TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Sở dĩ Cảnh Nhạc Dương là con cưng của trời, được sống những tháng ngày vinh hoa phú quý và được mọi người săn đón cung phụng, đều là nhờ có nhà họ Cảnh làm chỗ dựa ở phía sau.

Bây giờ nhà họ Cảnh đã phá sản chẳng khác gì từ đám mây rơi xuống bùn lầy. Sự chênh lệch quá lớn này khiến Cảnh Nhạc Dương hoảng sợ và hoang mang, cậu ta không nhịn được mà vò đầu bứt tai.

Tại sao, tại sao? Chẳng qua cậu ta chỉ mất trí nhớ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà sao khi tỉnh dậy lại phải đối mặt với hiện thực tàn khốc của gia đình? Tại sao thế giới lại thay đổi nhanh như vậy?

Cảnh Nhạc Dương đã từng hưởng thụ phú quý nên càng biết chính mình không thể để mất nó. Nói một câu đại bất kính, sở dĩ cậu ta dám tùy tiện đùa giỡn với tình cảm của người khác, đàn áp, sỉ nhục những người có địa vị thấp kém hơn mình, chẳng phải là ỷ vào việc nhà mình có tiền có thế hay sao?

Không còn tiền còn thế, Cảnh Nhạc Dương và những người bình thường còn có gì khác biệt đâu, thậm chí, nói không chừng những người từng bị cậu ta giẫm đạp dưới lòng bàn chân khi biết tin sẽ tìm đến để trả thù cậu ta.

Nỗi sợ hãi vô bờ dâng lên trong lòng Cảnh Nhạc Dương, không, cậu ta không thể chịu đựng được việc mình bị rơi vào hoàn cảnh này, cậu ta nhất định phải tìm cách để có thể ở lại vòng tròn này

“Tử Quân, chúng ta là bạn bè, ông nhất định phải giúp tôi.” Cảnh Nhạc Dương đành phải mặt dày nhờ Lam Tử Quân giúp đỡ.

Lam Tử Quân thương hại nhìn cậu ta, thở dài: “Không phải là tôi không muốn giúp ông. Nhưng ông cũng biết đấy, tôi chỉ là con thứ trong nhà, cũng chỉ biết ăn chơi đàn đúm và cũng chẳng có mấy đồng. Như thế này đi, tôi có một căn hộ để không ở gần đây, trước hết ông cứ đến đó ở tạm. Ông cầm trước chiếc thẻ này để dùng, bên trong có hai mươi vạn. Về phần mặt khác thì ông cũng đừng trách tôi, tôi cũng không thể làm gì được.”

Julie là một người nhỏ mọn, anh ta không thể vì Cảnh Nhạc Dương mà kéo cả nhà vào rắc rối.

Cảnh Nhạc Dương nhục nhã nhận lấy chiếc thẻ. Nếu như là trước đây thì hai mươi vạn còn không đủ để cậu ta chơi một buổi tối. Lam Tử Quân đang khinh thường cậu ta ư?

Cảnh Nhạc Dương cúi đầu giấu đi sự âm u trong mắt, gượng cười nói: “Cảm ơn ông nhé, Tử Quân. Tôi sẽ nhớ rõ ân tình này của ông.”

Cậu ta biết hiện giờ mọi chuyện đã không còn như trước nữa. Cho dù cậu ta hận không thể ném thẻ thẳng vào mặt Lam Tử Quân nhưng cậu ta vẫn dùng gương mặt biết ơn để nhận lấy thẻ.

Hiện tại cậu ta vẫn còn cần nhờ Lam Tử Quân để kết nối quan hệ trong giới bọn họ nên tạm thời không thể chọc giận anh ta.

Lam Tử Quân đã giúp thì giúp đến cùng, anh ta phái tài xế riêng đưa người về chỗ ở, còn tương lai sống ra sao thì phải dựa vào chính Cảnh Nhạc Dương.

Cảnh Nhạc Dương chịu đựng nhục nhã, trước tiên lấy tiền để tân trang lại cho bản thân. Có điều khi nhìn thấy gương mặt tang thương không thể nào che giấu trong gương, cậu ta vẫn suy sụp và không nhịn được đập vỡ gương.

Con khốn Lạc Đình Đình này, cậu ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

Sau khi trang điểm và chải chuốt để có thể miễn cưỡng gặp người, việc đầu tiên Cảnh Nhạc Dương làm chính là đi gặp Diệp Uẩn Thanh.

Không biết chị Thanh Thanh đã biết về những biến cố của nhà họ Cảnh chưa, chị ấy có lo lắng cho mình đến nỗi ốm yếu hơn không?

Cậu ta ảo não nghĩ rằng vốn dĩ cậu ta muốn tạo ra chút rắc rối cho Diệp Uẩn Ninh để lấy lòng chị Thanh Thanh mà cuối cùng lại không làm được. Cậu ta chẳng những quên sạch việc theo đuổi Diệp Uẩn Ninh mà ngược lại còn khiến mình rơi vào hoàn cảnh thê thảm.

Mang theo nỗi lòng ngổn ngang, Cảnh Nhạc Dương đã đến nhà họ Diệp. Không ngờ tại nhà họ Diệp, nơi mà bình thường cậu ta có thể ra vào mà không cần báo trước, lúc này cậu ta lại bị quản gia chặn lại.

Quản gia xin lỗi và tỏ vẻ trong nhà có nhị tiểu thư đang ốm nặng cần nghỉ ngơi nên không tiện tiếp người ngoài, ông chủ đã đặc biệt ra lệnh từ chối khách khứa bình thường.

Cảnh Nhạc Dương sửng sốt, sao nhà họ Diệp dám từ chối cậu ta?

Nhưng sau đó cậu ta mới nhận ra, đây nhất định là ý định của Diệp Lương. Ông ta luôn nhát gan, sợ phiền phức, chắc hẳn ông ta đã nghe nói việc nhà họ Cảnh làm phật ý Julie, sợ bị trả thù nên dứt khoát không cho cậu ta tới cửa.

Chỉ biết đến lợi ích và hèn nhát, cho dù đối phương có là cha của người trong mộng thì Cảnh Nhạc Dương vẫn không nhịn được điên cuồng mắng chửi trong lòng.

Khuôn mặt cậu ta đỏ bừng, trong nháy mắt cậu ta chỉ muốn quay đầu bỏ đi. Nhưng lần này cậu ta tới đây không chỉ đơn giản là để gặp Diệp Uẩn Thanh mà còn muốn được cô ta giúp đỡ, bởi vậy cậu ta không thể cứ thế mà đi như vậy.

Cậu ta chịu đựng cảm giác xấu hổ và tỏ vẻ bản thân nhất định phải gặp được Diệp Uẩn Thanh. Chị Thanh Thanh là một người tốt bụng như thế, nếu biết cậu ta nghèo túng thì nhất định sẽ không có chuyện không gặp cậu ta.

Tuy nhiên quản gia vẫn bất động và kiên quyết không cho cậu ta vào.

Cảnh Nhạc Dương chưa bao giờ biết được, nơi cậu từng coi như nhà mình lại trở nên khó đi vào như vậy.

“Được, tôi đi.” Cảnh Nhạc Dương hung hăng trừng mắt nhìn quản gia một cái, bóng dáng rời đi đầy chật vật.

Cậu ta mới ra ngoài không xa thì phía sau có người đuổi tới.

“Chờ đã, Cảnh thiếu gia?”

Cảnh Nhạc Dương quay đầu lại, ánh mắt sáng lên: “Tiểu Trà, có phải chị Thanh Thanh biết tôi tới nên gọi tôi đến gặp chị ấy không?”

Người đến là một cô gái thanh tú, một người giúp việc được nhà họ Diệp thuê, cô ấy gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cảnh thiếu gia, tiểu thư Thanh Thanh rất buồn khi biết chuyện của gia đình cậu. Cô ấy lo lắng cho cậu không thôi. Nhưng ông chủ không cho cô ấy gặp cậu, bản thân cô ấy cũng không thể tự quyết định. Cô ấy biết cậu đã đến nên bảo tôi lén ra đây gặp cậu và đưa thứ này cho cậu.”

Nói xong, cô đưa một chiếc thẻ cho Cảnh Nhạc Dương: “Đây là tiền tiêu vặt mà tiểu thư Thanh Thanh để dành được, có một trăm vạn. Tiểu thư Thanh Thanh dặn cậu hãy tự chăm sóc bản thân, sau này cô ấy tự do thì sẽ đến thăm cậu.”

Cảnh Nhạc Dương vừa tiếc nuối vừa cảm động mà nhận lấy thẻ rồi ấn chặt nó vào ngực. Cậu ta tiếc nuối vì không thể đích thân nhìn thấy người trong lòng và cậu ta cảm động trước sự lương thiện và hào phóng của Diệp Uẩn Thanh. Chị Thanh Thanh tốt với cậu ta quá.

