TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

‘Lạch cạch’ một tiếng, cánh cửa nhà được mở ra​”Bà xã!

Phòng khách tối đen như mực, người vừa vào mò mẫm ấn công tắc, trong phút chốc, cả nhà trở nên sáng trưng.​”Cảm ơn bà xã!

Anh ta theo phản xạ nhắm mắt lại để tránh ánh đèn chói mắt. Chờ đến khi mở mắt ra, mọi thứ lọt vào trong tầm mắt khiến anh ta rất ngạc nhiên.​”

Từ lối vào đến sảnh chính được trang trí bắt mắt vô cùng. Bóng bay nhiều màu sắc, những dải lụa sặc sỡ nhuộm đẫm bầu không khí tươi vui, còn có cả vách tường được trang trí rực rỡ sắc màu, những chiếc xe đồ ăn đầy sơn hào hải vị được trang hoàng lộng lẫy trong phòng khách, bên cạnh là tháp rượu sâm panh lung linh lấp lánh.​Em còn tưởng anh xảy ra chuyện gì.

Thứ thu hút nhất chính là chiếc bánh kem cao bảy tầng đặt ở giữa, bên trên có hình một cặp đôi búp bê nhỏ hoạt bát đáng yêu, tay giơ tấm card được vẽ bằng sô cô la: Chúc mừng sinh nhật Phương Tử Minh!​Phương Tử Minh ăn một miếng to với vẻ hưởng thụ, khen nói: “Ngon, ăn ngon lắm.

Trong căn phòng trống không, ngoài nữ chủ nhân đang ngồi trong bóng tối với vẻ mặt u ám không vui, những người khác tham dự bữa tiệc đều đã rời đi, chỉ còn lại sự tươi vui giả tạo cùng căn phòng trống vắng.​Ngu Tịch Lam trừng mắt với anh ta: “Bánh sinh nhật quan trọng hay sức khoẻ của anh quan trong hơn?

Ánh mắt Phương Tử Minh rơi vào Ngu Tịch Lam, người đang khoanh tay trừng mắt nhìn anh ta, sự áy náy và hối lỗi lộ rõ nơi đáy mắt anh ta.​Có đói không?

“Xin lỗi em yêu, anh về muộn quá!” Anh ta ném cặp đi làm xuống, đi nhanh về phía Ngu Tịch Lam.​Phương Tử Minh thực sự cảm động, anh ta nắm chặt tay Ngu Tịch Lam, đau lòng vuốt ve: “Vất vả cho em rồi.

Trong tay anh ta vẫn còn ôm một bó hoa hồng. Anh ta đưa cho vợ và chân thành xin lỗi: “Là lỗi của anh, anh đã không về kịp làm uổng phí tâm huyết của em. Bó hoa này là do trên đường trở về anh đã mất thời gian rất lâu mới tìm được một tiệm hoa chưa đóng cửa để mua. Tặng em nhé em yêu, đừng có giận anh, anh yêu em.”​”

Nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán cùng quần áo lôi thôi của người đàn ông, hiển nhiên là anh ta đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể mua được hoa giống như lời anh ta nói.​Gần đây đầu óc anh bị ngớ ngẩn vì công việc mất rồi, còn để món quà quan trọng bừa bãi nữa.

Ngu Tịch Lam mềm lòng, bất đắc dĩ buông tay nhận hoa. Cô vẫn cảm thấy hơi giận dỗi trong lòng: “Anh nói anh biết hôm nay là ngày gì rồi, thế mà còn không về kịp. Như thế cũng thôi đi, tại sao em gọi điện cho anh mấy lần mà anh không nghe máy, anh không biết là em sẽ lo lắng ư? Em còn tưởng anh xảy ra chuyện gì. Em sẵn sàng thông cảm cho anh vì chúng ta dù sao cũng là cặp vợ chồng lâu năm rồi, cùng lắm thì về sau làm bù là được. Nhưng mà còn rất nhiều khách mang quà đến chúc mừng sinh nhật cho anh, nhân vật chính là anh lại công khai vắng mặt, ngay cả một câu dặn dò cũng không có, em không có mặt mũi nào gặp họ nữa.”​Phương Tử Minh cố che giấu việc thân thể cứng đờ, giả vờ ngửi chính mình: “Thật sự khó ngửi lắm à?

Cô đã chuẩn bị cho bữa tiệc này từ ba ngày trước. Hôm nay, trước khi Phương Tử Minh ra ngoài, cô còn nhắc nhở anh ta về sớm một chút, anh ta cũng đã đồng ý.​Anh đói bụng rồi có vấn đề gì thì bố mẹ anh lại trách em bây giờ!

Kết quả là hết giờ làm việc rồi mà vẫn không thấy người trở về. Cô gọi điện cho anh ta, anh ta nói rằng đang trên đường, sắp về tới nơi rồi.​” Phương Tử Minh hôn cô.

Cô vui vẻ chào đón khách và đặt món quà tặng cho anh ta ở nơi dễ thấy nhất để đến khi anh ta trở về liền có thể nhìn thấy luôn.​”

Kết quả là họ trò chuyện được một hồi lâu, trời đã tối đen mà Phương Tử Minh vẫn chưa về.​”

Cô sợ có chuyện xảy ra nên vội vàng gọi điện cho anh ta, nhưng đối phương vội vàng nói công ty có việc đột xuất cần quay lại xử lý rồi cúp máy.​”

Khi cô gọi lại thì không có ai nhấc máy nữa.​Bà xã, anh đi tắm ngay đây, em cũng nhanh nhanh lên tầng đi nào!

Ngu Tịch Lam sốt ruột đến mức gọi điện tới công ty. Trợ lý của công ty nghe máy và giải thích rằng một hợp đồng hợp tác đột nhiên xảy ra vấn đề nên bất đắc dĩ cần tổng giám đốc quay lại đích thân giải quyết. Hiện giờ Phương Tử Minh đã đến công ty và vội vàng xử lý sự việc nên mới không có thời gian nghe điện thoại.​Phương Tử Minh nịnh nọt nói: “Đều là lỗi của anh.

Biết Phương Tử Minh không sao, Ngu Tịch Lam mới thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng tiếc nuối vì anh ta không trở về kịp nhưng buổi tiệc không quan trọng bằng việc công ty. Cô chỉ cảm thấy có lỗi với những vị khách đã đến tham dự bữa tiệc tối nay.​“Em không khó chịu, anh cũng không cố ý mà.

Cô giận là giận việc Phương Tử Minh không nhắn nhủ lời nào, sau khi khách khứa về hết, chính cô lo lắng muộn quá nên gọi điện thoại mà anh ta lại không nhấc máy, khiến cô phải lo lắng.​”

Phương Tử Minh nịnh nọt nói: “Đều là lỗi của anh. Hay mình chọn một ngày nào đó rồi lại mời họ ăn một bữa được không? Bà xã, đừng giận nữa nhé, anh cũng muốn kịp về ăn sinh nhật với mọi người nhưng không may gặp vấn đề, nếu không giải quyết thì công ty sẽ thiệt hại không ít. Em tha thứ cho anh lần này được không?” Anh ta thân mật quỳ xuống nói lời dỗ dành.​”

Ngu Tịch Lam nhăn mũi, liếc xéo anh ta một cái, nói: “Anh cũng không cố ý, nếu không tha thứ cho anh thì em còn làm sao được nữa? Vậy hiện tại thế nào, mọi chuyện đã được xử lý ổn hết rồi chứ?”​”

Thấy Ngu Tịch Lam không còn tức giận nữa, Phương Tử Minh thuận tiện đứng dậy bên cạnh cô, vừa khoan khoái tháo cà vạt ra vừa trả lời: “Ừ, đã giải quyết xong rồi. Em cũng không nhìn xem, chính ông xã em đích thân ra ngựa, còn bỏ cả tiệc sinh nhật của mình, nếu không giải quyết được thì không phải là anh quá vô dụng à?”​Anh đừng tưởng anh nói vậy thì em sẽ vui.

Ngu Tịch Lam bất đắc dĩ cười vì giọng điệu cường điệu của anh ta, sau đó quan tâm hỏi: “Vậy anh ăn tối chưa? Có đói không?”​” Anh ta thân mật quỳ xuống nói lời dỗ dành.

Phương Tử Minh ôm chầm lấy cô, cợt nhả nói: “Chưa đâu, anh còn muốn ăn bánh sinh nhật mà bà xã chuẩn bị cho anh nữa, đương nhiên phải để bụng rỗng rồi.”​”

Ngu Tịch Lam trừng mắt với anh ta: “Bánh sinh nhật quan trọng hay sức khoẻ của anh quan trong hơn? Anh đừng tưởng anh nói vậy thì em sẽ vui. Anh đói bụng rồi có vấn đề gì thì bố mẹ anh lại trách em bây giờ!”​Hôm nay, trước khi Phương Tử Minh ra ngoài, cô còn nhắc nhở anh ta về sớm một chút, anh ta cũng đã đồng ý.

Phương Tử Minh vội lấy lòng nói: “Anh nghe lời em, sau này không dám nữa. Nhanh nhanh, mau cùng ăn bánh kem với anh đi nào. Anh cảm thấy bây giờ anh đang đói đến mức có thể ăn hết một con trâu đấy.”​Nhìn thấy Phương Tử Minh muốn ăn bánh kem như vậy, Ngu Tịch Lam không biết vì sao lại hơi căng thẳng, cô lập tức chủ động cầm dao nĩa cẩn thận cắt một miếng bánh đặt vào đĩa.

Sợ anh ta đau bụng, Ngu Tịch Lam vội vàng lấy đồ ăn ấm nóng bên cạnh ra nói: “Ăn món khác trước rồi ăn bánh kem sau.”​”

“Bà xã anh tốt quá!” Phương Tử Minh hôn cô, sau đó vội vàng cúi đầu ăn miếng bít tết. Ăn một lát, anh ta vội ngẩng đầu hỏi: “À phải rồi, bà xã, em đã ăn chưa?”​Bóng bay nhiều màu sắc, những dải lụa sặc sỡ nhuộm đẫm bầu không khí tươi vui, còn có cả vách tường được trang trí rực rỡ sắc màu, những chiếc xe đồ ăn đầy sơn hào hải vị được trang hoàng lộng lẫy trong phòng khách, bên cạnh là tháp rượu sâm panh lung linh lấp lánh.

Ngu Tịch Lam: “Ăn rồi, anh ăn đi!”​Hay mình chọn một ngày nào đó rồi lại mời họ ăn một bữa được không?

Nhìn Phương Tử Minh ăn ngấu ăn nghiến, đã ba mươi sáu tuổi rồi mà vẫn còn trẻ con như vậy, Ngu Tịch Lam vội giúp anh ta rót ly rượu: “Ăn từ từ kẻo nghẹn.”​Nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán cùng quần áo lôi thôi của người đàn ông, hiển nhiên là anh ta đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể mua được hoa giống như lời anh ta nói.

Phương Tử Minh cười lại với cô và cắt một miếng bít tết, anh ta không ăn mà đút cho Ngu Tịch Lam.​Nếu để ở công ty thì để mai đến lấy cũng được.

Ngu Tịch Lam há miệng cắn một cái, tuy rằng để hơi lâu nhưng hương vị thực sự rất ngon.​Phương Tử Minh lại cảm động thêm chút nữa, giật mình nói: “Chiếc xe thể thao đậu bên ngoài là quà sinh nhật em tặng anh à?

Hai vợ chồng vứt bỏ cảm giác không thoải mái và thân thiết sến sẩm ăn hết bữa cơm.​Cô sợ có chuyện xảy ra nên vội vàng gọi điện cho anh ta, nhưng đối phương vội vàng nói công ty có việc đột xuất cần quay lại xử lý rồi cúp máy.

“Được rồi, bây giờ có thể ăn bánh kem không?” Phương Tử Minh nhìn vợ mình đầy mong đợi.​” Phương Tử Minh nhìn vợ mình đầy mong đợi.

Nhìn thấy Phương Tử Minh muốn ăn bánh kem như vậy, Ngu Tịch Lam không biết vì sao lại hơi căng thẳng, cô lập tức chủ động cầm dao nĩa cẩn thận cắt một miếng bánh đặt vào đĩa.​Phương Tử Minh vội lấy lòng nói: “Anh nghe lời em, sau này không dám nữa.

Chiếc bánh kem thơm ngậy vị bơ, còn được điểm xuyết những đoá hoa màu tím mà Phương Tử Minh thích, chúng rủ xuống một vòng quanh bánh kem, bên trên có một cặp búp bê nhỏ mặc vest và váy cưới tươi cười thắm thiết.​”

Có lẽ là không đành lòng phá hỏng chiếc bánh kem này nên khách khứa không đụng đến nó mà có ý để dành nguyên vẹn cho Phương Tử Minh.​”

Đưa đĩa bánh cho Phương Tử Minh, nhìn anh ta ăn một miếng, Ngu Tịch Lam hồi hộp hỏi: “Có ngon không?”​”

Phương Tử Minh ăn một miếng to với vẻ hưởng thụ, khen nói: “Ngon, ăn ngon lắm.”​”

Ngu Tịch Lam không khỏi mỉm cười, hơi kiêu ngạo nói: “Em tự làm đấy!”​Cô vẫn cảm thấy hơi giận dỗi trong lòng: “Anh nói anh biết hôm nay là ngày gì rồi, thế mà còn không về kịp.

“Em tự làm á?” Phương Tử Minh không khỏi giật mình một chút.​Ngu Tịch Lam: “Ăn rồi, anh ăn đi!

Anh ta biết Ngu Tịch Lam ngại nấu nướng đến mức nào. Một người bình thường ngay cả phòng bếp cũng rất ít xuống mà bây giờ có thể vì anh ta học làm được cả một chiếc bánh kem​Em đừng khó chịu nhé!

Phương Tử Minh thực sự cảm động, anh ta nắm chặt tay Ngu Tịch Lam, đau lòng vuốt ve: “Vất vả cho em rồi. Nhưng mà lần sau em đừng tự làm nữa, anh xót lắm!”​Kết quả là hết giờ làm việc rồi mà vẫn không thấy người trở về.

Ngu Tịch Lam liếc anh ta một cái, ra vẻ hung hãn nói: “Em vui mà, em chỉ thích làm bánh kem thôi.”​Sắc mặt Phương Tử Minh cứng đờ, ngay sau đó hoảng hốt giải thích: “Xin lỗi bà xã.

“Bà xã!” Phương Tử Minh sến súa gọi cô.​Suy nghĩ của Ngu Tịch Lam bị gián đoạn, cô tức giận trừng mắt với anh ta: “Biết rồi.

Ngu Tịch Lam đẩy trán anh ta một chút, quay người lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho anh ta: “Còn nữa, đây là quà sinh nhật cho anh, lúc về anh có thấy nó ở bên ngoài không?”​Anh ta đưa cho vợ và chân thành xin lỗi: “Là lỗi của anh, anh đã không về kịp làm uổng phí tâm huyết của em.

Phương Tử Minh lại cảm động thêm chút nữa, giật mình nói: “Chiếc xe thể thao đậu bên ngoài là quà sinh nhật em tặng anh à?”​”

Ngu Tịch Lam gật đầu: “Đúng vậy, tặng anh đấy.”​Ngu Tịch Lam sốt ruột đến mức gọi điện tới công ty.

Phương Tử Minh đã muốn có một chiếc xe thể thao từ lâu lắm rồi, đáng tiếc phía trên có cha mẹ nghiêm khắc, bên dưới lại có bà xã không hứng thú với sở thích của anh ta, họ đều cảm thấy xe thể thao không được an toàn nên phản đối anh ta mua. Thật đáng thương cho anh ta, đường đường là một người trưởng thành mà lại bị đè ép đến mức không dám tự lén mua.​”

Không ngờ lần này Ngu Tịch Lam lại chủ động mua cho anh ta, Phương Tử Minh vui sướng đến phát điên: “Bà xã ơi, em tốt quá đi mất!”​Nhưng mà còn rất nhiều khách mang quà đến chúc mừng sinh nhật cho anh, nhân vật chính là anh lại công khai vắng mặt, ngay cả một câu dặn dò cũng không có, em không có mặt mũi nào gặp họ nữa.

Ngu Tịch Lam hưởng thụ lời khen ngợi của anh ta, tiếp theo xoè tay ra nói: “Vậy quà của em đâu?”​Ngu Tịch Lam gật đầu: “Đúng vậy, tặng anh đấy.

Sắc mặt Phương Tử Minh cứng đờ, ngay sau đó hoảng hốt giải thích: “Xin lỗi bà xã. Anh để quên quà của em ở công ty rồi, làm sao bây giờ?”​Chắc chắn không phải mùi nước hoa.

Mặt anh ta đầy vẻ hối hận: “Anh bất cẩn quá, lại quên thứ quan trọng như vậy. Bây giờ anh quay lại lấy về ngay đây.”​”

Nói xong, anh ta đứng dậy và định đi ra ngoài.​Thứ thu hút nhất chính là chiếc bánh kem cao bảy tầng đặt ở giữa, bên trên có hình một cặp đôi búp bê nhỏ hoạt bát đáng yêu, tay giơ tấm card được vẽ bằng sô cô la: Chúc mừng sinh nhật Phương Tử Minh!

Ngu Tịch Lam vội vàng ôm lấy anh ta: “Thôi, đã muộn thế này rồi. Nếu để ở công ty thì để mai đến lấy cũng được.”​Ngu Tịch Lam nhăn mũi, liếc xéo anh ta một cái, nói: “Anh cũng không cố ý, nếu không tha thứ cho anh thì em còn làm sao được nữa?

Dù ngăn cản anh ta nhưng Ngu Tịch Lam vẫn có hơi thất vọng trong lòng. Trước đây, lần nào Phương Tử Minh cũng đích thân đưa quà trước, đây là lần đầu tiên cô phải đợi đến ngày hôm sau mới được thấy quà.​”

Phương Tử Minh vô cùng ảo não, anh ta ôm lấy Ngu Tịch Lam sám hối một hồi: “Bà xã ơi, tất cả đều tại anh. Gần đây đầu óc anh bị ngớ ngẩn vì công việc mất rồi, còn để món quà quan trọng bừa bãi nữa. Em đừng khó chịu nhé!”​Trong tay anh ta vẫn còn ôm một bó hoa hồng.

“Em không khó chịu, anh cũng không cố ý mà. Tuy nhiên,” Ngu Tịch Lam cố ý nhướng mày, “Để anh nhớ lâu hơn, tối nay anh hãy ngủ một mình trong phòng khách đi!”​”

Mất công tối nay cô còn chuẩn bị sẵn một bộ đồ ngủ gợi cảm, muốn trải qua một đêm kiều diễm với anh ta. Giờ nghĩ lại, có lẽ dời sang tối mai coi như một hình phạt nho nhỏ đi.​Phòng khách tối đen như mực, người vừa vào mò mẫm ấn công tắc, trong phút chốc, cả nhà trở nên sáng trưng.

“Đừng mà, bà xã ơi!” Phương Tử Minh ấm ức ôm cô, cầu xin: “Không có em thì anh không ngủ được, anh không muốn nằm phòng khách đâu. Tối nay mình ngủ chung nhé!” Anh ta cắn tai vợ mình, nói với giọng điệu mờ ám.​Tối nay mình ngủ chung nhé!

Ngu Tịch Lam bị anh ta làm cho ngứa ngáy, không nhịn được cười, cô đẩy đẩy anh ta nói: “Thôi được rồi, anh thả em ra trước đã!”​Bữa tiệc sinh nhật được chuẩn bị kỹ càng đã kết thúc một cách vội vàng như thế, việc hai vợ chồng đã trải qua một đêm thân mật thì không cần nhắc đến.

Phương Tử Minh ăn vạ: “Không thả. Nếu bà xã không đồng ý, anh sẽ không đứng dậy đâu.”​Kỳ lạ quá?

Ngu Tịch Lam bất đắc dĩ đầu hàng: “Được rồi, em đồng ý, em đồng ý.”​Ngu Tịch Lam mềm lòng, bất đắc dĩ buông tay nhận hoa.

Vốn dĩ đó là tình thú giữa hai vợ chồng, Phương Tử Minh cuốn lấy cô càng chặt nên cô thuận thế đồng ý.​Bây giờ anh quay lại lấy về ngay đây.

“Cảm ơn bà xã!” Phương Tử Minh hôn cô.​”

Nhưng Ngu Tịch Lam lại nhăn mũi khó chịu và nghi ngờ hỏi: “Trên người anh có mùi gì vậy? Kỳ lạ quá? Bị ám mùi từ chỗ nào thế?”​Chương 141

Mùi không tệ nhưng cũng không dễ ngửi. Chắc chắn không phải mùi nước hoa. Mùi quen quen nhưng cô không nhớ ra mình đã ngửi thấy ở đâu.​“Bà xã anh tốt quá!

Phương Tử Minh cố che giấu việc thân thể cứng đờ, giả vờ ngửi chính mình: “Thật sự khó ngửi lắm à? Chắc đi đường không may va vào ai đó. Bà xã, anh đi tắm ngay đây, em cũng nhanh nhanh lên tầng đi nào!”​Vốn dĩ đó là tình thú giữa hai vợ chồng, Phương Tử Minh cuốn lấy cô càng chặt nên cô thuận thế đồng ý.

Anh ta vội vàng thúc giục.​Phương Tử Minh cười lại với cô và cắt một miếng bít tết, anh ta không ăn mà đút cho Ngu Tịch Lam.

Suy nghĩ của Ngu Tịch Lam bị gián đoạn, cô tức giận trừng mắt với anh ta: “Biết rồi.”​Mùi quen quen nhưng cô không nhớ ra mình đã ngửi thấy ở đâu.

Bữa tiệc sinh nhật được chuẩn bị kỹ càng đã kết thúc một cách vội vàng như thế, việc hai vợ chồng đã trải qua một đêm thân mật thì không cần nhắc đến.

Bình luận

Truyện đang đọc