TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Khi bản án được tuyên, Tiếu Ninh còn chưa kịp vui mừng vì mình đã thoát chết được vài ngày thì lại phải đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan là không có tiền thanh toán viện phí.​Diệp Uẩn Ninh cũng không có hứng thú để người khác nhìn ngó, lập tức cất bước đi trước: “Đi theo tôi!

Lúc này, tài sản đứng tên hắn đã bị Thịnh phu nhân phong tỏa, cổ phần tặng cho hắn cũng đã bị thu hồi, đám đàn em cũng đều bị bắt vào tù. Hiện tại, chỉ có Thịnh Lê Na mới có thể giúp hắn chi trả tiền chữa trị.​Rốt cuộc cô ta không thể chịu nổi nữa.

Tiếu Ninh cảm thấy vô cùng may mắn vì chính mình đã giữ chặt được Thịnh Lê Na. Chỉ cần mình có thể sống sót, hắn tin rằng một ngày nào đó, hắn có thể thoát ra khỏi nhà tù và trở lại vinh quang.​Tình yêu mà cô ta tự cho là vững chắc không gì lay chuyển được đã bị đập tan thành từng mảnh trước thực tế phũ phàng, nó còn hữu ích hơn bất kỳ lời khuyên can nào từ cha mẹ cô ta.

Thế nhưng mà hiện thực tàn khốc đã rơi xuống người bọn họ. Thịnh Lê Na không thể thanh toán được tiền chữa trị.​Ông ta còn muốn thuyết phục thêm nhưng Diệp Uẩn Ninh đã không còn kiên nhẫn, cô đứng lên nói: “Cứ vậy đi.

Cô ta không thể rút nổi một xu trong thẻ của mình, chỉ có tiền mặt nhưng cũng đã dùng hết. Đừng nói đến việc trả tiền viện phí cho Tiếu Ninh, ngay cả bản thân cô ta cũng sắp không có cơm mà ăn rồi.​Diệp Lương không còn cách nào khác, đành phải đến tìm Diệp Uẩn Ninh.

Thịnh Lê Na gãi đầu ngơ ngác, không thể tin được rằng Thịnh phu nhân thật sự tuyệt tình đến thế. Bà nói được thì làm được, đuổi cô ra khỏi nhà với tình trạng không xu dính túi.​Cô ta muốn nói cô ta đã hối hận rồi, sau này nhất định sẽ nghe lời mẹ.

Ánh mắt của Tiếu Ninh chỉ toàn là phẫn nộ, hắn yếu ớt nói: “Trở về tìm mẹ đi. Em là con gái duy nhất của mẹ, em chỉ cần cầu xin thật thành khẩn thì mẹ sẽ tha thứ cho em.”​Diệp Uẩn Ninh cười một chút: “Nạn nhân gọi điện cho bố của hung thủ ư?

Trong sự hoảng hốt, Thịnh Lê Na nghe theo lời gợi ý của Tiếu Ninh. Cô ta cầm cố trang sức trên người mình và dùng số tiền đó mua vé máy bay đưa Tiếu Ninh trở lại thành phố B.​Không cần thiết phải làm thế.

Lúc này, Tiếu Ninh hoàn toàn không quan tâm đến tình huống của Diệp Uẩn Thanh, tựa như người trèo qua núi đao biển lửa vì cô ta không phải là hắn vậy. Có lẽ, trong một khoảnh khắc nào đó, nội tâm của hắn có một chút buồn bã thoáng qua, nhưng sự sống của chính mình vẫn quan trọng hơn.​Điều khiến cô ta cảm thấy bị dày vò hơn nữa chính là sự tồn tại của Diệp Uẩn Ninh.