Cậu ta đến nhà họ Diệp không chỉ để thăm Diệp Uẩn Thanh mà còn muốn nhờ chị Thanh Thanh hỗ trợ cho cậu ta một số vốn.

Không có tiền thì không thể khởi nghiệp được. Tuy một trăm vạn quá ít so với những gì mà cậu ta dự đoán, nhưng làm sao cậu ta có thể trách chị Thanh Thanh được chứ, chị ấy đã lấy ra tất cả những gì mà chị ấy có?

Cảnh Nhạc Dương giữ chặt tấm thẻ và thầm thề rằng khi thành công, cậu ta sẽ trả ơn chị Thanh Thanh thật hậu hĩnh.

Mặc dù Cảnh Nhạc Dương chưa từng kinh doanh, nhưng từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất nên đương nhiên biết được tầm quan trọng của mạng lưới quan hệ. Hiện giờ cậu ta có một trăm vạn, số tiền này không đủ để làm việc lớn, nhưng vẫn có thể xin được một chén canh khi người ta ăn thịt, cứ thế tích tiểu thành đại thì sẽ có ngày thành công.

Nhưng nếu có chuyện tốt thì người khác cũng sẽ không tự nhiên chia sẻ cho cậu ta miễn phí, còn phải dựa vào các mối quan hệ nữa. Cậu ta liền nghĩ tới nhóm bạn bè ăn chơi của mình.

Mặc dù những người như họ chưa bao giờ vào công ty làm việc nhưng họ là những người nắm bắt thông tin nhanh nhạy nhất. Đôi khi họ dùng tiền tiêu vặt của mình để đầu tư vào cổ phiếu và hiếm khi bị lỗ vốn.

Cảnh Nhạc Dương muốn tìm nhóm bạn mà mình từng chơi thân trước đây.

Trước đây cậu ta là dê đầu đàn, là đại ca của nhóm cậu ấm này mà giờ đây cậu ta phải đầu hàng và dựa dẫm vào họ. Chỉ nhớ đến đây thôi thì Cảnh Nhạc Dương đã thấy nhục nhã rồi, nhưng nghĩ đến việc hiện tại mình đã mất đi lợi thế, cậu ta chỉ còn cách nhủ lòng rằng tương lai còn dài.

Lần cuối cùng Cảnh Nhạc Dương gặp bọn họ chính là đánh cược xem cậu ta có thể theo đuổi được Diệp Uẩn Ninh không, chẳng ngờ rằng chỉ trong một thời gian ngắn đã cảnh còn người mất, địa vị của hai bên đã biến hóa đến mức trời long đất lở.

Địa điểm tụ tập vẫn do Lam Tử Quân hỏi thăm được, nhưng anh ta có việc nên sau khi nói địa chỉ cho Cảnh Nhạc Dương, anh ta liền cúp điện thoại.

Khi Cảnh Nhạc Dương bước vào nơi quen thuộc trong quá khứ, nó vẫn xa hoa, lãng phí và phóng đãng, vẫn lộng lẫy như thế, nhưng cậu ta không bao giờ lấy lại được tâm lý tiêu tiền như nước trước đây.

“Ồ, đây không phải là thiếu gia nhà họ Cảnh của chúng ta sao?” Một gã thanh niên có dáng vẻ lưu manh không chút khách khí nhìn Cảnh Nhạc Dương, ác ý rõ ràng hiện ra trong đôi mắt gã ta: “Cứ tưởng là ông mất tích chứ, hóa ra ông vẫn còn sống!”

Cảnh Nhạc Dương lạnh mặt, trước kia tên này chỉ xứng đáng làm tay sai của cậu ta, bây giờ thấy cậu ta nhất thời nghèo túng lại bắt đầu khiêu khích.

Cảnh Nhạc Dương cũng không phải là người tốt tính, trước đây cậu ta từng cậy vào việc nhà mình có tiền có thế để tác oai tác quái, đè đầu người khác không ít lần, cậu ta cũng không phải chưa từng chịu cảnh bị bỏ đá xuống giếng khi gặp khó khăn, nếu không phải vì tiền thì cậu ta cũng không mất công đến đây.

Cảnh Nhạc Dương cười một cách thoải mái như không có chuyện gì xảy ra: “Lưu thiếu gia, đã lâu không gặp, còn Vương thiếu gia, Lê thiếu gia, các ông chắc hẳn vẫn coi tôi là bạn đúng không?”

Trước tiên cậu ta nhiệt tình chào hỏi, chỉ cần không đắc tội quá mức và ít nhiều có chút tình cảm giả tạo thì cho dù việc không thành, cũng không đến mức quá khó coi.

Đám người Vương thiếu gia nhìn nhau, không ngờ Cảnh Nhạc Dương lại xuất hiện ở đây.

Bọn họ cũng chơi khá thân với Cảnh Nhạc Dương, cho dù không muốn tiếp tục tiếp xúc với cậu ta nữa thì họ cũng không có ý định trở mặt không nhận người quen. Họ lập tức cười ha ha.

Lưu thiếu gia lại cười khẩy một tiếng, ác ý trong lòng trỗi dậy. Trước đây, khi nhà Cảnh Nhạc Dương chưa phá sản, cậu ta chẳng thèm để ai vào mắt khiến gã ta nén giận đã lâu.

Gã ta nheo mắt nói: “Tôi còn nhớ rõ lần trước gặp ông, chúng ta cùng đánh cược, đến lúc này đã quá thời hạn lâu rồi, ông không cưa đổ được Diệp Uẩn Ninh nên thua cuộc. Vậy hôm nay chắc hẳn phải thực hiện cam kết chứ nhỉ?”

Nếu Lưu thiếu gia không nhắc đến thì mọi người gần như đã quên chuyện này. Bây giờ nghĩ tới, người nào người nấy đều cực kỳ hưng phấn, bọn họ thích xem người gặp xui xẻo nhất.

Sắc mặt Cảnh Nhạc Dương thay đổi, nụ cười trở nên gượng gạo.

Cậu ta nhếch môi nói: “Đúng vậy, tôi đã thua.”

“Ai thua thì phải chịu trừng phạt. Đây là quy luật, Cảnh thiếu gia sẽ không nghĩ là không bị trừng phạt đấy chứ?”

Trước đây Cảnh Nhạc Dương không phải chưa từng thua cuộc nhưng những người khác không dám chơi mạnh tay với cậu ta mà chỉ dám dùng mấy hình phạt không đau không ngứa. Trước mắt xem ra lần này không thể trốn được rồi.

Cậu ta còn muốn moi một chút thông tin làm ăn và lôi kéo đám con cháu nhà tài phiệt này hỗ trợ nên đương nhiên không dám trở mặt.

“Đương nhiên, đã cá cược thì phải chịu nhận thua.” Cảnh Nhạc Dương cắn răng chịu đựng.

“Cảnh thiếu gia chịu chơi đấy!” Lưu thiếu gia vỗ tay, sau đó đứng dậy nói: “Mọi người nói xem nên trừng phạt thế nào? Theo tôi thì thử để Cảnh thiếu gia bắt chước tiếng chó sủa sủa cho mọi người nghe, mọi người thấy có được không?”

Lưu thiếu gia rõ ràng không muốn Cảnh Nhạc Dương được thoải mái và gã cũng không hề che giấu mục đích của mình.

Sắc mặt Cảnh Nhạc Dương lập tức tối sầm, răng gần như cắn rách môi, thật quá khinh người!

Con người thường thờ ơ khi thấy người khác chịu đau đớn, có đôi khi chính bản thân họ là kẻ gây ra sự kiện đáng giận ấy. Họ dùng nỗi đau của người khác làm niềm vui cho mình và sau đó cười hả hê!

Nếu trên đời này có quả báo thì những gì Cảnh Nhạc Dương phải chịu hôm nay chỉ bằng một phần mười những tổn thương mà cậu ta khiến người khác phải chịu trong dĩ vãng.

Có người bị đùa cợt mà trầm cảm rồi bỏ học và cuộc đời bị rẽ sang một hướng khác; có người bị cậu ta lừa tình mà tự sát và từ giã cuộc đời; càng có người bởi vì cậu ta đột nhiên nảy ra ý nghĩ khi cảm hưng dâng trào mà cửa nát nhà tan.

Khi cậu ta ở tít trên cao, cậu ta chưa bao giờ cúi xuống nhìn những người đau khổ vì những hành vi tàn ác của cậu ta.

Hôm nay đây, cũng sẽ không có ai từ bỏ sở thích của mình vì cậu ta.

Trò chơi bắt đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc