TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Nói dối, mẹ nói dối thôi!​”

Thịnh Lê Na không tin điều đó.​” Thịnh Lê Na lại cảm động trong lòng, cô ta không còn nghĩ được gì nữa, oà khóc một tiếng rồi nhào vào lòng người đàn ông, không ngừng khóc to, ‘Em bằng lòng.

Nỗi đau đớn tràn ngập trong đôi mắt Thịnh phu nhân. Không để ý đến con gái nữa, bà nhìn chằm chằm Tiếu Ninh với đầy vẻ thù hận: “Chỉ vì chồng tôi không đồng ý cho hai người kết hôn mà cậu lại làm ra việc độc ác đến mức này. Cậu hại chết ông ấy mà không sợ gặp quả báo ư?”​“Không, anh yêu em, sao anh có thể ra tay với bố mẹ em.

Tiếu Ninh ho khan một tiếng, vô tội kêu oan: “Con thật sự không làm. Mẹ ơi, mẹ hiểu lầm con rồi. Nếu con thật sự làm chuyện đó thì con sẽ bị sét đánh, không chết tử tế được.”​Cảm xúc của Thịnh phu nhân không còn chút gợn sóng nào đối với biểu hiện của cô ta nữa, bà nhàn nhạt nói: “Người ngoài nói gì con cũng tin trong khi con không tin bất kỳ một chữ nào mà người nhà nói.

Thịnh phu nhân cười khẩy, khinh thường nói: “Cậu cho rằng kết cục hiện tại không phải là quả báo của cậu sao?”​Nghĩ đến việc Tiếu Ninh sẽ chết, cô ta cảm thấy như chính mình cũng chết, trái tim đau đớn vô cùng!

Ánh mắt của Tiếu Ninh loé lên sự tàn ác, hắn lập tức cúi thấp đầu xuống để che giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt.​Kiếp sau em cũng muốn được ở bên anh.

Thịnh Lê Na mang theo chờ mong hỏi: “Mẹ, mẹ nói thế nhưng có bằng chứng gì không? Không có đúng không?”​Bây giờ có nói gì thì cũng đã quá muộn màng.

Thịnh phu nhân cười mỉa mai: “Đương nhiên là có bằng chứng. Nếu không thì con nghĩ xem vì sao mẹ lại gặp chuyện, trở thành người thực vật?”​Mà lúc đó Tiếu Ninh là người duy nhất đứng ở đầu cầu thang, vậy thật sự là hắn làm sao?

Bà căm hận trừng mắt với Tiếu Ninh: “Còn không phải là chuyện tốt do người đàn ông mà con trao trọn trái tim làm ra sao?”​”

Thịnh Lê Na cực kỳ sợ hãi, hoang mang quay đầu nhìn Tiếu Ninh.​Bà vẫn còn nằm trên sàn nhà, hơi thở thoi thóp, mà con gái của bà lại bị một người đàn ông dắt mũi, thậm chí còn không phát hiện ra mẹ của mình nằm dưới cầu thang bị thương nặng, máu chảy đầm đìa.

Tiếu Ninh bất đắc dĩ cười buồn, nhìn Thịnh Lê Na và nói: “Anh thấy mẹ quá đau buồn nên hồ đồ rồi. Khi mẹ gặp chuyện, rõ ràng anh và em đang ở bên nhau, sao anh có thể là người ra tay được chứ. Lê Na, em có thể làm chứng cho anh.”​“Được, được…” Thịnh phu nhân tức giận đến mức sắp không thể nói thành lời, “Con, con đúng là con gái ngoan của bố con.

Nhớ lại tình cảnh lúc trước khi mẹ mình bị ngã, hai mắt Thịnh Lê Na sáng lên: “Đúng vậy, mẹ, lúc đó anh ấy đang ở bên con, hoàn toàn không có khả năng anh ấy là người hại mẹ.”​”

Nhớ tới khi đó bọn họ đang ở trong phòng dây dưa quyến luyến, hai má cô ta không khỏi ửng hồng.​Mẹ đã nói đến nước này, nếu con vẫn kiên quyết ở bên người đàn ông này thì từ nay về sau, mẹ coi như không có đứa con gái là con nữa, bố con cũng không muốn có một đứa con gái hồ đồ như vậy.

Thịnh phu nhân không cẩn thận ngã từ cầu thang xuống bị đập đầu ngay tại nhà của mình. Chờ đến khi được phát hiện và đưa đến bệnh viện thì bà không tỉnh lại được, bất hạnh trở thành người thực vật.​”

Lúc ấy chỉ có một mình Thịnh phu nhân ở dưới đại sảnh, chỉ có thể là chính bà không cẩn thận trượt chân chứ không có khả năng bị người khác hãm hại​Mệt mỏi thở dài một tiếng, Thịnh phu nhân tập tễnh bước đi.

Thịnh phu nhân lạnh lùng nói: “Đúng vậy, chính là cậu ta làm.”​Mọi tài sản trên danh nghĩa của cô ta đều bị thu hồi và thẻ ngân hàng cũng bị khoá.

Ngày hôm đó, Thịnh phu nhân rốt cuộc cũng tìm ra bằng chứng cho thấy Tiếu Ninh đã sát hại chồng mình. Bà vội vã về nhà để đưa con gái đi nhưng lại gặp phải Tiếu Ninh trên cầu thang.​Bà buồn bã nhìn Thịnh Lê Na: “Con biết không?

Chỉ trách bà lúc ấy thiếu cảnh giác, không kìm được sự căm ghét nên đã tra hỏi hắn vài câu. Vì thế, Tiếu NInh đã phát hiện ra manh mối. Hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm đến cùng, hắn đã đẩy bà xuống cầu thang.​Hắn hung ác trừng mắt với Thịnh phu nhân, người phụ nữ rắc rối này.

Khi bà ngã xuống sàn, bà còn nghe thấy Thịnh Lê Na gọi tên Tiếu Ninh, tiếng gọi dần dần gần hơn.​Hắn nắm lấy tay Thịnh Lê Na và lần đầu tiên thề một cách chân thành: “Lê Na, trước đây anh có lỗi với em.

Khi ấy bà sợ hãi biết bao, sợ mình sẽ chết dưới tay Tiếu Ninh, sợ con gái mình sẽ phát hiện ra hành vi độc ác của Tiếu Ninh và bị sát hại. Bà muốn mở miệng cảnh cáo con gái chạy mau đi nhưng làm thế nào cũng không nói được. Máu ở phía sau đầu chảy càng lúc càng nhiều, ý thức của bà dần dần trở nên mơ hồ.​Chỉ trách bà lúc ấy thiếu cảnh giác, không kìm được sự căm ghét nên đã tra hỏi hắn vài câu.

Bà nghe thấy được Tiếu Ninh quay người lại đón con gái mình, sau đó là một tràng lời ngon tiếng ngọt, hắn ôm chặt lấy con gái rồi hai người thân thiết với nhau ngay trên hành lang.​”

Bà vẫn còn nằm trên sàn nhà, hơi thở thoi thóp, mà con gái của bà lại bị một người đàn ông dắt mũi, thậm chí còn không phát hiện ra mẹ của mình nằm dưới cầu thang bị thương nặng, máu chảy đầm đìa.​Thịnh Lê Na ngừng khóc và nửa tin nửa ngờ nhìn Thịnh phu nhân.

Sau đó con gái được Tiếu Ninh công khai bế về phòng và bà cũng mất đi ý thức. Chờ đến khi bà tỉnh lại đã là rất lâu sau tại bệnh viện.​Khi con say đắm trong vòng tay cậu ta, si mê cậu ta đến mức choáng váng, khi con mây mưa với cậu ta ở trên giường thì mẹ của con đang nằm ngay phía dưới hấp hối.