Cuối cùng, sau khi khó khăn lắm mới trở về thành phố B, tiền cũng không đủ cho Tiếu Ninh nằm viện. Thịnh Lê Na chật vật thuê một phòng trọ đơn sơ, ném Tiếu Ninh vào trong rồi lập tức chạy về nhà.​”

Tuy nhiên, lần này Thịnh phu nhân rất nghiêm túc. Bà đã hoàn toàn hết hy vọng đối với đứa con gái này. Bà lo khôi phục sức khoẻ và điều hành công ty đã đủ vội lắm rồi, làm gì còn tâm tư để ý đến đứa con gái bất hiếu nữa.​”

Để khiến Thịnh Lê Na hết hy vọng, Thịnh phu nhân đã đăng báo cắt đứt quan hệ với cô ta và còn trước tiên lập di chúc, sau khi chết sẽ tình nguyện quyên góp toàn bộ tài sản cho tổ chức công ích và không để lại cho Thịnh Lê Na một xu nào.​Nhìn vẻ mặt lãnh đạm của con gái lớn, Diệp Lương nhất thời ngơ ngác, trong phút chốc không hiểu tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?

Không còn là con gái nhà họ Thịnh, địa vị của Thịnh Lê Na đã tụt dốc không phanh. Cô ta còn định nhờ sự giúp đỡ của các chị em trong nhóm nhưng mọi người đều không hẹn mà cùng chặn số cô ta. Một kẻ ngu xuẩn như thế không xứng đáng được họ giúp đỡ.​Từ lâu cô đã coi ông ta như người xa lạ, gọi cho ông ta thì được ích gì?

Sẽ không ai đánh giá cao một kẻ bỏ qua mối thù giết cha chỉ vì một gã đàn ông.​Tuy nhiên, lần này Thịnh phu nhân rất nghiêm túc.

Thịnh Lê Na không tìm được sự hỗ trợ nào đành phải tuyệt vọng trở về căn phòng thuê.​Dù bố có như thế thật cũng đừng bắt người khác cũng phải như thế chứ!

Tiếu Ninh, người nằm nơi đó mà không có thiết bị duy trì sự sống, đang hấp hối sắp chết.​May mắn thay, Diệp Uẩn Ninh không quan tâm đến những gì ông ta nói mà đi thẳng vào vấn đề: “Là do Diêp Uẩn Thanh yêu cầu bố đến tìm tôi phải không?

Có lẽ sức mạnh của tình yêu thực sự có tác dụng, Thịnh Lê Na, người bị rơi vào đường cùng, đã chủ động đi tìm việc. Nhưng nói không chừng, cô ta làm thế là để trốn tránh việc chăm sóc cho người bệnh nặng là Tiếu Ninh.​Thay vì để họ chết một cách nhẹ nhàng thì cô càng thích nhìn họ sau khi chịu đựng đủ việc bị bệnh tật tra tấn rồi chết đi trong tuyệt vọng.

Lúc đầu, cô ta chấp nhận làm những công việc nặng nhọc, sau khi nhận được tiền lương liền lập tức mua thuốc cho Tiếu Ninh và trở về căn phòng ngột ngạt kia, nơi mà trước đây cô ta chưa từng đặt chân đến​”

Nhưng sau khi kiên trì được hai tháng, cô ta không thể nhịn được nữa. Cô ta phải đối mặt với môi trường sống khắc nghiệt và sơ sài, mỗi ngày phải thức khuya dậy sớm để làm những công việc mà mình từng khinh thường, quan trọng hơn nữa là cô ta sẽ không bao giờ có thể hưởng thụ cuộc sống trước kia. Mặc những bộ quần áo rẻ tiền xấu xí, ăn những món ăn khó nuốt, còn cả làn da ngày càng sần sùi vì không được dùng các sản phẩm chăm sóc da, tất cả những điều này đều khiến cô ta không thể chịu được.​Ánh mắt của Tiếu Ninh chỉ toàn là phẫn nộ, hắn yếu ớt nói: “Trở về tìm mẹ đi.

Điều khiến cô ta sợ hãi nhất là cơ thể tàn tạ của Tiếu Ninh trên giường tản ra khí sắc của tử vong. Khuôn mặt tuấn tú từng thu hút cô ta trở nên vàng vọt và dần chuyển sang màu đen, cả người hắn bốc mùi tanh tưởi.​Thịnh Lê Na gãi đầu ngơ ngác, không thể tin được rằng Thịnh phu nhân thật sự tuyệt tình đến thế.

