TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Cậu ta có mái tóc nhuộm đỏ, rực rỡ như ngọn lửa tràn đầy sức sống. Đôi mắt của cậu ta rất đẹp, vừa sâu vừa đen lay láy. Chiếc mũi thẳng như tượng, đôi môi đầy đặn, căng bóng và gợi cảm.

Khi cậu ta nở nụ cười rạng rỡ và khoe hàm răng trắng sáng, mọi người không khỏi muốn cười cùng cậu.

Dáng người của cậu ta cũng rất đỉnh, vai rộng eo thon, thân hình mảnh khảnh cùng đường cong hoàn mỹ được bao bọc hoàn hảo trong chiếc áo khoác da màu đen, vô cùng trẻ trung và dạt dào sức sống.

Sự hiện diện của cậu giống như ánh mặt trời nhỏ nhiệt tình lóa mắt, khiến trái tim mọi người tan chảy và hoàn toàn chìm đắm trong sự quyến rũ của cậu ta.

Diệp Uẩn Ninh nhướng mày, cô cũng không tới gần mà chỉ lẳng lặng xem cậu ta biểu diễn.

Một tia u ám hiện lên trong đôi mắt sáng ngời của chàng trai trẻ, ngay sau đó cậu ta mỉm cười rạng rỡ, bước từ xe máy xuống với vẻ ngầu lòi và sải bước đến chỗ Diệp Uẩn Ninh.

Trên khuôn mặt siêu cấp đẹp trai của cậu ta hiện lên một tia ấm ức, cậu ta làm ra vẻ kiêu ngạo nói: “Diệp Uẩn Ninh, tôi vừa tỏ tình với chị đó, sao chị không có phản ứng gì thế?”

Diệp Uẩn Ninh nhàn nhã nhìn sang chỗ khác, chiếu lệ nói: “Xin lỗi, tôi đang suy nghĩ cậu là ai, đương nhiên, bây giờ tôi đã nhớ ra rồi.”

Trong hiện thực, Cảnh Nhạc Dương là con trai của bạn thân của cha Diệp, từ nhỏ đã thường xuyên lui tới nhà họ Diệp chơi đùa.

Đồng thời cậu ta cũng là chó con kém tuổi cực kỳ trung thành với nữ chính vạn người mê trong nguyên tác. Cậu ta vô cùng si mê Diệp Uẩn Thanh và coi cô ta là nữ thần trong mộng.

Trong tiểu thuyết, trong số những người theo đuổi Diệp Uẩn Thanh có hai kẻ có nội tâm khác hẳn với vẻ bề ngoài. Một trong số đó là Lâm Thanh Hải, bề ngoài trông hiền lành, lịch sự, có vẻ khiêm tốn nho nhã nhưng hành động lại âm hiểm không từ thủ đoạn; người còn lại là Cảnh Nhạc Dương, mặc dù có vẻ ngoài tuấn tú cởi mở nhưng tính tình bên trong lại đen tối và bạo lực.

Điểm khác biệt là Lâm Thanh Hải sẽ làm việc xấu một cách bí mật để không bị người khác phát hiện ra; trong khi Cảnh Nhạc Dương không thèm che giấu, công khai cho mọi người ta thấy sự xấu xa của cậu ta.

Cảnh Nhạc Dương dâng hiến tất cả những điều tốt đẹp cho nữ chính, ở trước mặt nữ chính, cậu ta sẽ là một chú cún con đáng yêu ngoan ngoãn nghe theo lời nữ chính, không đành lòng nhìn cô phải chịu bất kỳ ấm ức nào.

Còn đối với những người khác thì cậu ta có thù tất báo, không hề đồng cảm, nói dối như cuội cùng bạo lực, việc xấu gì cũng dám làm.

Nói ngắn gọn, Cảnh Nhạc Dương khoác lên mình lớp vỏ của hot boy tươi sáng, nhưng bên trong lại là ‘kẻ bắt nạt học đường’ muốn làm gì thì làm.

Diệp Uẩn Ninh nhớ lại cốt truyện trong tiểu thuyết, lúc này Cảnh Nhạc Dương bị gia đình ép ra nước ngoài vì Diệp Uẩn Thanh đã đính hôn với Hoắc Tranh, họ sợ nếu cậu ta không cam lòng sẽ gây chuyện khiến cho hai nhà đều mất mặt.

Khi ở nước ngoài, Cảnh Nhạc Dương đã đồng ý đính hôn nhằm thoát khỏi sự ràng buộc của gia đình.

Vừa đính hôn xong là cậu ta nóng lòng tìm cớ về Trung Quốc tìm nữ thần trong mộng. Không đề cập đến tình tiết cậu ta cùng Hoắc Tranh tranh giành tình cảm lúc này.

Nhưng hành động khiến người ta ghê tởm diễn ra ở đoạn sau.

Vợ sắp cưới của Cảnh Nhạc Dương đuổi theo cậu ta về nước. Người vợ sắp cưới ấy đã yêu cậu ta sâu đậm, cô muốn tìm ra và xử lý người mà cậu ta thích.

Bởi vì gia tộc của vợ sắp cưới của cậu ta rất có thế lực và cậu ta không muốn người trong mộng là Diệp Uẩn Thanh bị ảnh hưởng, Cảnh Nhạc Dương đã tìm một người thay thế để che mắt, khiến cho lửa giận của vợ chưa cưới đổ lên người một cô gái vô tội.

Cô gái đó yêu thầm Cảnh Nhạc Dương, cô không biết rằng người mình thích đã đính hôn. Ngay khi cậu ta vừa theo đuổi, cô đã đã động lòng và đồng ý trở thành bạn gái của cậu ta. Hai người sống chung cùng nhau.

Cứ như thế, trái tim của Cảnh Nhạc Dương thuộc về Diệp Uẩn Thanh, nhưng điều đó cũng không ngăn cản cậu ta lên giường với người khác. Cái gọi là sự phân biệt rạch ròi giữa linh hồn và thể xác được thể hiện vô cùng rõ ràng trên người cậu ta.

Cái loại tình yêu đậm sâu quay lưng với cả thế giới nhưng lại tốt với một mình nữ chính ấy, nghe thì rất tốt đẹp nhưng thực tế lại khiến người ta thấy thật buồn nôn.

Cậu ta bảo vệ Diệp Uẩn Thanh một cách chặt chẽ nhưng lại để một cô gái thích và hy sinh tất cả vì mình phải gánh chịu sự trả thù của vợ chưa cưới.

Sau đó, hành vi xấu xa của vợ sắp cưới bị vạch trần, ngay cả những người lớn trong nhà họ Cảnh cũng cảm thấy quá đáng và hôn ước cứ thế bị hủy bỏ. Cảnh Nhạc Dương đã thuận lợi trở lại cuộc sống độc thân.

Còn số phận của cô gái bị cậu ta dùng làm lá chắn sẽ ra sao thì cuốn tiểu thuyết không đề cập tới, nhưng có thể khẳng định rằng cô gái ấy không có kết cục tốt.

Sau đó Cảnh Nhạc Dương vẫn lấy một người vợ môn đăng hộ đối do gia đình sắp xếp, nhưng người duy nhất mà cậu ta yêu vẫn là nữ thần trong mộng. Một khi Diệp Uẩn Thanh gọi đến, cậu ta sẽ bỏ lại tất cả những người khác và cun cút chạy theo làm người hầu cho cô ta, yên lặng ở phía sau bảo vệ người trong lòng.

Diệp Uẩn Ninh ước lượng dòng thời gian, thời điểm hiện tại tương đương với khoảng thời gian ở trong sách mà Cảnh Nhạc Dương thoát khỏi vợ sắp cưới và trở về từ nước ngoài.

Nhưng hiện tại vợ sắp cưới vẫn chưa đuổi theo cậu ta tới đây, Hoắc Tranh cũng không ở bên Diệp Uẩn Thanh như trong tiểu thuyết, thậm chí có thể nói mối quan hệ của bọn họ chỉ tồn tại trên danh nghĩa.

Liệu Cảnh Nhạc Dương có sẵn sàng từ bỏ nữ thần trong mộng khi không còn Hoắc Tranh trông chừng như hổ rình mồi nữa không? Nhất định cậu ta sẽ càng vội vàng giải quyết hôn ước của mình hơn.

Đôi mắt Diệp Uẩn Ninh hơi nheo lại, chẳng lẽ lần này Cảnh Nhạc Dương dự định đề phòng, không lấy người thầm thương trộm nhớ mình làm lá chắn mà ngược lại nhắm vào cô ư?

Cô liếc mắt nhìn Cảnh Nhạc Dương, dường như rất tò mò tại sao đối phương lại có thể mặt người dạ thú như vậy.

Nghe thấy đối phương nói không nhớ rõ chính mình, Cảnh Nhạc Dương còn tưởng rằng cô cố tình nói như vậy, dù gì bọn họ cũng coi như lớn lên cùng nhau.

“Diệp Uẩn Ninh, tôi nói nghiêm túc đấy, tôi muốn theo đuổi chị.” Chàng trai trẻ tuấn tú cúi đầu, ánh mắt tràn ngập sự tiếc thương, “Tôi cũng đã biết chuyện của chị và Trần Diệp rồi, anh ta thật đáng ghét khi đối xử với chị như thế. Nếu sớm biết như thế này thì tôi đã không nhường chị cho anh ta. Diệp Uẩn Ninh, từ nay về sau tôi sẽ bảo vệ chị, tôi sẽ không để chị phải chịu bất kỳ sự tổn thương nào nữa đâu.”

Diệp Uẩn Ninh không thích đứng ở cửa để người khác hóng chuyện vui, đối với lời tuyên bố của cậu trai trẻ kia, cô nghe tai này rồi cho ra tai kia. Cô bước chân đi đến bãi đậu xe.

“Nếu tôi nhớ không lầm, người cậu thích chắc hẳn Diệp Uẩn Thanh mới đúng. Đột nhiên nói những lời này là do cậu uống nhầm thuốc hay là”, cô nhẹ nhàng cười một chút, “có mục đích gì khác đây?”

Tim Cảnh Nhạc Dương hẫng một nhịp, cậu ta tức giận âm thầm trừng mắt với cô gái không có chút dao động nào trước mặt, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ buồn bã nói: “Diệp Uẩn Ninh, chị nghĩ về tôi như thế à? Tôi đâu có rảnh rỗi đến mức lãng phí thời gian để theo đuổi một bà chị già lớn tuổi hơn mình. Nếu không thực sự thích chị, tôi việc gì phải mất công hỏi thăm chị thích loại hoa nào, chọn món quà chị thích chỉ vì có thể khiến chị vui vẻ một chút rồi biết đâu chị có thể nhìn thấy tình cảm của tôi, đồng ý để tôi theo đuổi chị. Diệp Uẩn Ninh, chị có thể dừng lại và nghiêm túc lắng nghe lời tôi nói không?” Cậu ta tức giận nắm lấy cánh tay cô.

“Phong độ, giữ vững phong độ của cậu đi nào.” Diệp Uẩn Ninh cười như không cười lui xa một bước, chìa khóa treo trên ngón tay tùy ý xoay tròn, “Cho nên cậu muốn nói trước giờ người cậu thích vẫn luôn là tôi mà không phải Diệp Uẩn Thanh?”

Cảnh Nhạc Dương có vẻ cực kỳ ngượng ngùng mà quay mặt đi, như thể thẹn quá hóa giận nói: “Không được à? Ai bảo hồi nhỏ chị không để ý đến tôi? Mỗi lần tôi tìm chị đều chẳng thấy đâu nên chỉ có thể chơi với chị Thanh Thanh. Và lại tôi cũng biết mình còn nhỏ, chị chướng mắt tôi, cho nên tôi không tự tìm nhục. Tôi vốn tưởng rằng Trần Diệp sẽ tốt với chị nên bằng lòng chúc phúc cho hai người, ai mà ngờ được anh ta lại khốn nạn như vậy. Sớm biết thế tôi đã tỏ tình trước, có lẽ chị sẽ không bị tổn thương. Nhưng mà hiện giờ cũng chưa muộn, Diệp Uẩn Ninh, chị hãy cho tôi một cơ hội, tôi hứa sẽ làm tốt hơn Trần Diệp.” Cậu ta biểu diễn thái độ nhẫn nại, lặng yên thừa nhận rất khá, rất đắm say và cảm động.

Một chàng trai đẹp trai như vậy nhìn bạn bằng ánh mắt ngập tràn tình yêu và đầy chân thành, sự nhiệt tình ấy dường như có thể thổi bùng ngọn lửa thiêu đốt máu thịt bạn, nếu là một người thiếu ý chí có lẽ đã bị mê hoặc rồi.

Thật khó để cưỡng lại một người theo đuổi trẻ trung và sôi nổi như vậy!

Diệp Uẩn Ninh chớp chớp mắt như đang suy nghĩ điều gì đó và nói: “Cho nên khi còn nhỏ, cậu xé bài tập về nhà của tôi, giấu đồ của tôi, thường thường chọc ghẹo tôi, lớn lên còn cảnh cáo tôi phải đối xử tốt với Diệp Uẩn Thanh, không được bắt nạt cô ta, nếu không cậu sẽ tìm người dạy tôi một bài học, v.v. Cậu làm tất cả những điều đó vì thích tôi phải không? Cậu không muốn tự rước lấy nhục nên mới đẩy hết sự nhục nhã cho tôi, thực sự là một kiểu ‘thích’ độc đáo đấy!”

Cô thở dài một tiếng.

Cảnh Nhạc Dương có vẻ ngoài cởi mở nhưng thực chất cậu ta là một kẻ tiểu nhân có thù tất báo. Điều này không chỉ thể hiện ở những người đã đắc tội với cậu ta, mà còn bao gồm cả những người khiến nữ chính Diệp Uẩn Thanh không vui.

Nếu có ai khiến Diệp Uẩn Thanh chướng mắt và khiến cô ta không vui một chút thì Cảnh Nhạc Dương sẽ lén lút trả thù.

Diệp Uẩn Thanh chán nản vì không thể hoàn thành bài tập về nhà vì bệnh tim, Cảnh Nhạc Dương liền có thể lấy cắp bài tập về nhà của Diệp Uẩn Ninh và phá hủy nó. Bất cứ khi nào Diệp Uẩn Thanh khóc hay cười, chỉ cần dính líu một chút đến Diệp Uẩn Ninh thì Cảnh Nhạc Dương sẽ giận chó đánh mèo và bày đủ trò chơi khăm cô; nếu Diệp Uẩn Thanh tỏ ra không vui dù chỉ một chút, Cảnh Nhạc Dương sẽ tức giận dẫn một nhóm đàn em của mình đến cảnh cáo cô, thậm chí còn muốn bạo lực học đường với cô.

Từ nhỏ cô đã không để ý tới Cảnh Nhạc Dương bởi vì cô đã chứng kiến sự hung ác dưới khuôn mặt thiên thần và các thủ đoạn cực phẩm của cậu ta, cô chỉ muốn tránh xa cậu ta càng xa càng tốt.

Tuy vậy Cảnh Nhạc Dương vẫn bình tĩnh, hùng hồn tranh luận: “Đều là vì tôi quá thích chị, hơn nữa lúc đó tôi còn quá nhỏ, căn bản không hiểu được chuyện tình cảm, tôi còn tưởng rằng thích một người thì sẽ ăn hiếp cô ấy, thực ra tôi làm tất cả những việc đó chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của chị mà thôi. Diệp Uẩn Ninh, nếu chị tức giận thì có thể đánh tôi, mắng tôi, nhưng ngươi không được phép từ chối tôi, tôi quyết tâm theo đuổi chị rồi.” Cậu ta bá đạo tuyên bố.

Ọe, thật buồn nôn!

Diệp Uẩn Ninh cạn lời cười: “Vậy là bây giờ cậu đã trưởng thành, cậu đã rõ ràng ai mới là tình yêu của đời mình, rốt cuộc cậu ngu ngốc hay là cậu cho rằng tôi ngu ngốc vậy?”

Chẳng lẽ nhìn cô có vẻ ngu đần dễ dụ đến thế, hay cậu ta thực sự cho rằng bản thân người gặp người yêu, mọi cô gái đều rơi vào lưới tình của cậu ta?

Cảnh Nhạc Dương nhìn cô thật kỹ, nói ra những lời ngọt ngào như được bôi mật trên môi: “ Tôi biết bây giờ chị không tin, nhưng tôi sẽ chứng minh cho chị thấy. Tôi, Cảnh Nhạc Dương, thề rằng tôi rất thích Diệp Uẩn Ninh. Tôi sẽ theo đuổi cô ấy, để cô ấy làm cô dâu duy nhất của tôi trong cuộc đời này, bảo vệ cô ấy, che chở cô ấy và mang đến hạnh phúc cho cô ấy.”

Có một số lời thề không thể tùy tiện nói ra. Có những kẻ dễ dàng nói ra lời thề cũng dễ dàng không coi trọng lời thề và sử dụng chúng như một công cụ để đánh lừa người khác.

Ánh mắt Diệp Uẩn Ninh lạnh lùng: “Thứ tôi không tin nhất chính là lời thề. Nếu cậu nhất định muốn thề, vậy thì cậu cũng có thể nói ra một lời thề độc. Như vậy tôi có thể tạm thời tim tưởng một chút.”

Trong mắt Cảnh Nhạc Dương hiện lên một tia khinh thường, đúng là phụ nữ, dù miệng nói khó tin đến đâu thì thực ra cũng là miệng một đằng lòng một nẻo.

“Được, chỉ cần có thể khiến chị tin tôi, tôi sẵn sàng thề bất kỳ lời thề độc nào.” Cảnh Nhạc Dương giơ ngón tay lên, nghiêm túc thề: “Nếu tôi lừa gạt Diệp Uẩn Ninh, nếu tôi nói dối dù chỉ một câu thì sẽ đoạn tử tuyệt tôn, thiên lôi đánh xuống, chết không tử tế, chắc chắn sẽ gặp báo ứng.”

“Tốt lắm!” Diệp Uẩn Ninh nhếch môi, khẽ mỉm cười, giữa ngón tay khẽ vê một sợi linh khí, nhẹ nhàng vỗ lên người Cảnh Nhạc Dương.

Một tia ánh sáng thần kỳ vô hình từ lòng bàn chân Cảnh Nhạc Dương bay lên, vòng quanh người cậu ta, sau đó phóng lên trời và có gì đó đã hình thành từ lời thề.

Cảnh Nhạc Dương không khỏi rùng mình, bỗng nhiên cảm thấy một cơn rét lạnh ập đến, trong lòng không thoải mái chút nào.

Bình luận

Truyện đang đọc