TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

‘Bộp bộp bộp’, trong hội trường hoa lệ và long trọng, tiếng vỗ tay như sấm dậy vang lên.

Dưới ánh đèn rực rỡ, chỗ ngồi đã được lấp kín. Mọi người ăn diện lộng lẫy, ai nấy đều toả sáng rực rỡ.

Đây là Lễ trao giải Liên hoan phim điện ảnh Kim Hoa được tổ chức hàng năm. Phó Hoài đang phát biểu trên sân khấu. Anh đã giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất cho liên hoan phim lần này.

Diệp Uẩn Ninh ngồi dưới hàng ghế khán giả cũng đang vỗ tay, ngồi bên cạnh cô là Ngu Tịch Lam đang xúc động. Bộ phim giúp Phó Hoài đoạt giải lần này do công ty họ sản xuất. Sự kiện này vô cùng trọng đại đối với công ty.

Vụ án bắt cóc đã trôi qua được ba năm, Diệp Uẩn Ninh sống một cuộc sống bình dị và thoải mái, tập trung toàn bộ sức lực cho công việc.

Trời xanh không phụ lòng người, theo thời gian, công ty đã có được danh tiếng tốt. Các diễn viên trong ngành dần dần biết rằng ‘’Công ty giải trí Phong Hoa’ là một luồng gió mới trong ngành. Quy định của công ty vô cùng nghiêm ngặt, không có những việc đáng xấu hổ như tiếp rượu, áp dụng quy tắc ngầm và cũng sẽ cung cấp cho diễn viên đủ cơ hội thể hiện.

Sếp của công ty có vẻ rất có năng lực, khi gặp phải một số trường hợp diễn viên của mình bị các công ty khác bắt nạt, cô đều giải quyết một cách hoàn hảo.

Hơn nữa, ‘’Công ty giải trí Phong Hoa’ có những yêu cầu rất khắt khe đối với việc quay phim, đòi hỏi phải có kịch bản hay, đạo diễn phù hợp và diễn viên có thực lực đóng phim, không chấp nhận việc qua loa, cẩu thả. Đồng thời, công ty cũng từ chối những diễn viên không nghiêm túc trong diễn xuất.

Công ty cố gắng đạt được tôn chỉ rằng tất cả các sản phẩm do công ty sản xuất phải có chất lượng cao.

Các diễn viên trong công ty đều là những diễn viên có năng lực, hoặc nếu bạn chưa có năng lực thì công ty sẽ hỗ trợ định hướng và tạo điều kiện cho bạn phấn đấu. Bất kỳ ai chỉ muốn trở thành ngôi sao, thần tượng mà không cần cố gắng hoặc tuỳ tiện chọn nghề diễn viên để kiếm nhiều tiền thì sẽ không thể trụ tại công ty lâu dài.

Vì thế ban đầu có những diễn viên mới, những nam thanh nữ tú mới nổi nghe danh mà đến đây, nhưng do định hướng không phù hợp nên đã rời đi không ít.

Nhưng ‘’Công ty giải trí Phong Hoa’ vẫn kiên trì theo phong cách riêng của mình, dần dần mọi người cũng đã quen.

Bởi vì Diệp Uẩn Ninh không đặt việc kiếm tiền lên hàng đầu, thà kiếm ít tiền hơn là chạy theo đám đông.

Tuy nhiên, ban đầu công ty khá im ắng nhưng sau đó đã trở nên nổi tiếng nhờ sự tinh mắt và tò mò của khán giả.

Nguyên nhân là do khán giả đã chán ngán chất lượng của các bộ phim, chương trình truyền hình hiện nay, họ sôi nổi phàn nàn về khả năng diễn xuất tệ hại của các diễn viên thần tượng mà thay vào đó lại khen ngợi những diễn viên có thể không nổi tiếng nhưng có kỹ năng diễn xuất tốt.

Sau đó, có người trong số họ liệt kê những diễn viên mà người ấy cho là có kỹ năng diễn xuất xuất sắc trong phim rồi đăng video của các diễn viên đó lên mạng. Kết quả là mọi người ngạc nhiên phát hiện ra hầu hết họ đều thuộc cùng một công ty, vì vậy ‘’Công ty giải trí Phong Hoa’ được gọi là công ty kho báu.