Đây là một kẻ sắp chết, hằng ngày dùng ánh mắt tham lam để chờ đợi cô ta cho ăn, cố gắng cầm cự, duy trì sự sống.​Cô ta cầm cố trang sức trên người mình và dùng số tiền đó mua vé máy bay đưa Tiếu Ninh trở lại thành phố B.

Rốt cuộc cô ta không thể chịu nổi nữa. Tiếu Ninh đã thay đổi, hoàn toàn thay đổi rồi, không còn là người mà cô ta yêu điên cuồng nữa.​Lại nói về Tiếu Ninh, không có những thiết bị y tế cùng thuốc men đắt đỏ để duy trì sự sống, vốn dĩ hắn đã là nỏ mạnh hết đà, sau khi bị Thịnh Lê Na bỏ rơi, trong một ngày nào đó, hắn lặng lẽ chết trong căn phòng trọ.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện, Thịnh Lê Na cuối cùng đã bỏ rơi Tiếu Ninh và bỏ chạy vào tháng thứ ba.​Nếu người khác biết chuyện, Diệp Uẩn Ninh nhất định sẽ không thoát khỏi vận mệnh bị dùng làm vật thí nghiệm, thậm chí có thể bị mổ xẻ, bị moi tim ra để nghiên cứu và chết không toàn thây!

Tình yêu mà cô ta tự cho là vững chắc không gì lay chuyển được đã bị đập tan thành từng mảnh trước thực tế phũ phàng, nó còn hữu ích hơn bất kỳ lời khuyên can nào từ cha mẹ cô ta.​Sau khi suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện, Thịnh Lê Na cuối cùng đã bỏ rơi Tiếu Ninh và bỏ chạy vào tháng thứ ba.

Thịnh Lê Na chạy về nhà họ Thịnh để xin lỗi mẹ mình. Cô ta muốn nói cô ta đã hối hận rồi, sau này nhất định sẽ nghe lời mẹ. Nhưng tất cả đã quá muộn, cánh cổng của nhà họ Thịnh trước sau đều đóng kín.​Tiếu Ninh đã thay đổi, hoàn toàn thay đổi rồi, không còn là người mà cô ta yêu điên cuồng nữa.

Rồi sau đó, Thịnh Lê Na biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, không biết tung tích.​Nói rõ ràng cũng vô nghĩa.

Lại nói về Tiếu Ninh, không có những thiết bị y tế cùng thuốc men đắt đỏ để duy trì sự sống, vốn dĩ hắn đã là nỏ mạnh hết đà, sau khi bị Thịnh Lê Na bỏ rơi, trong một ngày nào đó, hắn lặng lẽ chết trong căn phòng trọ. Khi hắn chết, không có bất kỳ ai bên cạnh.​Hoặc là gọi điện khóc lóc kể lể sự ấm ức của cô cho ông ta thì làm thế nào?

Hắn đã từng hừng hực tham vọng biết bao mà khi chết đi lại lặng yên không một tiếng động, vắng vẻ, quạnh hiu.​Với sự tưởng tượng ‘đẹp đẽ’ này, Diệp Uẩn Thanh cuối cùng cũng trút hơi thở cuối cùng.

Sau khi vụ án được phán quyết, Diệp Lương tức tốc đến thành phố An Bình để đón Diệp Uẩn Thanh.​Diệp Lương bị nghẹn chết nhưng quả thực con gái nhỏ đã làm việc sai trái.

Diệp Uẩn Ninh không chạm mặt ông ta, khi đó cô đã sớm trở lại công ty.​Bố là Thánh Mẫu hay sao mà khoan dung rộng lượng đối với kẻ muốn hại chết mình?

