TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Cốc cà phê trên bàn tỏa ra hương thơm đặc biệt. Diệp Uẩn Ninh gõ nhẹ ngón tay vào thành cốc, sau đó không còn hứng thú mà rụt tay lại, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía một cách nhàn nhã.

Diệp Anh cụp mắt xuống, cầm cốc lên nhấp một ngụm, sau đó như thể lơ đãng nói: “Sao cháu không thử nếm một ngụm? Hương vị không tệ đâu.”

Diệp Uẩn Ninh dè dặt cười: “Không biết khẩu vị của chú nhỏ thế nào, nhưng nhìn cửa hàng này không giống như là có cà phê ngon.”

Cô không phải bắn tên không đích, mà là cửa hàng này ở một nơi hẻo lánh, không gian nhỏ, ngay cả nhân viên cũng không có mà chỉ có một mình chủ cửa hàng. Hiện tại cũng chỉ có bọn họ là khách. Nơi đây không giống nơi mà loại người như Diệp Anh sẽ tới.

Diệp Anh nói với ý tứ sâu xa: “Có một số thứ nếu mình không tự thưởng thức thì không có quyền đánh giá. Rốt cuộc uống có ngon hay không thì cháu phải nếm thử một ngụm mới rõ. Tôi nghĩ nó nhất định không khiến cháu thất vọng đâu”

“Có lý.” Nghĩ một lát, Diệp Uẩn Ninh gật đầu đồng ý, đưa tay cầm lấy chiếc cốc.

Khóe môi Diệp Anh nở một nụ cười, ánh mắt như có như không rơi vào tay cô.

Chiếc cốc sứ màu trắng từ từ đến gần môi Diệp Uẩn Ninh, mắt thấy nó sẽ tiến vào trong miệng lại đột nhiên dừng lại.

Diệp Anh cau mày, ánh mắt đột nhiên chạm vào mắt Diệp Uẩn Ninh.

Hắn lập tức lộ ra vẻ mặt hoài nghi.

Diệp Uẩn Ninh thở dài: “Lại nói tiếp, lần trước gặp chú nhỏ cũng không vui vẻ lắm, chú sẽ không giận cháu chứ?”

Diệp Anh rộng lượng nói: “Chuyện đã qua rồi, dù sao thì cháu cũng là con cháu trong nhà. Mặc dù tôi thấy rất tiếc nhưng tôi vẫn tôn trọng lựa chọn của cháu.”

Diệp Uẩn Ninh giống như thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, nhưng cháu thật không ngờ được chú nhỏ lại có số không con!” Khi nói còn mang theo vẻ mặt không thể tin nổi.

Cơ mặt Diệp Anh giật giật, tuy rằng chỉ để lấy cớ, nhưng khi nghe được từ trong miệng người khác, hắn vẫn cảm thấy hơi cấn cấn.

Hắn giấu đi sự thiếu kiên nhẫn trong mắt, vừa lịch sự vừa xa cách thúc giục: “Đừng cầm nữa, mau nếm thử một ngụm đi.”

Diệp Uẩn Ninh cười một chút: “Vâng, cháu nghe theo chú.”

Vừa nói, cô vừa cúi đầu nhấp một ngụm cà phê dưới ánh mắt của Diệp Anh.

Sắc mặt Diệp Anh hơi thả lỏng, hắn mang theo nét mặt tươi tỉnh hỏi: “Cháu thấy thế nào?”

Sau khi nuốt cà phê trong miệng nói, Diệp Uẩn Ninh cau mày nói: “Khó uống, hương vị cứ lạ lạ.”

Diệp Anh: “Sao lại thế được? Rõ ràng là rất ngon. Cháu lại nếm thử thêm một ngụm nữa đi.”

Diệp Uẩn Ninh ngoan ngoãn uống thêm một ngụm.

Nụ cười của Diệp Anh càng tươi hơn, hắn lười biếng dựa lưng vào ghế.

“Lần trước tôi mời cháu tới nước Đức là nghiêm túc đấy. Uẩn Ninh, cháu thực sự không cân nhắc một chút à?”

Diệp Uẩn Ninh đặt cốc xuống, bên trong đã vơi đi một ít, cô thản nhiên nói: “Cảm ơn chú đã mời nhưng chuyện này để nói sau đi!”

