất cả vì tin vào tình yêu và sự chung thủy của người yêu. Khi đã tỉnh táo lại, cô cũng có thể vung kiếm chém đứt tơ tình.

Nhưng những gì Vệ Đông nợ cô thì phải tính như thế nào đây?

Vệ Đông cắn răng: “Lúc trước cô đầu tư một phần cho tôi khởi nghiệp, tôi có thể cho cô 10% cổ phần.” Gã tình nguyện chi nhiều tiền vì gã thật sự sợ Tiếu Vi Vi cá chết lưới rách để trả thù.

Sự châm chọc lóe lên trong mắt Tiếu Vi Vi. Thì ra anh ta cũng biết công lao của cô nhưng lại bủn xỉn chỉ chịu trả 100 vạn.

Nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Diệp Uẩn Ninh ở đối diện, Vệ Đông xấu hổ duy trì vẻ mặt của mình, như thể những suy nghĩ đen tối của gã đã bị phơi bày dưới ánh mặt trời.

Gã chưa hẳn đã không biết công lao của Tiếu Vi Vi, nhưng gã đã phải vất vả dốc sức làm lụng mới có được công ty như ngày hôm nay, nó chẳng khác gì đứa con mà gã một tay nuôi nấng, gã không nỡ chia cho người khác dù chỉ một chút.

Tiếu Vi Vi nhếch môi: “Anh cho rằng tôi muốn công ty của anh à? Không cần, anh cứ giữ lại đi.”

Vệ Đông cảnh giác: “Vậy rốt cuộc cô muốn thế nào? Cô muốn cái gì?”

Tiếu Vi Vi nói: “Anh sẽ sớm biết tôi muốn thế nào.” Cô quay sang nói với Diệp Uẩn Ninh: “Chúng ta đi thôi!”

Diệp Uẩn Ninh gật đầu một cái và lập tức dẫn cô ra khỏi con hẻm.

Vệ Đông trừng mắt nhìn bóng lưng của họ, gã định ngăn cản nhưng lại không dám.

Gã nghiến răng nghiến lợi nghĩ, sau khi rời khỏi đây, gã sẽ lập tức thuê vệ sĩ, sau này gã sẽ không bao giờ cho phép Tiếu Vi Vi đến gần mình trong vòng mười mét.

Còn Diệp Uẩn Ninh nữa, thật là kỳ lạ khi cô trùng hợp xuất hiện ở chỗ này.

Bên kia, Diệp Uẩn Ninh tìm một chỗ yên tĩnh. Cô và Tiếu Vi Vi mỗi người gọi một ly đồ uống rồi ngồi xuống.

Diệp Uẩn Ninh tự giới thiệu bản thân một chút nhưng không nói rõ tại sao mình lại xuất hiện ở đó.

Tiếu Vi Vi thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra Diệp tiểu thư chính là chị gái người trong lòng của Vệ Đông. Tôi cũng không cần hỏi thêm điều gì, tôi chỉ cần biết Diệp tiểu thư đã giúp tôi, cô chính là ân nhân của tôi.”

Nếu Diệp Uẩn Ninh không xuất hiện, có lẽ trong lúc nóng nảy cô đã phạm phải sai lầm lớn. Hơn nữa, chính Vệ Đông mới là người có lỗi và có ý đồ đen tối với cô, cô sẽ không giận chó đánh mèo lên Diệp Uẩn Thanh, người chẳng hay biết gì. Cô càng không có khả năng giận chó đánh mèo với người không hề liên quan là Diệp Uẩn Ninh.

Diệp Uẩn Ninh cười nhạt: “Chính cô phải suy nghĩ cẩn thận. Quyết định của cô là đúng, Vệ Đông không đáng để cô đánh đổi nửa đời người, cô sẽ có một cuộc sống tươi đẹp hơn.”

Được cô an ủi, Tiếu Vi Vi lại muốn khóc, nỗi đau trong lòng không thể tiêu tan chỉ trong một sớm một chiều.

Dưới ánh mắt thấu hiểu và an ủi của Diệp Uẩn Ninh, Tiếu Vi Vi đột nhiên có ham muốn nói chuyện mãnh liệt, cô kể lại cho Diệp Uẩn Ninh nghe từng chút một về những việc mà cô đã trải qua trong mấy năm qua.

“Cô nói xem tại sao người ta có thể xấu xa như vậy? Nếu anh ta không yêu tôi, không thích tôi thì có thể nói thẳng với tôi. Không phải không ai cần tôi, tôi cũng sẽ không bám lấy anh ta. Tôi đối xử thật lòng với mọi người, ai mà ngờ được trong mắt người ta sự thật lòng ấy chẳng đáng giá một xu, chẳng lẽ tôi đã sai ư?” Cô hoang mang nói.

Diệp Uẩn Ninh nhẹ giọng nói: “Thật lòng không sai. Chúng ta không bao giờ biết liệu mình có tin nhầm người và sự chân thành của chúng ta có bị phản bội hay không.”

Nếu Tiếu Vi Vi sai thì cô cũng sai do nghĩ cho người khác quá nhiều mà nghĩ cho mình quá ít, sai do chịu đựng thiệt thòi để người khác được vui. Trong mối quan hệ, cô đã đặt bản thân ở một vị trí quá thấp, hy sinh quá nhiều, đến mức xem nhẹ việc cẩn thận quan sát sự chân thành của người kia.

“Điều chúng ta có thể làm là không thẹn với lương tâm, rút ​​ra bài học từ mối quan hệ đã qua và hiểu rằng tình yêu không thể chỉ có một người cống hiến mà cần sự vun đắp từ cả hai phía. Con người phải yêu bản thân mình thì mới được người khác yêu. Nếu một mối quan hệ chỉ mang đến cho cô sự tủi hờn, đau đớn, thì còn cần thiết phải duy trì mối quan hệ ấy nữa không?” Diệp Uẩn Ninh chống cằm, “Cầm được thì cũng buông được, chỉ có thế mà thôi.”

Tiếu Vi Vi ngơ ngác lẩm bẩm sáu chữ “cầm được thì cũng buông được”, đột nhiên nói: “Nhưng tôi vẫn không cam lòng buông tha cho Vệ Đông như thế này. Nếu tôi nhất quyết bắt anh ta phải trả giá cho hành động của mình thì cô có cho rằng tôi làm sai không?”

Diệp Uẩn Ninh cười ranh mãnh: “Sao lại sai chứ? Đây cũng là một loại buông tay, xả hết giận thì buông tay. Chỉ cần không phạm pháp thì tôi cảm thấy không có gì đáng trách cả.”

Tiếu Vi Vi nhoẻn miệng cười, vẻ mặt tinh quái, như thể cô đã nghĩ ra cách đối phó với Vệ Đông.

Bình luận

Truyện đang đọc