Mặc dù cả hai người đều không chờ được đến khi chấp hành án tử hình nhưng điều đó đối với Diệp Uẩn Ninh không thành vấn đề. Thay vì để họ chết một cách nhẹ nhàng thì cô càng thích nhìn họ sau khi chịu đựng đủ việc bị bệnh tật tra tấn rồi chết đi trong tuyệt vọng. Nếu không thì hời cho bọn họ quá.​”

Vì Trần Mạn Ni là người biết rõ về vụ án nên cũng bị xét xử, bị phạt tù 5 năm.​Lúc này, Tiếu Ninh hoàn toàn không quan tâm đến tình huống của Diệp Uẩn Thanh, tựa như người trèo qua núi đao biển lửa vì cô ta không phải là hắn vậy.

Còn Diệp Lương thì không hay biết gì, sau khi cảnh sát điều tra xong thì được thả ra.​Diệp Lương tức giận nói: “Con nói chuyện kiểu gì thế?

Ban đầu Diệp Lương vô cùng sững sờ, ông ta không thể nào tưởng tượng nổi con gái nhỏ ngoan ngoãn tốt bụng trong ấn tượng của mình sẽ làm ra chuyện thuê người moi tim chị gái.​”

Tuy rằng ông ta quả thực rất thiên vị và ích kỷ, nếu có người chủ động tự nguyện hiến tim cho Diệp Uẩn Thanh thì ông ta sẽ vui vẻ tiếp nhận. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ông ta cũng không dám chủ động làm ra hành vi trái pháp luận, âm mưu cướp đoạt nội tạng của người khác.​Một kẻ ngu xuẩn như thế không xứng đáng được họ giúp đỡ.

Thế mà người vợ hiền cùng con gái ngoan lại lén giấu ông ta làm ra chuyện như vậy, chỉ có thể nói là Diệp Lương không hiểu được người bên gối và con gái mình.​Đối với một người kiêu ngạo như Diệp Uẩn Thanh, việc để cho mọi người biết cô ta là một phạm nhân bị toà án xử phạt tù có thời hạn không khác gì bị lăng trì trực tiếp.

Nhưng cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra thì ông ta cũng sẽ không bỏ mặc Diệp Uẩn Thanh. Ông ta đích thân đến thành phố An Bình để đón cô ta về và sắp xếp bệnh viện để chữa trị cho Diệp Uẩn Thanh.​” Diệp Uẩn Ninh nhàn nhạt nói.

Diệp Uẩn Thanh may mắn hơn Tiếu Ninh ở chỗ bản thân Diệp Lương có đủ tài chính để chi trả viện phí, vì vậy cô ta có thể nhập viện thuận lợi mà không cần lo lắng về tiền bạc.​Ông ta đích thân đến thành phố An Bình để đón cô ta về và sắp xếp bệnh viện để chữa trị cho Diệp Uẩn Thanh.

Có điều dù có như thế, tình trạng cơ thể của Diệp Uẩn Thanh cũng vô cùng không tốt, lúc nào cũng ở trong trạng thái nguy kịch.​Ông ta yếu ớt đập tay xuống bàn, nhụt chí nói: “Con bé sắp chết rồi mà!

Cô ta luôn là trung tâm của mọi người, dù sức khoẻ không tốt nhưng vẫn thu hút ánh mắt của rất nhiều chàng trai xuất sắc, còn có một người chồng sắp cưới khiến người khác phải hâm mộ, làm cho các cô gái khác vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị không thôi.​Dù con bé có làm việc sai trái nhưng không phải con không có vấn đề gì ư?

Nhưng mà từ khi nào, mọi thứ đã thay đổi cả rồi.​”

Hiện giờ, hầu như mọi người đều biết chuyện cô ta phạm tội. Đối với một người kiêu ngạo như Diệp Uẩn Thanh, việc để cho mọi người biết cô ta là một phạm nhân bị toà án xử phạt tù có thời hạn không khác gì bị lăng trì trực tiếp. Lòng tự trọng của cô ta khiến cô ta không thể chấp nhận được việc bị người khác cười chê.​Sau khi tìm một chỗ yên tĩnh và ngồi xuống, gọi một tách cà phê cho có, Diệp Uẩn Ninh thong thả ung dung uống một ngụm rồi mới mở miệng: “Bố tìm tôi có việc gì không?

Dù không xuất hiện nhưng cô ta cũng biết người ngoài nhìn nhận mình như thế nào: một tội phạm.​Tại sao cô ta chật vật như vậy mà Diệp Uẩn Ninh càng ngày càng hạnh phúc, tại sao cô ta lại không có được sức mạnh như thế?

Điều khiến cô ta cảm thấy bị dày vò hơn nữa chính là sự tồn tại của Diệp Uẩn Ninh. Chính mình không chỉ không có được trái tim của chị ta mà con biết được chị ta có khả năng tu tiên thần bí. Điều này khiến cô ta cảm thấy thù hận và ghen tị đến mức sắp phát điên rồi.​Cô ta phải đối mặt với môi trường sống khắc nghiệt và sơ sài, mỗi ngày phải thức khuya dậy sớm để làm những công việc mà mình từng khinh thường, quan trọng hơn nữa là cô ta sẽ không bao giờ có thể hưởng thụ cuộc sống trước kia.

Tại sao cô ta chật vật như vậy mà Diệp Uẩn Ninh càng ngày càng hạnh phúc, tại sao cô ta lại không có được sức mạnh như thế?​Điều này khiến cô ta cảm thấy thù hận và ghen tị đến mức sắp phát điên rồi.

Bệnh tình của cô ta vốn dĩ cần bình tĩnh nghỉ ngơi mới có thể duy trì, bây giờ khi cảm xúc của cô ta quá xúc động, lặp đi lặp lại như thế nên cơ thể ngày càng suy nhược, bệnh tim càng chuyển biến xấu nhanh hơn.​Bố có thể giúp tôi gửi lời đến cô ta rằng đừng nghĩ đến chuyện này nữa, hãy an tâm xuống địa ngục đi!

Bác sĩ nói nếu còn tiếp tục như vậy, cô ta có thể không sống được quá nửa năm.​Cô ta luôn là trung tâm của mọi người, dù sức khoẻ không tốt nhưng vẫn thu hút ánh mắt của rất nhiều chàng trai xuất sắc, còn có một người chồng sắp cưới khiến người khác phải hâm mộ, làm cho các cô gái khác vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị không thôi.

Diệp Lương không còn cách nào khác, đành phải đến tìm Diệp Uẩn Ninh.​Nhưng mà ông ta đợi rất lâu cũng không chờ được cuộc gọi của đối phương, trong lòng không biết mang theo cảm xúc gì.

Diệp Uẩn Ninh không muốn gặp bất cứ ai trong nhà họ Diệp, vì vậy Diệp Lương đã đợi ở dưới toà nhà công ty mới gặp được cô.​Bác sĩ nói nếu còn tiếp tục như vậy, cô ta có thể không sống được quá nửa năm.

Sau khi nhìn ông ta một cái, Diệp Uẩn Ninh bước tới: “Có chuyện gì không?”​Em là con gái duy nhất của mẹ, em chỉ cần cầu xin thật thành khẩn thì mẹ sẽ tha thứ cho em.

Diệp Lương nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp bất đắc dĩ nói: “Tìm một chỗ đi, bố có chuyện muốn nói với con.”​Còn Diệp Lương thì không hay biết gì, sau khi cảnh sát điều tra xong thì được thả ra.

Diệp Uẩn Ninh cũng không có hứng thú để người khác nhìn ngó, lập tức cất bước đi trước: “Đi theo tôi!”​Có lẽ, trong một khoảnh khắc nào đó, nội tâm của hắn có một chút buồn bã thoáng qua, nhưng sự sống của chính mình vẫn quan trọng hơn.

Diệp Lương bất đắc dĩ đi theo.​Bà lo khôi phục sức khoẻ và điều hành công ty đã đủ vội lắm rồi, làm gì còn tâm tư để ý đến đứa con gái bất hiếu nữa.

Sau khi tìm một chỗ yên tĩnh và ngồi xuống, gọi một tách cà phê cho có, Diệp Uẩn Ninh thong thả ung dung uống một ngụm rồi mới mở miệng: “Bố tìm tôi có việc gì không?”​”Ồ, vậy tôi chúc cô ta thuận buồm xuôi gió, kiếp sau làm người tốt, đừng có phạm pháp nữa.

Diệp Lương nhìn con gái lớn với vẻ hơi trách cứ: “Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy mà ngay cả một cuộc điện thoại con cũng không gọi?”​Tiếu Ninh, người nằm nơi đó mà không có thiết bị duy trì sự sống, đang hấp hối sắp chết.

Mất công ông ta phải chuẩn bị tâm lý rõ lâu, lo lắng chẳng may con gái lớn gọi điện tra hỏi trách móc thì phải làm sao? Hoặc là gọi điện khóc lóc kể lể sự ấm ức của cô cho ông ta thì làm thế nào?​Lúc này, tài sản đứng tên hắn đã bị Thịnh phu nhân phong tỏa, cổ phần tặng cho hắn cũng đã bị thu hồi, đám đàn em cũng đều bị bắt vào tù.

Ông ta đã nghĩ xong xuôi cách an ủi cô. Để xoa dịu nỗi tức giận của con gái lớn, ông ta còn có ý định chuyển một phần cổ phần của công ty gia đình cho cô, chỉ cần cô không hận em gái nữa.​Ông ta thực sự không đành lòng để con gái nhỏ chết không nhắm mắt.

Nhưng mà ông ta đợi rất lâu cũng không chờ được cuộc gọi của đối phương, trong lòng không biết mang theo cảm xúc gì.​Tiếc là tôi sẽ không tới gặp cô ta.

Diệp Uẩn Ninh cười một chút: “Nạn nhân gọi điện cho bố của hung thủ ư? Không cần thiết phải làm thế.”​Chỉ cần mình có thể sống sót, hắn tin rằng một ngày nào đó, hắn có thể thoát ra khỏi nhà tù và trở lại vinh quang.

Từ lâu cô đã coi ông ta như người xa lạ, gọi cho ông ta thì được ích gì?​Diệp Lương nhìn con gái lớn với vẻ hơi trách cứ: “Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy mà ngay cả một cuộc điện thoại con cũng không gọi?

Nếu thực sự quan tâm chính mình thì ông ta cũng không thể để yên không chút động tĩnh gì cho đến tận bây giờ mới đến tìm. Nói rõ ràng cũng vô nghĩa.​Nếu không thì hời cho bọn họ quá.

Diệp Lương tức giận nói: “Con nói chuyện kiểu gì thế? Con cũng là con gái của bố, chuyện này em gái con làm sai, bố cũng đã mắng mỏ nó thậm tệ rồi.”​”

Ông ta thực sự muốn mắng Diệp Uẩn Thanh, nhưng nhìn thấy bộ dạng hốc hác của con gái nhỏ, ông ta không thể chịu nổi.​Mất công ông ta phải chuẩn bị tâm lý rõ lâu, lo lắng chẳng may con gái lớn gọi điện tra hỏi trách móc thì phải làm sao?

Nghĩ tới đây, ông ta không khỏi cảm thấy hơi chột dạ.​Điều khiến cô ta sợ hãi nhất là cơ thể tàn tạ của Tiếu Ninh trên giường tản ra khí sắc của tử vong.

May mắn thay, Diệp Uẩn Ninh không quan tâm đến những gì ông ta nói mà đi thẳng vào vấn đề: “Là do Diêp Uẩn Thanh yêu cầu bố đến tìm tôi phải không?​Nhưng cho đến tận trước khi nhắm mắt, cô ta vẫn cố gắng nói cho người khác biết bí mật tu tiên của Diệp Uẩn Ninh.

Bằng không, với thái độ lảng tránh ngay từ đầu của Diệp Lương, ông ta cũng sẽ không vô cớ tới tận nơi tìm cô.​”Con, sao con lại nguyền rủa em gái mình như thế?

Diệp Lương hơi ngạc nhiên, sự bối rối khi bị đoán trúng lộ rõ nơi đáy mắt ông ta.​Nghĩ tới đây, ông ta không khỏi cảm thấy hơi chột dạ.

Ông ta im lặng hồi lâu mới gian nan mở miệng: “Con, con có thể tới thăm em gái con không? Con bé sắp chết rồi, nó chỉ có một mong muốn là được gặp con, con coi như là thoả mãn tâm nguyện cuối cùng của con bé đi.”​Sẽ không ai đánh giá cao một kẻ bỏ qua mối thù giết cha chỉ vì một gã đàn ông.

Diệp Uẩn Ninh nhếch môi cười, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng: “Tôi biết vì sao cô ta muốn gặp tôi. Tiếc là tôi sẽ không tới gặp cô ta. Bố có thể giúp tôi gửi lời đến cô ta rằng đừng nghĩ đến chuyện này nữa, hãy an tâm xuống địa ngục đi!”​Hắn đã từng hừng hực tham vọng biết bao mà khi chết đi lại lặng yên không một tiếng động, vắng vẻ, quạnh hiu.

Lúc trước cô để lộ ra một chút năng lực của mình trước mặt Diệp Uẩn Thanh, với thái độ sợ chết của cô ta, chắc chắn là cô ta muốn cầu xin cô ra tay cứu mạng.​”

Diệp Uẩn Thanh thực sự rất nhanh nhạy trong việc nắm bắt cơ hội, co được giãn được.​Để xoa dịu nỗi tức giận của con gái lớn, ông ta còn có ý định chuyển một phần cổ phần của công ty gia đình cho cô, chỉ cần cô không hận em gái nữa.

“Con, sao con lại nguyền rủa em gái mình như thế? Dù con bé có làm việc sai trái nhưng không phải con không có vấn đề gì ư? Con không thể rộng lượng tha thứ cho con bé được à?” Diệp Lương bất mãn nói.​Thế mà người vợ hiền cùng con gái ngoan lại lén giấu ông ta làm ra chuyện như vậy, chỉ có thể nói là Diệp Lương không hiểu được người bên gối và con gái mình.

Diệp Uẩn Ninh nhìn ông ta bằng ánh mắt quái dị: “Không thể. Bố là Thánh Mẫu hay sao mà khoan dung rộng lượng đối với kẻ muốn hại chết mình? Dù bố có như thế thật cũng đừng bắt người khác cũng phải như thế chứ!”​Nhưng nói không chừng, cô ta làm thế là để trốn tránh việc chăm sóc cho người bệnh nặng là Tiếu Ninh.

Cô uống một ngụm cà phê, cảm thấy may mắn mà an ủi: “May mà tôi không giống bố, nếu không thì ghê tởm chết đi được.”​Bằng không, với thái độ lảng tránh ngay từ đầu của Diệp Lương, ông ta cũng sẽ không vô cớ tới tận nơi tìm cô.

“Con, con…” Diệp Lương bị ánh mắt chế nhạo của cô đâm vào khiến mặt đỏ tai hồng.​Dù không xuất hiện nhưng cô ta cũng biết người ngoài nhìn nhận mình như thế nào: một tội phạm.

Ông ta yếu ớt đập tay xuống bàn, nhụt chí nói: “Con bé sắp chết rồi mà!”​Ban đầu Diệp Lương vô cùng sững sờ, ông ta không thể nào tưởng tượng nổi con gái nhỏ ngoan ngoãn tốt bụng trong ấn tượng của mình sẽ làm ra chuyện thuê người moi tim chị gái.

Ông ta thực sự không đành lòng để con gái nhỏ chết không nhắm mắt.​Diệp Uẩn Thanh thực sự rất nhanh nhạy trong việc nắm bắt cơ hội, co được giãn được.