Diệp Anh lại nói: “Có duyên nên mới gặp lại, sao phải đợi lần sau? Tôi nghĩ là không cần, hôm nay chúng ta cùng nhau xuất phát thôi!” Hắn nói với giọng điệu không cho phép từ chối.

Sắc mặt Diệp Uẩn Ninh thay đổi, cô lạnh lùng nói: “Chú nhỏ cứ nói đùa. Cháu đã có lịch trình từ trước, cũng gần đến giờ rồi, cháu đi trước nhé.”

Nói xong cô đứng dậy.

Diệp Anh lại ung dung nhìn cô, vẻ mặt nhàn nhã, tựa như thờ ơ đối với việc cô rời đi.

Diệp Uẩn Ninh vừa mới đứng thẳng dậy, đột nhiên lại thấy choáng váng đầu, thân thể không tự chủ được mà lảo đảo.

Như thể nghĩ tới điều gì, đôi mắt cô đột nhiên mở to, cô không thể tin được nhìn Diệp Anh: “Cháu, cháu bị sao vậy, cà phê, chẳng lẽ là chú nhỏ …?”

Diệp Anh cười nhã nhặn, trong nụ cười bao hàm sự vô tình và lạnh nhạt: “Uẩn Ninh, cháu phải tự trách mình thôi. Nếu cháu ngoan ngoãn nghe lời thì sao tôi phải làm điều thừa chứ?”

“Tại sao?…Rốt cuộc là tại sao?” Cô cố gắng giữ cho bản thân không bị hôn mê, nhất quyết muốn biết câu trả lời.

Tại sao nhất định phải đưa cô sang Đức?

Diệp Anh thong dong bình tĩnh đứng dậy, lạnh lùng nói: “Sau này cháu sẽ biết. Nể tình cháu là cháu gái của tôi, trước khi chết tôi sẽ cho cháu làm một con ma biết rõ nguyên nhân mì hất mạng.”

Diệp Uẩn Ninh từ từ nhắm mắt lại, trước khi chìm vào bóng tối, cô nghe thấy mệnh lệnh của Diệp Anh: “Charlie, đưa nó đi.”

Một người lao ra, nhanh chóng đỡ lấy Diệp Uẩn Ninh sắp ngã, sau đó đi theo Diệp Anh, ba người đi xa dần.

Không ai để ý đến động tĩnh ở phía góc cửa hàng, người duy nhất còn bên trong là chủ tiệm cà phê đang vô thức cúi đầu dùng giẻ lau lau quầy, không hề ngẩng đầu lên.

Tòa nhà ‘Công ty giải trí Phong Hoa’.

Sau khi tiễn Diệp Uẩn Ninh đi, Ngu Tịch Lam tự giác ở lại công ty xử lý công việc.

Trong khi cô đang vui vẻ vội vàng vùi đầu trong đống tài liệu, di động của cô bỗng đổ chuông. Cô vừa chăm chú kiểm tra công văn, vừa dùng một tay dò dẫm tìm điện thoại.

Khi cô rốt cuộc sẵn sàng đặt tầm mắt vào di động, không biết cô đã ấn vào chỗ nào mà một video đột nhiên xuất hiện trên màn hình.

Ngu Tịch Lam hoài nghi lấy di động lại gần, trong video đột nhiên xuất hiện một bóng người trông rất quen thuộc. Đây không phải là Diệp Uẩn Ninh, người cô vừa mới tiễn lúc sáng sao?

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây là video do Uẩn Ninh gửi tới ư? Nhưng cô nhớ rõ ràng rằng cô không nhận video nào mà.

Hơn nữa, nhìn trong màn hình thì Uẩn Ninh đang trên đường đi, chắc hẳn cô đã đến sân bay rồi.

Có người đang cầm máy quay ở bên cạnh. Người đó là ai? Sao Uẩn Ninh có thể bằng lòng để hắn quay?

Cô đang định gọi cho Uẩn Ninh, nhưng lại nghe thấy giọng nói từ bên trong truyền đến, đột nhiên trong màn hình xuất hiện một người đàn ông. Gương mặt này cô biết – đó không phải là Diệp Anh của nhà họ Diệp sao? Sao hắn lại ở cạnh Uẩn Ninh?

Ngu Tịch Lam cắn môi, nuốt lại tiếng gọi, nghi hoặc xem tiếp.

