TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

“Mẹ, mẹ tỉnh rồi!” Như thể cuối cùng cũng phản ứng lại, Thịnh Lê Na ngạc nhiên và mừng rỡ nhảy dựng lên, lắp bắp nói: “Mẹ tỉnh lại lúc nào vậy? Sao con không biết?”​Chào hỏi xong, cả hai tìm chỗ ngồi và từng người gọi đồ uống.

Vừa nói dứt lời, phía bên kia nhất thời im lặng.​Suy cho cùng, bà ấy không liên quan gì đến vụ án này.

Thịnh Lê Na cũng xấu hổ, vừa chột dạ vừa áy náy.​Vì thế bà còn tìm gặp Diệp Uẩn Ninh, người đang bị mắc kẹt ở thành phố An Bình và biết được sự thật từ cô.

Cô ta nhớ ra chính mình đã lâu lắm rồi không tới bệnh viện thăm mẹ, hơn nữa ngay cả mấy lần phía bệnh viện gọi đến cô ta cũng không kiên nhẫn nghe máy. Cô ta nghĩ dù sao cũng chẳng có tin tức tốt gì, bệnh viện cùng lắm là gọi để khoe thành tích họ chăm sóc mẹ cô ta chu đáo, hoặc nếu không thì cũng là đòi tiền, thà rằng không nghe còn hơn!​“Thịnh phu nhân, bà bị sao vậy, có cần gọi bác sĩ không?

“Mẹ ơi, con xin lỗi, con, con…” Cô ta lo lắng đến mức không biết phải giải thích như thế nào, muốn nói cô ta không cố ý không đến thăm bà ấy.​Mẹ ơi, mẹ giúp Tiếu Ninh đi, tìm cho anh ấy một trái tim thích hợp để cứu anh ấy, được không mẹ?

Cô ta không chú ý tới khi nghe được mẹ cô ta tỉnh lại, Tiếu Ninh nằm trên giường bệnh đột nhiên sa sầm mặt, âm u nhìn chằm chằm cô ta.​” Diệp Uẩn Ninh vui vẻ nói.

Giọng nữ yếu ớt ở đầu dây bên kia ngắt lời cô ta, hỏi: “Bây giờ con đang ở đâu?”​Bà còn chưa kịp nói xong, Thịnh Lê Na đã không thể nhịn được mà gào rống: “Nếu không thì mẹ sẽ không nhận đứa con gái là con nữa đúng không?

Không hiểu sao Thịnh Lê Na lại cảm thấy hơi tủi thân, cô ta nói với vẻ đáng thương vô cùng: “Mẹ, con không ở nhà, con đang ở một nơi khác! Mẹ không biết đâu, có rất nhiều chuyện đã xảy ra, con….”​Cô ta nghĩ dù sao cũng chẳng có tin tức tốt gì, bệnh viện cùng lắm là gọi để khoe thành tích họ chăm sóc mẹ cô ta chu đáo, hoặc nếu không thì cũng là đòi tiền, thà rằng không nghe còn hơn!

Giống như một đứa trẻ cuối cùng đã tìm được người lớn để dựa vào, cô ta nóng lòng kể ra những việc mà mình phải trải qua, mong được người nhà an ủi và giúp đỡ.​Nói thật, bác đã rất thất vọng về nó rồi.

“Dù con đang ở đâu thì cũng mau về đây cho mẹ,” mẹ Thịnh vội vàng ra lệnh, giọng nói mang theo sự nôn nóng, “Chờ một chút, Tiếu Ninh không ở cùng con đấy chứ?”.​Bắt đầu từ khi đó, em đã biết rõ rằng cả đời này mình sẽ không rời xa anh, em yêu anh.

Nhắc đến Tiếu Ninh, Thịnh Lê Na lại càng ấm ức hơn, cô ta oà khóc, tủi thân làm nũng với mẹ mình: “Mẹ ơi, Tiếu Ninh thê thảm quá. Trái tim của anh ấy bị người ta đổi đi, anh ấy còn bị u ác tính, bây giờ đang nằm trong bệnh viện không đứng dậy nổi, sắp chết đến nơi rồi, anh ấy thật đáng thương! Mẹ ơi, mẹ giúp Tiếu Ninh đi, tìm cho anh ấy một trái tim thích hợp để cứu anh ấy, được không mẹ?”​Hai người hẹn gặp nhau dưới sảnh khách sạn.

Cô ta không hề bận tâm đến việc mẹ mình vừa tỉnh lại từ trạng thái người thực vật, theo bản năng ném phiền toái của mình cho bà ấy. Giống như trước đây, lần nào bà cũng có thể đáp ứng từng yêu cầu của cô ta, lúc này đây, bà cũng sẽ giải quyết chuyện này thay cô ta.​Tiếu Ninh chết đến nơi rồi mà vẫn còn lo cho tương lai của mình và nói tốt cho mẹ.

Tiếu Ninh, người vốn đã cảm thấy khó chịu và đang phải kìm nén sự bực bội, sau khi nghe Thịnh Lê Na kể tất tần tật tình trạng của mình cho mẹ Thịnh thì lập tức ho khan đến mức mặt đỏ tai hồng, không thể thở nổi.​Bác có thể nhờ cháu nói tỉ mỉ cho bác nghe về tình hình cụ thể được không?

“Tiếu Ninh, anh sao vậy?” Thịnh Lê Na lo lắng nhìn hắn, miệng gọi bác sĩ: “Bác sĩ ơi, mau tới đây cứu anh ấy với!”​“Dù con đang ở đâu thì cũng mau về đây cho mẹ,” mẹ Thịnh vội vàng ra lệnh, giọng nói mang theo sự nôn nóng, “Chờ một chút, Tiếu Ninh không ở cùng con đấy chứ?

Mẹ Thịnh có vẻ vô cùng khó tin khi nghe thấy âm thanh hỗn loạn và hoảng hốt ở đầu dây bên kia. Sau khi chắc chắn chuyện Thịnh Lê Na nói là sự thật, suýt chút nữa bà đã cười thành tiếng.​Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ theo sự sắp đặt của hắn.

Bà vui vẻ nói: “Đừng lo cho cậu ta, con lập tức trở về cho mẹ.”​Sau khi nghe xong quá trình của vụ án, Thịnh phu nhân không biết có nên thương hại cho Diệp Uẩn Ninh vì bị em gái cùng cha khác mẹ âm mưu cướp trái tim hay không, nhưng đồng thời bà càng cảm thấy tức giận vì sự hồ đồ của Thịnh Lê Na nhiều hơn.

Thịnh Lê Na vốn rất vui sướng vì mẹ mình tỉnh lại, nhưng khi nghe thấy giọng điệu ra lệnh quen thuộc, tâm lý nổi loạn bấy lâu nay của cô ta đột nhiên trỗi dậy.​Sau khi đến nơi, bà không đến gặp Thịnh Lê Na ngay mà tìm hiểu rõ ràng chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

“Mẹ, mẹ lại thế nữa rồi. Tiếu Ninh không chỉ là người con yêu mà còn là ân nhân cứu mạng của con. Anh ấy đã sắp chết rồi mà mẹ vẫn còn coi thường anh ấy. Rốt cuộc mẹ có chút lòng đồng cảm nào không vậy, mẹ có thể đừng đối xử với chồng của con gái mẹ như thế được không?” Cô ta tức giận nói, “Con muốn cứu anh ấy. Nếu mẹ mặc kệ thì tự con sẽ nghĩ cách, không cần dựa vào mẹ nữa!”​Điều khó chịu nhất chính là cha mẹ của Thịnh Lê Na quá khó chơi, họ kiên quyết không cho hai người kết hôn nên mới khiến hắn phải trắc trở một phen.

Cô ta giận dỗi định cúp máy.​Anh ấy đã sắp chết rồi mà mẹ vẫn còn coi thường anh ấy.

“Lê Na,” giọng điệu nghiêm túc của mẹ khiến cô ta ngạc nhiên và sợ hãi, nhưng câu nói tiếp theo của bà lại khiến cô ta giận điên, “Bố mẹ coi thường cậu ta là vì cậu ta không xứng. Nếu con còn nhận người mẹ này thì quay về ngay cho mẹ, nếu không,….”​Thịnh Lê Na hiện tại là nguồn lực duy nhất mà hắn nắm trong tay, sao hắn có thể để cô ta rời đi được chứ?

Bà còn chưa kịp nói xong, Thịnh Lê Na đã không thể nhịn được mà gào rống: “Nếu không thì mẹ sẽ không nhận đứa con gái là con nữa đúng không? Bố mẹ đã nói những lời này vô số lần rồi. Đáp án của con là tuỳ mẹ, dù sao trước giờ bố mẹ chỉ quan tâm đến việc làm ăn của mình, đứa con gái như con là do bố mẹ tiện thể sinh ra, con cũng không cần hai người!”​” Y tá lo lắng nhìn bà.

Cô ta khóc lóc cúp máy.​Thịnh Lê Na rưng rưng nước mắt: “Không, em sẽ không xa rời anh.

“Lê Na, Lê Na…” Mẹ Thịnh nôn nóng gọi, điện thoại thực sự chỉ còn âm thanh báo bận.​Cô ta không chú ý tới khi nghe được mẹ cô ta tỉnh lại, Tiếu Ninh nằm trên giường bệnh đột nhiên sa sầm mặt, âm u nhìn chằm chằm cô ta.

“Thịnh phu nhân, bà bị sao vậy, có cần gọi bác sĩ không?” Y tá lo lắng nhìn bà.​Hắn lựa chọn mục tiêu là Thịnh Lê Na, tìm hiểu rõ ràng tính tình rồi mới có ý định tiếp cận cô ta.

Bà lắc đầu, từ chối lòng tốt của y tá, không khỏi lộ ra nụ cười gượng quen thuộc.​Nhắc đến Tiếu Ninh, Thịnh Lê Na lại càng ấm ức hơn, cô ta oà khóc, tủi thân làm nũng với mẹ mình: “Mẹ ơi, Tiếu Ninh thê thảm quá.

Mệt mỏi đặt di động xuống, nỗi thất vọng không thể ẩn giấu được trong đôi mắt của mẹ Thịnh. Bà lẩm bẩm nói: “Sao con lại ngang bướng như thế, chẳng lẽ bố mẹ lại đi hại con à? Vì một người đàn ông mà từ bỏ cả cha mẹ mình.”​”

Từ đầu đến giờ, con bé không hề hỏi han người mẹ này, dù chỉ là một câu mẹ có khoẻ không?​Sao con không biết?

Tiếu Ninh, Tiếu Ninh, trong mắt nó chỉ có Tiếu Ninh.​”

Vì Tiếu Ninh, vợ chồng nhà họ Thịnh và con gái đã tranh cãi không biết bao nhiêu lần. Thịnh Lê Na giống như bị Tiếu Ninh bỏ bùa, chìm vào hố sâu không lối thoát, do đó cũng hại chết bố Thịnh.​” Bà chủ động chào hỏi.

Nghĩ đến chân tướng mà mình điều tra được trước khi gặp chuyện, ánh mắt mẹ Thịnh trở nên lạnh lùng hơn, bà vô cùng thất vọng đối với Thịnh Lê Na, đứa con gái dẫn sói vào nhà, lưu luyến si mê Tiếu Ninh này. Nếu có thể, bà thà rằng mình chưa từng sinh ra và không có đứa con gái này.​” Như thể cuối cùng cũng phản ứng lại, Thịnh Lê Na ngạc nhiên và mừng rỡ nhảy dựng lên, lắp bắp nói: “Mẹ tỉnh lại lúc nào vậy?

Nghĩ đến việc cô ta chỉ một lòng theo sau Tiếu Ninh, sẵn sàng để hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay, hoàn toàn không để bụng đến người mẹ là bà, mẹ Thịnh dứt khoát tàn nhẫn một lần, có lẽ mình thật sự nên từ bỏ nó.​”Lê Na, Lê Na…” Mẹ Thịnh nôn nóng gọi, điện thoại thực sự chỉ còn âm thanh báo bận.

Thịnh Lê Na lặng lẽ lau nước mắt, vội chạy tới hỏi bác sĩ rằng Tiếu Ninh bị sao vậy?​”Tiếu Ninh, anh sao vậy?

