TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Ngu Tịch Lam không muốn thấy bạn thân lẻ loi một mình chút nào. Tại sao Diệp Uẩn Ninh lại phải vì một gã trai tồi mà thanh tâm quả dục chứ? Diệp Uẩn Ninh vừa xinh đẹp, vừa giàu có, cô nên nhân lúc tuổi trẻ mà sống thật phong lưu, hạnh phúc và thoải mái cho gã tồi kia tức chết đi.

Nếu không phải cô đã kết hôn và có gia đình thì cô đã tìm một đám trai trẻ vui chơi cùng mình để hưởng thụ.

Diệp Uẩn Ninh bật cười, bất đắc dĩ buông tay: “Mình thì có ý định gì chứ, mà dù có thì cũng không có thời gian!”

Hiện tại “Công ty giải trí Phong Hoa” đang nhận được sự chú ý lớn, đây chính là lúc thừa thắng xông lên, có rất nhiều việc phải làm. Kịch bản cho bộ phim sắp quay đã được chuẩn bị. Chẳng lẽ làm việc không vui ư?

Ngu Tịch Lam không để ý đến cô: “Công việc là công việc, cuối cục mục đích làm việc không phải là để tận hưởng cuộc sống à. Phụ nữ cũng nên có cuộc sống sinh hoạt cá nhân của mình. Bây giờ cậu muốn tự tìm một người để hẹn hò hay là muốn mình chọn lựa đối tượng xem mắt giúp cậu, cậu chọn đi!”

Không phải đột nhiên mà Ngu Tịch Lam gia nhập đội ngũ thúc giục kết hôn và cho rằng phụ nữ nhất định phải kết hôn, lấy chồng. Cô chỉ nghĩ rằng Diệp Uẩn Ninh gần như đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Diệp và không còn liên lạc gì nữa, không có người thân quan tâm chuyện tình cảm của bạn mình. Là một người bạn thân, cô không thể không thường xuyên nhắc nhở để tránh cho việc Diệp Uẩn Ninh quên đi việc quan trọng của bản thân vì quá say mê công việc.

Diệp Uẩn Ninh nhoẻn miệng cười, đôi mắt lúng liếng: “Vậy thì quên đi, mình sẽ tự tìm. Cậu yên tâm, mình không muốn làm ni cô đâu. Không phải chỉ cần một người bạn trai thôi à, sẽ có sớm thôi.”

Ngu Tịch Lam nửa tin nửa ngờ, sự tò mò không thể giấu được trong mắt cô: “Ồ, theo như lời cậu thì có phải đã chọn được người rồi không, là ai vậy, mình có biết không?”

Chẳng lẽ là một diễn viên trẻ nào đó tự đề cử bản thân khi thấy công ty đầy triển vọng, hay là con nhà ai đẹp trai, tài giỏi ngoài kia?

“Suỵt, tạm thời giữ bí mật nhé. Khi nào xác định quan hệ thì mình sẽ dẫn người đến cho cậu gặp.”

“Được, vậy mình sẽ đợi!” Ngu Tịch Lam rất hài lòng, chỉ cần bạn thân không vì bị đàn ông phản bội mà né tránh chuyện tình cảm là được. Dù là ai thì cũng tốt hơn Trần Diệp, cùng lắm nếu về sau không hợp thì chia tay.

Phòng tiệc rất náo nhiệt, mọi người ăn uống linh đình, nơi nơi đều là tiếng nói chuyện, cười đùa. Phó Hoài yên lặng trốn ở một góc, ánh mắt không khỏi dõi theo một người.

Mặc dù trong hội trường này có rất nhiều nam thanh nữ tú, tiền bối đáng kính trong làng giải trí cũng như các đạo diễn và biên kịch nổi tiếng nhưng cô vẫn là người hấp dẫn nhất trong đám đông.

Phó Hoài thắc mắc tại sao nụ cười của cô lại đẹp đến thế, nhìn cô mỉm cười mà trái tim anh bất giác cảm thấy ngọt ngào, khóe môi cũng khẽ cong lên.

Người đại diện Cố Khải vỗ mạnh vào vai anh một cái, nhìn theo ánh mắt của anh: “Cậu đang nhìn gì thế?”

Phó Hoài giấu giếm quay đầu lại: “Tôi không nhìn gì cả.”

Nhưng Cố Khải lại nhạy cảm mà cảnh giác: “Sao cậu lại nhìn sếp Diệp? Việc cậu nói thích sếp Diệp là thật à, bây giờ cậu cũng chưa đánh mất ý nghĩ đó sao?”

Anh ta nhớ rằng trước đây Phó Hoài đã nói rằng mình thích sếp Diệp.

Phó Hoài nhắm mắt lại không nói gì, thái độ chắc hẳn là đồng ý.

Cố Khải chuyện bé xé ra to mà khẽ kêu lên, anh ta nắm lấy vai Phó Hoài tận tình khuyên nhủ: “Đừng mà người anh em. Sếp Diệp không phải là người chúng ta có thể với tới. Nếu cậu vì muốn đóng phim mà tự dâng mình cho người ta dùng quy tắc ngầm thì không nói, còn nếu muốn yêu đương nghiêm túc, tôi sợ cậu sẽ thua trên tay sếp Diệp, đến cả xương cốt cũng chẳng còn mất. Cưng ơi, tôi không phản đối cậu hẹn hò với một người bình thường, việc gì phải khó xử chính mình khi muốn chinh phục mục tiêu khó khăn như vậy!”

Tình yêu của cô bé Lọ Lem và thiếu gia nhà giàu không được mọi người đánh giá cao, chẳng lẽ nếu đổi thành một chàng trai nghèo yêu một nữ CEO bá đạo thì sẽ thuận lợi ư?

Tuy rằng hiện tại sự nghiệp của Phó Hoài đã khởi sắc, tương lai tươi sáng nhưng anh cũng vẫn chỉ là một con tốt trong tay người ta. Địa vị của hai người khác nhau quá lớn nên nói chuyện yêu đương không hiện thực chút nào.

Phó Hoài chớp chớp mắt, trầm ngâm nói: “Anh nói đúng, địa vị của tôi không xứng với cô ấy, anh nói xem khi tôi trở thành diễn viên xuất sắc nhất, liệu tôi có đủ tư cách để cô ấy liếc nhìn một cái không? Tôi không có yêu cầu gì cả, chỉ mong có một ngày có thể đứng trước mặt cô ấy để thổ lộ cõi lòng, chính miệng nói với cô ấy một tiếng thích mà thôi.”

Anh rất biết mình biết ta, biết sự chênh lệch giữa hai người rất lớn. Anh chỉ muốn bản thân thành công thêm từng chút, từng chút một để có thể khiến cô nhớ kỹ mình. Anh không dám có hy vọng xa vời nào khác.

Đột nhiên, Cố Khải mang vẻ mặt nôn nóng mà nháy mắt với anh vài cái, dáng vẻ như thể muốn nói mà không thể nói thành lời.

“Anh sao thế?” Phó Hoài khó hiểu.

Một giọng nói khiến trái tim Phó Hoài rung động vang lên, trong giọng nói còn hàm chứa một chút ý vị không thể diễn tả khiến cho trái tim anh càng đập nhanh hơn.

“Không cần đợi đến ngày đó, ngay bây giờ anh có thể trực tiếp nói với tôi, tôi đang nghe đây!”

Phó Hoài đột nhiên quay đầu lại và nhìn thấy Diệp Uẩn Ninh với khuôn mặt còn vương chút men say. Không biết cô đã đi đến chỗ anh từ lúc nào, ánh mắt sáng ngời của cô nhìn anh, còn có một chút trêu ghẹo được ẩn chứa trong đôi mắt ấy.

Ầm, mặt Phó Hoài đột nhiên đỏ bừng, giống như toàn bộ rượu đều dồn lên mặt anh, nhưng rõ ràng anh không uống một giọt rượu nào.

Anh rõ ràng là người có thể diễn xuất sắc như lên đồng một nam chính uyên thâm và lạnh lùng, thế mà bây giờ trước mặt Diệp Uẩn Ninh, ánh mắt anh ngại ngùng và bối rối đến mức như sắp khóc. Ánh sáng khi mở khi tỏ chiếu vào khuôn mặt anh khiến người ta thật muốn ức hiếp anh một phen.

Cố Khải ước gì có dầu bôi dưới chân để thoát khỏi nơi này. Mồ hôi túa ra trên trán anh ta. Sao anh ta cảm giác bầu không khí cứ là lạ thế nào vậy?

Ánh mắt Phó Hoài có hơi lơ đãng nhưng anh vẫn dũng cảm ngẩng đầu, nói với giọng khàn khàn: “Sếp Diệp, tôi thích cô.”

Nếu một người đàn ông không dám tỏ tình với người con gái mình thích ngay cả khi cô ấy đã trực tiếp hỏi thì thật đúng là đồ bỏ.

Có lẽ Diệp Uẩn Ninh sẽ chê anh không biết lượng sức mình và cảm thấy anh mơ mộng viển vông, nhưng anh vẫn muốn cô biết được tấm lòng của mình.

Diệp Uẩn Ninh nhìn chăm chú vào đôi mắt chân thành tha thiết của chàng trai, như thể cô có thể nhìn xuyên qua lồng ngực và thấy trái tim nóng bỏng đang đập rộn ràng của anh. Đôi mắt cô trở nên sâu thẳm: “ Thích sao, thật là một từ khiến người ta cảm động.”

Cô nghĩ có lẽ mình đã cô đơn quá lâu và cần một người sưởi ấm, hoặc có thể là vừa đúng thời điểm, cô khẽ mỉm cười: “Tôi chấp nhận việc anh thích tôi. Bây giờ tôi phải trở về rồi, anh có nguyện ý đưa tôi trở về không?”

Cố Khải há hốc mồm. Ý gì đây? Sếp Diệp đã nhận lời và không hề e dè, trực tiếp đưa người về nhà trước mắt bao người.

Đây là đôi bên cùng có ý với nhau hay chỉ đơn giản là công khai dùng quy tắc ngầm vậy?

Lời mời thẳng thắn này khiến Phó Hoài đỏ bừng vành tai, đầu óc choáng váng đến mức không thể suy nghĩ được điều gì. Anh gần như nói theo bản năng: “Chỉ cần cô không chê, tôi đương nhiên nguyện ý.”

“Ngoan quá đi!” Diệp Uẩn Ninh khen ngợi, quả thực như đang đùa giỡn, “Vậy đi thôi!”

Diệp Uẩn Ninh sẽ không từ chối một mối quan hệ mới. Anh thích cô mà vừa hay cô cũng không ghét anh, vậy thì ngại gì không thử một lần!

Vì vậy, trước sự chứng kiến ​​của mọi người, Diệp Uẩn Ninh thoải mái rời đi, à, còn dẫn theo một người nữa.

Cùng lúc đó, Ngu Tịch Lam liếc mắt qua và cũng không để ý tới. Phó Hoài là một người có kỹ năng diễn xuất, có thái độ nghiêm túc, có thể coi là diễn viên nòng cốt của công ty trong thời gian tới. Có lẽ Diệp Uẩn Ninh có chuyện liên quan đến công việc muốn nói với anh.

Cô không nghĩ sang vấn đề khác, ai có thể ngờ được tối nay chỉ hỏi han một chút vấn đề tình cảm của bản thân mà đối phương đã dao sắc chặt đay rối chọn được luôn mục tiêu rồi.

Trên đường đi, Phó Hoài hoàn toàn ở trạng thái mơ mơ màng màng. Anh đỡ Diệp Uẩn Ninh lên xe, mùi hương đặc biệt của cô cứ quanh quẩn bên người. Cũng không biết anh đã làm thế nào mà có thể lái xe đến nơi và đi theo cô lên tầng.

Có đôi khi chuyện nam nữ rất đơn giản. Chờ đến khi anh tỉnh táo lại thì đã là buổi sáng ngày hôm sau, ánh nắng mặt trời hiếm khi lại chói chang đến vậy, nó chiếu vào khiến anh tưởng như không mở được mắt.

Anh nằm một mình trên giường, xung quanh là mùi thơm dễ chịu. Người đáng lẽ đang nằm ở nửa giường bên kia lại không thấy đâu.

Phó Hoài lập tức hoảng hốt không thôi, anh cuống quít chộp lấy chiếc áo ngủ ở bên cạnh rồi mặc vào rồi hấp tấp chạy ra bên ngoài.

“Dậy rồi à, nếu dậy rồi thì lại ăn sáng đi.” Diệp Uẩn Ninh mặc sơ mi trắng, xắn tay áo để lộ cổ tay trắng nõn đang bưng đồ ăn ra phòng bếp. Nhìn thấy anh, cô chào hỏi và nói.

“Tôi, đêm qua tôi…” Khuôn mặt sạch sẽ của Phó Hoài lộ ra vẻ bối rối, ánh mắt ngượng ngùng nhìn sang một bên.

Diệp Uẩn Ninh rầu rĩ cau mày, thở dài nói: “Tối hôm qua tôi say rượu làm bừa khiến anh phải ấm ức rồi.”

Sắc mặt Phó Hoài lập tức trắng bệch, anh lẩm bẩm: “Say rượu làm bừa? Không phải, không phải…”

Sao anh nhớ rõ là mình đã tỏ tình, Diệp Uẩn Ninh cũng nhận lời, cô còn nói cô cũng thích mình rồi tất cả những việc tiếp theo cứ thế tự nhiên mà xảy ra. Chẳng lẽ mọi việc đều do Diệp Uẩn Ninh uống say rồi mơ màng hành động ư?

Sắc mặt anh càng tái nhợt hơn, thế có phải chính mình nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lợi dụng khi người ta say rượu để tranh thủ không?

Xì một tiếng, Diệp Uẩn Ninh cười, tia sáng lấp lánh lóe lên trong đôi mắt cô: “Ngốc ạ, em lừa anh đấy. Tối hôm qua em chỉ uống một ly rượu, em nhớ rõ tất cả mọi chuyện. Bạn trai mới của em, mong anh giúp đỡ nhiều hơn. Anh nếm thử đồ ăn em làm xem có ngon không.”

Phó Hoài thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng bước tới cầm đĩa đồ ăn trên tay cô, nghiêm túc nói: “Thật xin lỗi, sau này anh sẽ nấu cho em ăn. Em thích ăn món gì?”

Anh thật quá thất trách, sao lại có thể để cô phải nấu ăn trong ngày đầu tiên hai người ở bên nhau chứ, thật là hổ thẹn.

Diệp Uẩn Ninh cười tủm tỉm để mặc anh hành động, cô ngoan ngoãn ngồi xuống: “Được, vậy sau này em sẽ chỉ ngồi chờ ăn thôi.”

Bạn trai vừa đẹp vừa ngoan, còn biết quan tâm, chăm sóc người, thật là tuyệt vời mà!

Phó Hoài không hiểu sao lại cảm thấy mặt mình hơi nóng lên. Ở trước mặt Diệp Uẩn Ninh, dường như chính mình mới là người bị ăn. Nhưng anh lại vui vẻ chịu đựng.

Cắn một miếng bánh mì nướng, anh vẫn cảm thấy lâng lâng không dám tin, anh lại hỏi để xác nhận: “Vậy chúng ta thật sự người yêu đúng không?”

Không phải là dùng quy tắc ngầm, cũng không tán tỉnh trêu đùa, mà là loại tình yêu chính thức và nghiêm túc?

  

Diệp Uẩn Ninh tựa như phiền muộn cau mày: “Anh cảm thấy quá bình thường không đủ kích thích à? Hay là em thử ép anh chịu quy tắc ngầm rồi anh phản kháng, sau đó không tình nguyện nghe theo. Như thế hình như sẽ kích thích đó!”

Phó Hoài đổ mồ hôi, đôi mắt anh sáng ngời. Anh nhìn Diệp Uẩn Ninh như thể cô là cả thế giới của anh: “Anh chỉ không dám tin rằng ước mơ của anh đã trở thành sự thật, em quá tuyệt vời!”

Tuyệt vời đến mức khiến anh xấu hổ và ngượng ngùng. Anh luôn cảm thấy cô là nữ thần ở trên cao, còn anh chỉ là một người bình thường. Khoảng cách giữa hai người tựa như khoảng cách giữa đám mây với bùn lầy.

Diệp Uẩn Ninh nhẹ nhàng cười: “Anh không cần suy nghĩ quá phức tạp. Chẳng qua trùng hợp khi anh là đàn ông còn em là phụ nữ, trùng hợp khi anh thích em và em cũng thích anh, đơn giản thế thôi.”

Thái độ bình thản tựa gió nhẹ mây trôi của cô giống như đang nói ra một sự thật đơn giản khiến Phó Hoài yên lòng.

Anh hạnh phúc nhếch lên khóe môi, đôi mắt cong cong: “Đúng vậy, như vậy thật tốt.”

Thích nhau thì ở bên nhau, không có sự việc hay người nào khác xen vào, không lo trước lo sau lãng phí thời gian. Anh thật sự rất may mắn!

Bình luận

Truyện đang đọc