Bà buồn bã nhìn Thịnh Lê Na: “Con biết không? Khi con say đắm trong vòng tay cậu ta, si mê cậu ta đến mức choáng váng, khi con mây mưa với cậu ta ở trên giường thì mẹ của con đang nằm ngay phía dưới hấp hối. Con đã làm gì vậy, con còn là con gái của mẹ nữa không? Con làm thế có phụ lòng bố con và mẹ không?”​Đợi đến khi cậu bị xét xử trong cả hai vụ án, tôi sẽ mời luật sư để kiện cậu tới cùng.

Thịnh Lê Na lảo đảo lùi lại, hai tay ôm đầu lẩm bẩm: “Không, không phải thế, mẹ lừa con, mẹ lừa con.”​Ánh mắt của Tiếu Ninh loé lên sự tàn ác, hắn lập tức cúi thấp đầu xuống để che giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt.

Nhưng trong lòng có một thanh âm nói với cô ta rằng, những gì mẹ nói chính là sự thật.​”Tiếu Ninh!

Ngày đó người giúp việc không có ở nhà. Đợi đến khi người giúp việc về và phát hiện ra mẹ bị ngã, lập tức đưa bà đến bệnh viện thì bọn họ đã mặc xong quần áo.​Khi cửa phòng bệnh đóng lại, Thịnh phu nhân đứng yên ở đó rất lâu nhưng không đợi được người ở sau đuổi theo.

Không ai biết trước đó cô ta và Tiếu Ninh đã từng thân mật ở trong phòng, nếu không phải lúc đó mẹ ở dưới nhà và chính tai nghe thấy thì làm sao bà ấy có thể biết được rõ ràng như thế?​Nói dối, mẹ nói dối thôi!

Lúc đó cô ta đi tìm Tiếu Ninh nhưng lại bị hắn đột nhiên ôm vào lòng và hôn. Cô ta bị hôn đến mức mơ mơ màng màng, còn đâu tâm trí mà để ý đến động tĩnh dưới nhà nữa.​Nếu con thật sự làm chuyện đó thì con sẽ bị sét đánh, không chết tử tế được.

Mà lúc đó Tiếu Ninh là người duy nhất đứng ở đầu cầu thang, vậy thật sự là hắn làm sao? Có phải hắn đã hại mẹ rơi vào tình trạng người thực vật không?​”Anh nói đi, rốt cuộc có phải anh không, có phải anh hại mẹ không?

Cô ta suy sụp và khóc lớn.​Nhưng mà, cô ta thật sự yêu hắn, không thể không có hắn.

Tiếu Ninh cố gắng đưa tay kéo cô ta: “Khụ khụ, không phải anh, anh không làm chuyện đó. Em hãy tin anh!”​Không để ý đến con gái nữa, bà nhìn chằm chằm Tiếu Ninh với đầy vẻ thù hận: “Chỉ vì chồng tôi không đồng ý cho hai người kết hôn mà cậu lại làm ra việc độc ác đến mức này.

Thịnh Lê Na nhìn người đàn ông cô yêu với đôi mắt đẫm lệ nhạt nhoà, không biết có nên tin hắn hay không. Trái tim cô ta như đang bị ai đó dùng dao cứa vào, đau đến mức không thở được.​Chờ đến khi được phát hiện và đưa đến bệnh viện thì bà không tỉnh lại được, bất hạnh trở thành người thực vật.

“Anh nói đi, rốt cuộc có phải anh không, có phải anh hại mẹ không?” Cô ta khàn giọng quát hỏi.​Thịnh Lê Na nhìn người đàn ông cô yêu với đôi mắt đẫm lệ nhạt nhoà, không biết có nên tin hắn hay không.

“Không, anh yêu em, sao anh có thể ra tay với bố mẹ em.” Hắn thề thốt nguỵ biện: “Là do mẹ vợ lừa em.”​”

Thịnh Lê Na ngừng khóc và nửa tin nửa ngờ nhìn Thịnh phu nhân.​Đợi đến khi người giúp việc về và phát hiện ra mẹ bị ngã, lập tức đưa bà đến bệnh viện thì bọn họ đã mặc xong quần áo.

Cảm xúc của Thịnh phu nhân không còn chút gợn sóng nào đối với biểu hiện của cô ta nữa, bà nhàn nhạt nói: “Người ngoài nói gì con cũng tin trong khi con không tin bất kỳ một chữ nào mà người nhà nói. Trước đây bố mẹ đã từng nói với con, người đàn ông này không có ý tốt, hắn đến gần con mang theo mục đích, nhưng con lại không nghe, cuối cùng hại chết bố con. Thật ra, việc con có tin hay không đã không còn quan trọng nữa,” bà quay đầu nhìn về phía Tiếu Ninh, “Đến lúc này rồi mà cậu vẫn còn gây sóng gió, không biết hối cải. Nói cho cậu biết này, trước khi đến đây, tôi đã báo cảnh sát và còn nộp bằng chứng cho họ. Đợi đến khi cậu bị xét xử trong cả hai vụ án, tôi sẽ mời luật sư để kiện cậu tới cùng. Đừng có mơ rằng bị bệnh sẽ có thể thoát tội, tôi sẽ khiến cậu bị xử tử hình.”​Ngày đó người giúp việc không có ở nhà.

Sắc mặt Tiếu Ninh khó coi y như người chết. Hắn hung ác trừng mắt với Thịnh phu nhân, người phụ nữ rắc rối này.​Thịnh phu nhân sẽ không cho phép tiêu pha một xu nào cho Tiếu Ninh.

Thịnh phu nhân nhìn Thịnh Lê Na: “Chỉ cần con có một chút hiếu thảo thì con sẽ biết phải làm như thế nào. Nói thật, mẹ đã vô cùng thất vọng về con, nếu không phải sợ con chết trong tay người đàn ông này thì mẹ đã không đích thân đến đây rồi. Mẹ đã nói đến nước này, nếu con vẫn kiên quyết ở bên người đàn ông này thì từ nay về sau, mẹ coi như không có đứa con gái là con nữa, bố con cũng không muốn có một đứa con gái hồ đồ như vậy. Chúng ta,…” Sắc mặt Thịnh phu nhân càng tái nhợt hơn, nhìn bà loạng choạng như sắp ngã, “Chúng ta hãy cắt đứt quan hệ đi!”​Ở lại hay đi theo mẹ?

“Không, mẹ ơi!” Thịnh Lê Na sợ hãi kêu lên, khó tin nhìn bà.​Không có đúng không?

“Từ giờ trở đi, con không còn là con gái nhà họ Thịnh, cũng không có quyền lợi hưởng thụ và sử dụng đồ của nhà họ Thịnh nữa. Mẹ sẽ lấy lại tất cả mọi thứ trong tay con. Mẹ tình nguyện quyên góp cũng sẽ không để con có cơ hội tiêu một xu, một cắc cho người đàn ông này.” Giọng điệu của Thịnh phu nhân hơi run rẩy, “Vậy nên, quyết định của con là gì. Ở lại hay đi theo mẹ?”​Giá như lúc trước hắn không cố chấp với việc phải lấy được Diệp Uẩn Thanh thì tốt biết mấy.

Thịnh Lê Na ngây ra như phỗng, cô ta ngơ ngác nhìn quanh, một bên là thái độ quả quyết của mẹ, một bên là ánh mắt cầu xin của Tiếu Ninh, người đàn ông mà cô ta yêu, nhất thời trái tim của cô ta như bị chiên trên chảo dầu, vô cùng khó xử.​Khi bà ngã xuống sàn, bà còn nghe thấy Thịnh Lê Na gọi tên Tiếu Ninh, tiếng gọi dần dần gần hơn.

Lúc này cô ta mới ý thức được chắc hẳn Tiếu Ninh đã lừa mình. Hắn thực sự hại chết bố và còn đẩy mẹ từ cầu thang xuống.​Nếu có được được nửa đời sau, anh nguyện bù đắp cho em, bên em cả đời, không rời không bỏ.

Nhưng mà, cô ta thật sự yêu hắn, không thể không có hắn.​Cho dù như thế rất đáng khinh cũng được, hắn không muốn nằm trên giường bệnh chờ chết trong cảnh lẻ loi một mình, không có ai bên cạnh làm bạn.

“Mẹ, mẹ!” Thịnh Lê Na cầu xin: “Con biết con sai rồi, đều là lỗi của con, tại con hại bố. Con không dám cầu xin điều gì khác, chỉ xin mẹ cho con ở bên Tiếu Ninh trong những ngày cuối cùng của anh ấy. Dù anh ấy có phạm tội gì thì anh ấy cũng sắp chết rồi, con sẽ không cứu anh ấy, cũng sẽ không tiêu tiền cho anh ấy, con chỉ ở bên anh ấy đến cuối con đường, có được không mẹ? Mẹ coi như nể tình anh ấy đã từng cứu con nhé.” Cô ta khóc không thành tiếng.​Khi Thịnh Lê Na còn đắm chìm trong những lời nói ngọt ngào của Tiếu Ninh, cô ta không hề biết rằng mình sắp bị đuổi khỏi nhà họ Thịnh.

Cô ta thực sự rất rất yêu Tiếu Ninh, cho dù biết hắn làm việc sai trái thì cô ta vẫn yêu như thế. Nghĩ đến việc Tiếu Ninh sẽ chết, cô ta cảm thấy như chính mình cũng chết, trái tim đau đớn vô cùng!​” Thịnh Lê Na sợ hãi kêu lên, khó tin nhìn bà.

“Được, được…” Thịnh phu nhân tức giận đến mức sắp không thể nói thành lời, “Con, con đúng là con gái ngoan của bố con. Chỉ vì một người đàn ông mà con, con……”​” Sắc mặt Thịnh phu nhân càng tái nhợt hơn, nhìn bà loạng choạng như sắp ngã, “Chúng ta hãy cắt đứt quan hệ đi!

Tiếu Ninh nằm trên giường bệnh mang vẻ mặt phức tạp khôn tả. Biết mình đã cùng đường bí lối, trong lòng hắn không khỏi dấy lên một chút hối hận.​Hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm đến cùng, hắn đã đẩy bà xuống cầu thang.

Giá như lúc trước hắn không cố chấp với việc phải lấy được Diệp Uẩn Thanh thì tốt biết mấy. Nếu như thế, hắn sẽ không phải gánh nghiệp từ bác sĩ ngầm; nếu trước đây không mang theo mục đích tiếp cận Thịnh Lê Na thì tốt rồi, nói không chừng bây giờ hắn đã đứng trên đỉnh cao nhân sinh; nếu không ra tay với cha Thịnh thì tốt quá, biết đâu hiện tại hắn có thể được sống lâu hơn một chút.​”

Bây giờ có nói gì thì cũng đã quá muộn màng. Hắn chắc chắn sẽ không nhận được sự trợ giúp từ nhà họ Thịnh. Nhưng kể cả như thế, hắn vẫn không muốn buông tay Thịnh Lê Na.​” Cô ta khàn giọng quát hỏi.

Cho dù như thế rất đáng khinh cũng được, hắn không muốn nằm trên giường bệnh chờ chết trong cảnh lẻ loi một mình, không có ai bên cạnh làm bạn.​” Cô ta khóc không thành tiếng.

Hắn nắm lấy tay Thịnh Lê Na và lần đầu tiên thề một cách chân thành: “Lê Na, trước đây anh có lỗi với em. Nếu có được được nửa đời sau, anh nguyện bù đắp cho em, bên em cả đời, không rời không bỏ.”​Công tác xét xử không hề bị trì hoãn trong thời gian các phạm nhân chữa bệnh.

“Tiếu Ninh!” Thịnh Lê Na lại cảm động trong lòng, cô ta không còn nghĩ được gì nữa, oà khóc một tiếng rồi nhào vào lòng người đàn ông, không ngừng khóc to, ‘Em bằng lòng. Kiếp sau em cũng muốn được ở bên anh.”​”

Thịnh phu nhân tức giận đến mức run rẩy, bà cười khẩy một tiếng, hoàn toàn từ bỏ đứa con gái chỉ biết yêu đương này, quay người rời đi.​Diệp Uẩn Thanh giết người không thành, nhưng vì tình tiết quá nghiêm trọng nên cô ta bị kết án hai mươi năm tù.

Khi cửa phòng bệnh đóng lại, Thịnh phu nhân đứng yên ở đó rất lâu nhưng không đợi được người ở sau đuổi theo.​Nỗi đau đớn tràn ngập trong đôi mắt Thịnh phu nhân.

Mệt mỏi thở dài một tiếng, Thịnh phu nhân tập tễnh bước đi.​Tiếu Ninh nằm trên giường bệnh mang vẻ mặt phức tạp khôn tả.

Không thể nhận đứa con gái này nữa, nhưng có rất nhiều việc cần giải quyết, chẳng hạn như lấy lại quyền quản lý công ty cũng như cổ phần Thịnh Lê Na tặng cho Tiếu Ninh. Thịnh phu nhân sẽ không cho phép tiêu pha một xu nào cho Tiếu Ninh.​Chờ đến khi bà tỉnh lại đã là rất lâu sau tại bệnh viện.

Khi Thịnh Lê Na còn đắm chìm trong những lời nói ngọt ngào của Tiếu Ninh, cô ta không hề biết rằng mình sắp bị đuổi khỏi nhà họ Thịnh. Cô ta không còn là đại tiểu thư của tập đoàn nhà họ Thịnh nữa. Mọi tài sản trên danh nghĩa của cô ta đều bị thu hồi và thẻ ngân hàng cũng bị khoá.​Mẹ tình nguyện quyên góp cũng sẽ không để con có cơ hội tiêu một xu, một cắc cho người đàn ông này.

Khi hai kẻ chủ mưu chính trong vụ bắt cóc đều bị bệnh nặng và đang nằm viện thì cảnh sát cũng đang tiến hành đâu vào đấy việc điều tra và thu thập chứng cứ cho vụ án. Công tác xét xử không hề bị trì hoãn trong thời gian các phạm nhân chữa bệnh.​Trước đây bố mẹ đã từng nói với con, người đàn ông này không có ý tốt, hắn đến gần con mang theo mục đích, nhưng con lại không nghe, cuối cùng hại chết bố con.

Sau khi có chứng cứ vô cùng xác thực, cảnh sát đã giao vụ án cho viện kiểm sát. Viện kiểm sát khởi tố rồi sau đó toà án phán quyết, cuối cùng Tiếu Ninh và Diệp Uẩn Thanh bị kết tội bắt cóc và có ý đồ ăn cắp nội tạng của nạn nhân.​Vì thế, Tiếu NInh đã phát hiện ra manh mối.

Diệp Uẩn Thanh giết người không thành, nhưng vì tình tiết quá nghiêm trọng nên cô ta bị kết án hai mươi năm tù.​Dù anh ấy có phạm tội gì thì anh ấy cũng sắp chết rồi, con sẽ không cứu anh ấy, cũng sẽ không tiêu tiền cho anh ấy, con chỉ ở bên anh ấy đến cuối con đường, có được không mẹ?

Xét thấy cô ta mắc bệnh hiểm nghèo nên được tạm tha để chữa bệnh và thực hiện án treo.​Khi mẹ gặp chuyện, rõ ràng anh và em đang ở bên nhau, sao anh có thể là người ra tay được chứ.

Trong khi đó thì Tiếu Ninh còn bị kết tội giết hại cha Thịnh cùng với tội giết Thịnh phu nhân không thành, bị tuyên án tử hình.​”

Nhưng bởi vì phạm nhân bệnh nặng, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo nên toà hoãn lại thời gian thi hành án để chữa trị.

Bình luận

Truyện đang đọc