Tiếu Ninh không còn sức lực, cụp mắt xuống, suy yếu vươn tay về phía cô ta: “Lê Na, mẹ vợ tỉnh rồi à? Tốt quá, vậy là anh có thể yên tâm rồi. Chẳng may anh không thể ở bên em thì cũng có người bên cạnh chăm sóc em.”​Nhưng anh là một kẻ sắp chết, ở bên anh em sẽ không được hạnh phúc, mẹ vợ cũng sẽ không cho phép em làm như vậy.

Hắn vô cùng tình cảm nói: “Em đừng cãi nhau với mẹ vợ vì anh nữa, như thế, khụ khụ khụ, như thế anh sẽ không yên lòng, xuống dưới âm tào địa phủ cũng không thể an tâm. Dù sao anh cũng là một kẻ sắp chết rồi, nếu có thể được nhìn thấy em và mẹ vợ làm lành, thân mật như lúc ban đầu thì dù chết cũng có thể nhắm mắt. Mẹ vợ cũng chỉ muốn tốt cho em. Nghe lời anh, em hãy xin lỗi mẹ vợ đi!”​Lúc ấy em đã sợ hãi biết bao.

Thịnh Lê Na lập tức lòng đau như cắt. Tiếu Ninh chết đến nơi rồi mà vẫn còn lo cho tương lai của mình và nói tốt cho mẹ. Ngược lại, mẹ lại như thế nào chứ?​“Diệp tiểu thư, có chuyện này bác nói thẳng nhé.

Tiếu Ninh đã đáng thương như vậy, mẹ không những không thương xót mà còn vô tình ép mình phải rời xa anh ấy.​”Lê Na,” giọng điệu nghiêm túc của mẹ khiến cô ta ngạc nhiên và sợ hãi, nhưng câu nói tiếp theo của bà lại khiến cô ta giận điên, “Bố mẹ coi thường cậu ta là vì cậu ta không xứng.

Mẹ lạnh lùng quá, đáng ghét quá.​Sau khi chắc chắn chuyện Thịnh Lê Na nói là sự thật, suýt chút nữa bà đã cười thành tiếng.

Cô ta cắn môi, bướng bỉnh nói: “Không, em sẽ không bỏ rơi anh đâu. Anh còn nhớ không? Trước đây em cũng giận dỗi người nhà, một mình xuất hiện ở chỗ hẻo lánh, cuối cùng bị một đám du côn bao vây. Lúc ấy em đã sợ hãi biết bao. Chính anh đã xuất hiện giống như một thiên thần và cứu em. Bắt đầu từ khi đó, em đã biết rõ rằng cả đời này mình sẽ không rời xa anh, em yêu anh.”​Không hiểu sao Thịnh Lê Na lại cảm thấy hơi tủi thân, cô ta nói với vẻ đáng thương vô cùng: “Mẹ, con không ở nhà, con đang ở một nơi khác!

Đôi mắt của Tiếu Ninh không khỏi lập loè khi nghe Thịnh Lê Na nói rằng hắn đã cứu cô ta.​Nếu con còn nhận người mẹ này thì quay về ngay cho mẹ, nếu không,….

Đương nhiên, tất cả những điều này đều do hắn sắp xếp. Hắn lựa chọn mục tiêu là Thịnh Lê Na, tìm hiểu rõ ràng tính tình rồi mới có ý định tiếp cận cô ta.​Cứ từ từ, đợi đến khi Tiếu Ninh được cứu sống, lúc đó cô ta sẽ xin lỗi mẹ đàng hoàng vậy!

Sau đó, trong quá trình ở chung, hắn từng bước một thao túng rồi hoàn toàn khống chế cô ta, khiến cô ta không thể rời xa mình.​Bà vui vẻ nói: “Đừng lo cho cậu ta, con lập tức trở về cho mẹ.

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ theo sự sắp đặt của hắn. Điều khó chịu nhất chính là cha mẹ của Thịnh Lê Na quá khó chơi, họ kiên quyết không cho hai người kết hôn nên mới khiến hắn phải trắc trở một phen.​Thịnh Lê Na vốn rất vui sướng vì mẹ mình tỉnh lại, nhưng khi nghe thấy giọng điệu ra lệnh quen thuộc, tâm lý nổi loạn bấy lâu nay của cô ta đột nhiên trỗi dậy.

Vốn dĩ viễn cảnh tươi sáng như thế, nhưng Tiếu Ninh không thể nào tưởng tượng được rằng chỉ vì thực hiện kế hoạch bắt cóc để cứu mạng người trong lòng lại khiến mình thất bại như thế, trực tiếp ngã đau, bò cũng không bò dậy nổi.​Hắn nhắm mắt, nói bằng giọng điệu mê hoặc: “Anh cũng yêu em, cũng muốn bên em cả đời không rời không bỏ.

Hắn nhắm mắt, nói bằng giọng điệu mê hoặc: “Anh cũng yêu em, cũng muốn bên em cả đời không rời không bỏ. Nhưng anh là một kẻ sắp chết, ở bên anh em sẽ không được hạnh phúc, mẹ vợ cũng sẽ không cho phép em làm như vậy.”​“Mẹ ơi, con xin lỗi, con, con…” Cô ta lo lắng đến mức không biết phải giải thích như thế nào, muốn nói cô ta không cố ý không đến thăm bà ấy.

“Dù anh xảy ra chuyện gì cũng không sao. Anh chỉ sợ mẹ vợ tức giận rồi đến lúc đó không biết sẽ làm ra chuyện gì để chia cắt hai ta. Anh sợ em sẽ bị tổn thương. Nếu thật sự đến lúc xảy ra chuyện đó, em đừng để ý đến anh, biết không, Lê Na?” Hắn nôn nóng chờ đợi cô ta hứa hẹn.​Đôi mắt của Tiếu Ninh không khỏi lập loè khi nghe Thịnh Lê Na nói rằng hắn đã cứu cô ta.

Thịnh Lê Na rưng rưng nước mắt: “Không, em sẽ không xa rời anh. Nếu mẹ ép em thì em sẽ đối đầu với mẹ, không bao giờ nhận mẹ nữa.”​Bà lẩm bẩm nói: “Sao con lại ngang bướng như thế, chẳng lẽ bố mẹ lại đi hại con à?

“Lê Na,…” Sự đắc ý mơ hồ loé lên từ đáy mắt của Tiếu Ninh nhưng vẻ mặt hắn lại lo lắng không thôi.​Thông tin bà nghe được lúc này tương đối phiến diện, chi tiết cụ thể hơn vẫn chưa rõ ràng lắm.

Thịnh Lê Na hiện tại là nguồn lực duy nhất mà hắn nắm trong tay, sao hắn có thể để cô ta rời đi được chứ?​” Hắn nôn nóng chờ đợi cô ta hứa hẹn.

Thịnh Lê Na không thể ở bên cạnh hắn nên đành phải vắt hết óc nghĩ cách cứu hắn. Cô ta không ngừng gọi điện thoại để tìm nguồn cung cấp trái tim.​”

Về phần mẹ mình, mặc dù rất quá đáng nhưng Thịnh Lê Na không hề sợ hãi. Cô ta biết, dù chính mình có chọc giận bà thì cuối cùng bà cũng sẽ tha thứ cho mình.​Bà lắc đầu, từ chối lòng tốt của y tá, không khỏi lộ ra nụ cười gượng quen thuộc.

Cứ từ từ, đợi đến khi Tiếu Ninh được cứu sống, lúc đó cô ta sẽ xin lỗi mẹ đàng hoàng vậy!​Bà giận đến phát run nói: “Vậy là con gái bác dù biết rõ hắn tằng tịu với người phụ nữ khác, hơn nữa hắn còn là một phần tử tội phạm gian ác, mà vẫn ‘không rời không bỏ’, không rời xa người đàn ông kia sao?

Đúng như cô ta nghĩ, mẹ Thịnh không thể cứ như thế từ bỏ cô ta.​Đương nhiên, tất cả những điều này đều do hắn sắp xếp.

Bà kéo cơ thể vẫn còn trong giai đoạn hồi phục vì bệnh nặng hôn mê dài ngày đến thành phố An Bình bằng máy bay, dưới điều kiện có các nhân viên y tế đi cùng.​Nếu mẹ mặc kệ thì tự con sẽ nghĩ cách, không cần dựa vào mẹ nữa!

Sau khi đến nơi, bà không đến gặp Thịnh Lê Na ngay mà tìm hiểu rõ ràng chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này.​”

Vì thế bà còn tìm gặp Diệp Uẩn Ninh, người đang bị mắc kẹt ở thành phố An Bình và biết được sự thật từ cô.​Sau đó, trong quá trình ở chung, hắn từng bước một thao túng rồi hoàn toàn khống chế cô ta, khiến cô ta không thể rời xa mình.

Hai người hẹn gặp nhau dưới sảnh khách sạn. Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Uẩn Ninh, không hiểu sao Thịnh phu nhân lại cảm thấy cực thân thiết và có cảm tình với cô.​”

“Diệp tiểu thư.” Bà chủ động chào hỏi.​Bác nghe nói cháu là nạn nhân trong vụ án bắt cóc của Tiếu Ninh.

“Thịnh phu nhân, chúc mừng bác được xuất viện.” Diệp Uẩn Ninh vui vẻ nói.​Nếu thật sự đến lúc xảy ra chuyện đó, em đừng để ý đến anh, biết không, Lê Na?

Thịnh phu nhân không biết rằng sự thức tỉnh của bà có một phần là nhờ vào linh lực của Diệp Uẩn Ninh, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc bà cảm thấy quý mến Diệp Uẩn Ninh.​Tốt quá, vậy là anh có thể yên tâm rồi.

Chào hỏi xong, cả hai tìm chỗ ngồi và từng người gọi đồ uống.​Anh chỉ sợ mẹ vợ tức giận rồi đến lúc đó không biết sẽ làm ra chuyện gì để chia cắt hai ta.

“Diệp tiểu thư, có chuyện này bác nói thẳng nhé. Bác nghe nói cháu là nạn nhân trong vụ án bắt cóc của Tiếu Ninh. Bác có thể nhờ cháu nói tỉ mỉ cho bác nghe về tình hình cụ thể được không?”​Cô ta giận dỗi định cúp máy.

Suy cho cùng, bà ấy không liên quan gì đến vụ án này. Thông tin bà nghe được lúc này tương đối phiến diện, chi tiết cụ thể hơn vẫn chưa rõ ràng lắm.​”

“Đương nhiên là được rồi.” Diệp Uẩn Ninh không tiếc kể cho bà ấy nghe kỹ hơn.​Chương 136

Sau khi nghe xong quá trình của vụ án, Thịnh phu nhân không biết có nên thương hại cho Diệp Uẩn Ninh vì bị em gái cùng cha khác mẹ âm mưu cướp trái tim hay không, nhưng đồng thời bà càng cảm thấy tức giận vì sự hồ đồ của Thịnh Lê Na nhiều hơn.​Thịnh phu nhân không biết rằng sự thức tỉnh của bà có một phần là nhờ vào linh lực của Diệp Uẩn Ninh, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc bà cảm thấy quý mến Diệp Uẩn Ninh.

Bà giận đến phát run nói: “Vậy là con gái bác dù biết rõ hắn tằng tịu với người phụ nữ khác, hơn nữa hắn còn là một phần tử tội phạm gian ác, mà vẫn ‘không rời không bỏ’, không rời xa người đàn ông kia sao?”​”

Bà cảm thấy đầu óc choáng váng một trận, cả người run rẩy vì giận dữ.​“Mẹ, mẹ lại thế nữa rồi.

“Thịnh phu nhân, hãy giữ gìn sức khoẻ.” Diệp Uẩn Ninh an ủi, “Có lẽ con gái bác chỉ là bị hắn mê hoặc, chờ đến khi cô ấy tỉnh táo lại thì sẽ ổn thôi.”​”

Ánh mắt Thịnh phu nhân rất lạnh lùng: “Chỉ hy vọng con bé còn giữ được lý trí. Nói thật, bác đã rất thất vọng về nó rồi.”​Nghĩ đến việc cô ta chỉ một lòng theo sau Tiếu Ninh, sẵn sàng để hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay, hoàn toàn không để bụng đến người mẹ là bà, mẹ Thịnh dứt khoát tàn nhẫn một lần, có lẽ mình thật sự nên từ bỏ nó.

Còn có một chuyện bà không nói cho Thịnh Lê Na biết, nếu cô ta biết được mà vẫn tiếp tục bị Tiếu Ninh thao túng, vậy bà thà rằng không có đứa con gái này.

Bình luận

Truyện đang đọc