‘Công ty giải trí Phong Hoa’ đã trở nên nổi tiếng như thế, cư dân mạng thậm chí còn đùa với nhau rằng nếu không tìm được phim hay để xem thì cứ tìm những bộ phim có sự góp mặt của các nghệ sĩ thuộc ‘Công ty giải trí Phong Hoa’. Những bộ phim mà họ tham gia có thể không nổi tiếng lắm, nhưng chắc chắn chúng sẽ là một bộ phim hay và đáng xem.

Hiện giờ, người có kỹ năng diễn xuất mạnh nhất trong thế hệ trẻ của công ty chính là Phó Hoài.

Anh thực sự là một người sinh ra để làm diễn viên. Bình thường anh chỉ tập trung đóng phim, sau khi cởi bỏ trang phục diễn liền trở về cuộc sống thường ngày, hoàn toàn không muốn làm một ngôi sao.

Ý tưởng của Phó Hoài là mọi người có thể biết nhân vật anh đóng, nhưng họ không cần phải biết anh ngoài đời, chỉ cần biết anh là một diễn viên là đủ.

Vì đam mê đóng phim và kỹ năng diễn xuất vượt trội nên anh cũng được nhiều đạo diễn lớn ưu ái. Lần này là lần thứ hai anh giành được cúp Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Nói xong lời cảm ơn, Phó Hoài đi xuống, trở lại hậu trường phỏng vấn.

Ngu Tịch Lam đè nén cảm xúc phấn khích, quay sang bạn mình: “Công ty sẽ thưởng cho Phó Hoài. Đúng rồi, chúng ta không tổ chức tiệc mừng thật à?”

Công ty cũng sẽ trao thêm phần thưởng cho những diễn viên có thành tích xuất sắc, đây có thể coi là sự động viên để họ tiếp tục chuyên tâm diễn xuất.

Diệp Uẩn Ninh lắc đầu: “Không, anh ấy không thích ồn ào, cho nên chúng mình quyết định cùng nhau nghỉ phép đi chơi một chuyến xem như khen thưởng. Cậu không phản đối chứ?”

Nếu cô đi chơi thì công ty chỉ có mình Ngu Tịch Lam điều hành, đương nhiên phải cần sự đồng ý của cô ấy.

Ngu Tịch Lam trợn trắng mắt: “Cậu tự coi mình thành phần thưởng cho anh ấy chứ gì. Đây là lấy việc công làm việc tư rồi đấy nhé. Nhưng mà nể tình cậu đã giúp công ty tiết kiệm một khoản tiền nên mình đồng ý.”

Cô mạnh dạn vung tay lên nói.

“Vậy thì cảm ơn cậu nha, mình sẽ mua quà về cho cậu.” Diệp Uẩn Ninh ân cần nói.

Ngu Tịch Lam: “Nhưng cậu không được đi lâu quá đâu đấy. Sắp đến sinh nhật chồng mình rồi, mình muốn tổ chức cho anh ấy một sinh nhật hoành tráng một chút. Các cậu không được phép vắng mặt đâu.”

Phương Tử Minh cũng là một người thân quen, Diệp Uẩn Ninh chợt nhớ đến ngày sinh nhật của anh ta là ngày nào, vẫn còn hơn hai mươi ngày nữa, đủ để họ có thể nghỉ phép nhẹ nhàng.

Cô lập tức đồng ý: “Yên tâm, chúng mình chắc chắn sẽ chuẩn bị quà. Đến lúc đó, chúng mình sẽ về giúp cậu chuẩn bị tiệc sinh nhật.”

Ngu Tịch Lam rất vừa lòng, đây mới là bạn thân tuyệt vời chứ!

Khi lễ trao giải kết thúc, Phó Hoài vốn bận rộn suốt thời gian qua cuối cùng cũng được thảnh thơi. Anh ngồi trên chiếc xe đã đợi sẵn ở đó từ lâu, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chiếc cúp nam diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất rất có giá trị nên các nhà đầu tư, đạo diễn,…vây quanh lôi kéo anh nói chuyện. Khó khăn lắm anh mới ứng phó hết được.

Diệp Uẩn Ninh vốn đã ngồi đợi trong xe từ sớm, cô đưa cho anh một chiếc khăn bông: “Lau mồ hôi.”

Phó Hoài nhận lấy, không khỏi nở nụ cười, xin lỗi nói: “Em chờ lâu lắm rồi phải không?”

Diệp Uẩn Ninh lắc đầu: “Không đâu, em thuận tiện đặt vé máy bay rồi. Buổi chiều ngày mai xuất phát, đến đó vừa vặn có thể ngủ một giấc.”

“Ừ.” Phó Hoài mong đợi nói: “Anh còn chưa ra nước ngoài bao giờ đâu. Nghe nói ở bên đó còn được lặn nữa.”

Anh đam mê môn thể thao này đã lâu rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội thử sức.

Diệp Uẩn Ninh không nhịn được cười, nói: “Vừa đúng lúc, biết đâu em còn được ăn hải sản do chính tay anh bắt nữa. Đến lúc đó em sẽ nấu cho anh ăn.”

Nghĩ đến việc mình tự bắt hải sản đưa cho Diệp Uẩn Ninh và được ăn những món ăn đích thân cô nấu, Phó Hoài không khỏi càng nóng lòng muốn thử. Anh lập tức bảo đảm: “Chắc chắn anh sẽ bắt được hải sản.”

Tốt nhất là bắt được tôm hùm to, nếu không thì tôm biển, cá biển,… cũng được.

Hai người vừa về đến nhà, Phó Hoài vội vàng thay đồ dự tiệc ra rồi mặc đồ ở nhà, chuẩn bị vào bếp nấu cơm.

Vừa rồi ở lễ trao giải, anh chỉ lo giao tiếp xã giao, chưa kịp ăn thứ gì nên giờ đã rất đói bụng.

Tay nghề của Phó Hoài khá tốt, cho dù ban đầu anh nấu có hơi khó ăn nhưng vì chăm sóc việc ăn uống của Diệp Uẩn Ninh mà anh đã rèn luyện và nấu nướng ngày càng lên tay.

Anh đoán chắc hẳn Diệp Uẩn Ninh cũng chưa ăn gì nên vừa mở tủ lạnh vừa hỏi: “Em có muốn ăn gì không, anh nấu cho em bát mì với làm thêm một ít đồ ăn nhé?”

Diệp Uẩn Ninh cũng vệ sinh cá nhân sạch sẽ và thoải mái. Cô dựa vào quầy, chống cằm suy nghĩ một lát: “Em muốn ăn mì bò cà chua.”

“Vừa hay tủ lạnh cũng còn thịt bò, để anh nấu cho em.” Phó Hoài vui vẻ đồng ý, tay chân lanh lẹ lấy thịt bò ra để rã đông đồng thời chuẩn bị các đồ ăn ăn kèm khác.

Sợ Diệp Uẩn Ninh chờ đợi buồn chán, anh thuận tay chuẩn bị mấy món ăn vặt cùng với một ly đồ uống ấm nóng đưa cho cô.

Uống ngụm nước ấm nóng thơm ngọt, Diệp Uẩn Ninh thích ý đến mức híp mắt lại, nói đùa: “Anh thật hiền huệ.”

Phó Hoài cũng cười, hợp tác diễn trò nói: “Cảm ơn bà chủ bao nuôi khích lệ.”

Nói đến cái này cũng khá thú vị. Phó Hoài đã sớm tuyên bố rằng anh đã có bạn gái. Kết quả là một phóng viên báo lá cải đã soi ra được bạn gái của anh chính là một trong hai vị sếp của ‘Công ty giải trí Phong Hoa’, vì thế tung tin trên báo rằng anh được bao nuôi và người bao nuôi chính là sếp của anh, căn bản không phải là bạn gái gì cả.

Tất nhiên là cả hai đều cười trừ nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc thỉnh thoảng họ lấy ra để trêu đùa.

Sau khi ăn tối muộn và dọn dẹp, cuối cùng hai người cũng có thể lên giường nghỉ ngơi.

Sau một giấc ngủ ngon, ngày hôm sau, mặc kệ không khí sau buổi lễ trao giải vô cùng sôi nổi, họ lặng lẽ lên chuyến bay đi nghỉ phép.

Tại một thánh địa nghỉ dưỡng Đông Nam Á nào đó, có bãi biển đầy nắng, có đồ ăn ngon và phong cảnh đẹp, thứ gì cần cũng có,

Diệp Uẩn Ninh đã đặt trước một biệt thự riêng, bên trong đã có sẵn quản gia, người giúp việc và ngay cả huấn luyện viên dạy lặn cho Phó Hoài cũng chờ ở nơi đây từ sớm.

Không có công việc rườm rà, cũng không có việc đóng phim khiến họ phải cách xa, hai người hiếm khi được tận hưởng khoảng thời gian quấn quít bên nhau

Diệp Uẩn Ninh học lặn cùng anh, trước tiên họ cùng nhau lên du thuyền ra biển rồi sau đó cùng nhau nhảy vào biển rộng và thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp dưới đáy biển.

Khi rảnh rỗi, Phó Hoài cùng cô đi thưởng thức đồ ăn ngon, tham quan di tích trên đảo và lẳng lặng thư giãn, tắm nắng dưới ánh nắng mặt trời.

Chỉ cần hai người ở bên nhau thì dù có làm gì thì mọi việc cũng trở nên thú vị và họ sẵn sàng cùng nhau trải nghiệm mọi thứ.

Kỳ nghỉ nhàn nhã và thoải mái đến nỗi hai người cảm thấy vui quên cả trời đất, nếu Ngu Tịch Lam không gọi điện tới để nhắc nhở họ đến tham gia bữa tiệc sinh nhật do cô tổ chức cho Phương Tử Minh thì bọn họ còn định ở lâu thêm nữa.

Họ tiếc nuối thu dọn hành lý và ăn một bữa no nê ngon lành cuối cùng ở khách sạn rồi mới xách vali về nhà.

Ở nhà nghỉ ngơi và sửa soạn một ngày, sau đó người đi làm, người đi đóng phim, cuộc sống lại bận rộn như thường ngày.

Diệp Uẩn Ninh không quên món quà đã hứa và đưa nó đến văn phòng của Ngu Tịch Lam ngay khi cô đến công ty.

Ngu Tịch Lam vui vẻ nhận lấy, nhìn Diệp Uẩn Ninh mấy cái, ghen tị nói: “Xem ra mấy ngày qua cậu đã rất thoải mái, da cũng đẹp hơn. Không được, mình cũng muốn nghỉ phép.”

Diệp Uẩn Ninh hào phóng nói: “Đi đi. Hiện tại công ty đã vào quỹ đạo, không làm hết việc thì thuê người là được.”

Ngu Tịch Lam động lòng: “Mình và Tử Minh nhất định phải tìm thời gian nào đó đi nghỉ dưỡng.”

Nhắc đến Phương Tử Minh, Diệp Uẩn Ninh nói: “Cậu chuẩn bị tiệc sinh nhật cho anh ấy thế nào rồi? Có cần mình giúp gì không?”

Ngu Tịch Lam không hề khách sáo nói: “Cần chứ. Cho mình nghỉ phép ba ngày là được. Đợi hôm nào tổ chức tiệc thì các cậu cùng nhau đến nhé.”

Năm nay không chỉ là sinh nhật thứ ba mươi sáu của Phương Tử Minh mà còn là kỷ niệm mười năm ngày cưới của họ. Cô muốn nhân cơ hội này tổ chức tiện thể, đỡ phải làm thành hai lần.

Chỉ là gần đây Tử Minh luôn bận rộn việc công ty nên thường đi sớm về khuya, ngay cả đi công tác cũng vội vàng. Thời gian anh ta về nhà rất ít khiến cô muốn thương lượng một chút cũng không tìm được thời gian thích hợp.

Nghĩ đến đây, Ngu Tịch Lam không đành lòng thấy Phương Tử Minh vừa bận rộn công việc vừa phải nhọc lòng vì những việc này nên dứt khoát chính cô dành nhiều thời gian và tâm huyết chuẩn bị, đến lúc đó có thể tạo cho anh ta một niềm vui bất ngờ.

Nghĩ đến món quà cô chuẩn bị cho Phương Tử Minh trong ngày sinh nhật của anh ta, Ngu Tịch Lam không khỏi mỉm cười ngọt ngào.

Bình luận

Truyện đang đọc