Qua màn hình, cô có thể nghe rõ cuộc trò chuyện giữa hai người, đồng thời nghe thấy Diệp Anh mời Uẩn Ninh đi uống cà phê và Uẩn Ninh cũng vui vẻ đồng ý.

Người quay video dường như vẫn luôn đi theo họ, không hề kiêng dè quay lại từng cử chỉ, tiếng nói của mỗi người. Trong khi đó, dáng vẻ của hai người cũng rất tự nhiên, không có biểu hiện khó chịu hay phản đối gì.

Ngu Tịch Lam xem mà cảm thấy hoang mang. Uẩn Ninh đang làm gì vậy, rốt cuộc người quay video là ai? Chẳng lẽ Uẩn Ninh tham gia tiết mục thực tế gì sao, nhưng tại sao mình lại không biết?

Ngu Tịch Lam đành phải tiếp tục chăm chú nhìn màn hình. Cô xem hai người tìm quán cà phê, gọi cà phê và vừa uống cà phê vừa trò chuyện, nhìn qua rất bình thường cho đến khi phong cách của video thay đổi rõ rệt.

Mọi chuyện bắt đầu không ổn khi Diệp Uẩn Ninh đứng dậy, cô hoảng sợ nhìn bạn thân nhắm mắt ngã xuống, nhìn thấy nụ cười kiêu ngạo và lạnh lùng của Diệp Anh, nghe những lời nói độc ác của hắn, sau đó Diệp Uẩn Ninh bị bắt đi, mồ hôi lạnh đột nhiên túa ra sau lưng – Uẩn Ninh đang gặp nguy hiểm.

Lúc này cô không còn dám nói nữa, cô dùng tay bịt chặt miệng lại, chỉ sợ mình phát ra một âm thanh nào sẽ bị người trong video phát hiện ra.

Cô vừa lo lắng vừa sợ hãi, không biết ai đã quay đoạn video này và tại sao lại gửi nó cho cô, nhưng cô biết đó là chứng cứ phạm tội của của Diệp Anh.  

Cô nhìn bóng dáng của ba người biến mất trong màn hình, sau đó đoạn phim lập tức dừng lại.

Ngu Tịch Lam luống cuống ấn nút tải xuống, sau đó lập tức gọi điện cho Diệp Uẩn Ninh. Sao lại có chuyện bị người quay trộm ở cự ly gần mà không bị phát hiện, sau đó còn công khai chia sẻ cho mình, nhỡ đâu chỉ là trò đùa thì sao?

Mang theo một tia hy vọng, cô vội vàng chờ đợi Diệp Uẩn Ninh bắt máy.

Tuy nhiên, điện thoại không có người trả lời, một lát sau thì tắt máy.

Ngu Tịch Lam cảm thấy lạnh buốt tay chân, cô không dám ôm hy vọng vào may mắn mà vội vàng gọi điện tới Cục Cảnh Sát. —Tôi muốn báo cảnh sát, có kẻ bắt cóc, mau cứu người với.

Mặc dù dùng thuốc gây mê chính cháu gái mình nhưng Diệp Anh vẫn tao nhã và bình tĩnh, hắn hoàn toàn không cảm thấy hành vi của mình sẽ bị phát hiện.

Hắn khoanh chân ngồi trên ghế chờ, bên cạnh là Diệp Uẩn Ninh, người đã nhắm hai mắt ngất xỉu, suy yếu tái nhợt, trên người cô khoác một chiếc áo gió, giống như một người bệnh nặng lâu ngày.

Bên cạnh Diệp Uẩn Ninh là Charlie, cao lớn, cường tráng, thoạt nhìn rất mạnh mẽ. Anh ta chịu trách nhiệm chăm sóc Diệp Uẩn Ninh.

Anh ta đưa một cái túi cho Diệp Anh: “Sếp, đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi. Vé của cô ấy đã được đổi, giấy tờ cần chuẩn bị đều ở bên trong, tất cả đều ổn thỏa.”

Để đưa một người bất tỉnh lên chuyến bay ra nước ngoài thành công, họ cần phải chuẩn bị đủ giấy chứng nhận y tế, giấy tờ chứng minh hai người có quan hệ huyết thống cùng với nguyên nhân xuất ngoại là tìm kiếm bác sĩ trị liệu có trình độ chuyên môn cao.

Diệp Anh tin rằng với những thứ này, hắn nhất định có thể lừa dối đội an ninh suôn sẻ và đưa người lên máy bay.

Charlie cung kính nói: “Sếp, cũng may anh có cháu gái. Việc lần này chắc chắn có thể giải quyết được rồi.”

Diệp Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ai bảo nó lại là cháu gái tôi cơ chứ, coi như nó cũng có chút tác dụng.”

Một lúc lâu sau, Charlie vội vàng nói: “Sếp, đã đến giờ đăng ký rồi. Chúng ta qua đi!”

“Ừ” một tiếng, Diệp Anh đỡ Diệp Uẩn Ninh đứng dậy, chậm rãi đi về phía cửa lên máy bay.

Thấy sắp đến lượt mình, chỉ cần lên máy bay là mọi việc đã ổn thỏa, trời cao mặc chim bay, vẻ mặt Diệp Anh không khỏi lộ ra sự thỏa thuê mãn nguyện.

Đột nhiên, phía sau có chút lộn xộn, đám người trở nên ồn ào, còn có tiếng bước chân hỗn độn và dồn dập.

Charlie cảnh giác nhìn lại phía sau rồi đột nhiên hét lên với vẻ mặt hoảng hốt: “Sếp, không ổn rồi, sao cảnh sát lại đến đây?”

Cảnh sát?

Diệp Anh cau mày xoay người nhìn lại. Huy hiệu cảnh sát trên mũ giữa đám người thình lình lọt vào trong mắt hắn, hơn nữa nhìn phương hướng có vẻ như đang đi về phía này.

Tuy rằng tự tin là tính toán không bỏ sót nhưng trong lòng hắn vẫn nảy sinh nỗi bất an mãnh liệt, đôi mắt trở nên tăm tối. Chết tiệt, rốt cuộc đã xảy ra sai lầm ở chỗ nào, vì sao cảnh sát lại tới đây?

Hắn cẩn thận nhớ lại từng bước của kế hoạch, không rõ đã sai sót ở bước nào.

Dù thế nào thì Diệp Anh cũng không thể nghĩ được rằng sẽ có ‘người’ cầm một chiếc camera vô hình và mỗi tiếng nói, cử động của hắn đều lồ lộ trước màn ảnh.

Khi ánh mắt của cảnh sát hướng về phía này, sắc mặt Diệp Anh trở nên căng thẳng. Hắn lặng yên quét mắt nhìn xung quanh để tìm đường chạy.

Không cần bằng chứng nào khác, cảnh sát thật sự đến để bắt hắn.

Charlie lo lắng, trán đã đẫm mồ hôi, Diệp Uẩn Ninh ở trong tay anh ta lúc này đã trở thành một củ khoai lang nóng bỏng tay, anh ta chỉ ước gì có thể ném đi thật xa.

“Sếp, làm sao bây giờ?” Anh ta sốt ruột hỏi.

Không khí gần như ngưng trệ. Diệp Anh nới lỏng cà vạt, hung hăng trừng Charlie: “Kéo người rồi chạy ngay lập tức.”

‘Ồ’, đã có thói quen nghe theo mệnh lệnh, Charlie không chút nghĩ ngợi kéo Diệp Uẩn Ninh và lao về hướng có ít người. Anh ta không để ý rằng Diệp Anh không chạy cùng mà lùi lại và trốn về hướng ngược lại.

Charlie liều mạng lao về phía trước, nhưng người ở trong tay anh ta bỗng trở nên nặng như ngàn cân, anh ta chạy càng lúc càng chậm. Anh ta định phủi tay bỏ lại người, nhưng dường như có keo dính, nhất thời anh ta không thể nào bỏ lại được.

Anh ta còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận chuyện gì đã xảy ra thì cảnh sát đã vây quanh anh ta và dễ dàng giải cứu con tin trong tay.

Charlie với hai tay trống rỗng bị ấn xuống đất, nhưng anh ta vẫn chưa hiểu ra sao, cái quái gì vậy?

Bên kia, Diệp Anh vừa đi qua một chỗ ngoặt, bỗng nhiên dừng lại.

Hai cảnh sát đang đợi trước mặt hắn, dường như đã sớm đoán được hướng đi của hắn, họ nghiêm túc lấy còng tay ra và nói: “Cảnh sát đây, anh đã bị bắt.”

Bình luận

Truyện đang đọc