“Ồ, vậy tôi chúc cô ta thuận buồm xuôi gió, kiếp sau làm người tốt, đừng có phạm pháp nữa.” Diệp Uẩn Ninh nhàn nhạt nói.​Diệp Lương cô đơn và chán nản trở lại bệnh viện, nói với Diệp Uẩn Thanh rằng sẽ không có ai đến gặp cô ta.

Diệp Lương bị nghẹn chết nhưng quả thực con gái nhỏ đã làm việc sai trái.​Nhưng tất cả đã quá muộn, cánh cổng của nhà họ Thịnh trước sau đều đóng kín.

Ông ta còn muốn thuyết phục thêm nhưng Diệp Uẩn Ninh đã không còn kiên nhẫn, cô đứng lên nói: “Cứ vậy đi. Tôi đã nói hết những lời muốn nói rồi, về sau đừng đến tìm tôi vì việc này nữa.”​Không còn là con gái nhà họ Thịnh, địa vị của Thịnh Lê Na đã tụt dốc không phanh.

Nhìn vẻ mặt lãnh đạm của con gái lớn, Diệp Lương nhất thời ngơ ngác, trong phút chốc không hiểu tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?​Mà ông ta cũng không giữ lại con gái nhỏ được, sau này ông ta thực sự trở thành người cô đơn.

Nhưng ông ta biết một điều, từ giờ trở đi, ông ta có lẽ thật sự đã mất đi Diệp Uẩn Ninh, cô sẽ không bao giờ quay trở lại nhà họ Diệp nữa. Mà ông ta cũng không giữ lại con gái nhỏ được, sau này ông ta thực sự trở thành người cô đơn.​Diệp Lương nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp bất đắc dĩ nói: “Tìm một chỗ đi, bố có chuyện muốn nói với con.

Diệp Lương cô đơn và chán nản trở lại bệnh viện, nói với Diệp Uẩn Thanh rằng sẽ không có ai đến gặp cô ta.​”

Biết Diệp Uẩn Ninh từ chối, Diệp Uẩn Thanh tuyệt vọng và lập tức đánh mất hoàn toàn lý trí.​Đây là một kẻ sắp chết, hằng ngày dùng ánh mắt tham lam để chờ đợi cô ta cho ăn, cố gắng cầm cự, duy trì sự sống.

Cô ta chửi bới, nguyền rủa Diệp Uẩn Ninh không được chết tử tế. Nỗi căm hận tràn ngập trong lòng cô ta.​Diệp Uẩn Thanh không cầm cự được bao lâu, sau khi Tiếu Ninh qua đời, cuộc đời của cô ta cuối cùng cũng kết thúc.

Diệp Lương ở bên nhìn mà nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, ông ta chỉ có thể bất lực nhìn con gái mình phát điên, sau đó bị đưa vào phòng cấp cứu.​Nhưng cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra thì ông ta cũng sẽ không bỏ mặc Diệp Uẩn Thanh.

Diệp Uẩn Thanh không cầm cự được bao lâu, sau khi Tiếu Ninh qua đời, cuộc đời của cô ta cuối cùng cũng kết thúc.​Biết Diệp Uẩn Ninh từ chối, Diệp Uẩn Thanh tuyệt vọng và lập tức đánh mất hoàn toàn lý trí.

Nhưng cho đến tận trước khi nhắm mắt, cô ta vẫn cố gắng nói cho người khác biết bí mật tu tiên của Diệp Uẩn Ninh.​Trong sự hoảng hốt, Thịnh Lê Na nghe theo lời gợi ý của Tiếu Ninh.

Nếu người khác biết chuyện, Diệp Uẩn Ninh nhất định sẽ không thoát khỏi vận mệnh bị dùng làm vật thí nghiệm, thậm chí có thể bị mổ xẻ, bị moi tim ra để nghiên cứu và chết không toàn thây!​Bà đã hoàn toàn hết hy vọng đối với đứa con gái này.

Với sự tưởng tượng ‘đẹp đẽ’ này, Diệp Uẩn Thanh cuối cùng cũng trút hơi thở cuối cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc