TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Trước đó, Hoắc Tranh không có ký ức nào về người chị gái mà vợ sắp cưới thỉnh thoảng nhắc đến. Trong ký ức mơ hồ gã, cô luôn chỉ là một cái bóng xám xịt, im lặng đứng trong góc và gã không thể nhìn rõ khuôn mặt cô.

Bây giờ người phụ nữ đứng trước mặt gã giống như một tảng đá cứng đã được bỏ đi lớp vỏ thô ráp bên ngoài, lộ ra ánh sáng lộng lẫy, bắt mắt và lập tức trở nên vô cùng sống động.

Nếu Diệp Uẩn Thanh là một bông hoa lụa trắng muốt, mềm mại và tinh tế, khơi dậy ham muốn bảo vệ của đàn ông; thì Diệp Uẩn Ninh là một cái cây cao to mọc về phía mặt trời mà người ta sẽ không thể bẻ cành, cái cây đó sẽ sánh vai sóng bước cùng bạn.

Hai chị em có khí chất hoàn toàn khác nhau.

Đôi mắt của Diệp Uẩn Thanh rất đẹp, thường xuyên như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, khiến người ta nảy sinh lòng thương xót; trong khi đó, đôi mắt của Diệp Uẩn Ninh lại vô cùng lạnh lùng, lạnh đến mức dường như có thể xuyên qua trái tim, khiến người ta vô thức cảm thấy lạnh sống lưng.

Là một người đàn ông, điều Hoắc Tranh thích chính là sự ngây thơ và dễ thương khiến trái tim người khác tan chảy khi nhìn đến của Diệp Uẩn Thanh, nhưng Diệp Uẩn Ninh lại càng có thể khơi dậy ham muốn chinh phục trong gã hơn.

Đặc biệt hiện tại trong cơ thể gã đang tích tụ sự ham muốn, như bị tia lửa kích thích, tuy trên mặt vẫn giữ thái độ bình tĩnh nhưng trong lòng lại có một con thú hoang đang vội vàng phá lồng giam và thoát ra ngoài.

Đôi mắt gã không khỏi trở nên tối tăm hơn.

“Thật trùng hợp, cô đến để thăm Thanh Thanh à,” Hoắc Tranh cong môi, thì thầm, “Cô ấy thường xuyên nhớ cô. Nếu có thời gian thì hãy đến đây chơi với cô ấy nhiều một chút nhé.”

Gã không có chút cảm giác tội lỗi nào khi đối mặt với người bị hại. Trong mắt Hoắc Tranh, dù Diệp Uẩn Ninh suýt bị đổi tim hay sắp thành đối tượng để hắn thỏa mãn ha/m mu ốn thì cô cũng đều là con mồi trong lòng bàn tay gã, không có cách nào chống lại hay chạy thoát.

Gã căn bản không để cô vào mắt.

Diệp Uẩn Ninh nhàn nhạt nói: “Anh đang cản đường tôi.”

Hoắc Tranh mỉm cười, lịch sự lùi lại nhường đường.

Khi họ đi ngang qua nhau, Hoắc Tranh gọi cô lại.

“Cô Diệp, có một số việc lùi một bước trời cao biển rộng, tạm thời nhịn một lúc thì gió êm sóng lặng. Cô là người thông minh, tôi nghĩ cô nên biết mình nên làm gì mới tốt cho mình!” Hoắc Tranh nói.

Diệp Uẩn Ninh dừng lại: “Anh đang ám chỉ điều gì?”

Cả hai đều biết chuyện gì đã xảy ra trong bệnh viện này.

Hoắc Tranh tao nhã mỉm cười, trong lời nói hàm chứa sự uy hiếp: “Có một số việc nếu giải thích quá rõ ràng thì sẽ không thú vị. Bỏ qua việc báo cảnh sát lần trước, tôi hy vọng sẽ không có lần thứ hai.”

Dù sao hiện tại Diệp Uẩn Ninh cũng sống rất khỏe mạnh, Trần Diệp đã thay cô chịu hậu quả. Nếu cô còn không biết dừng lại đúng lúc thì cũng đừng trách gã ra tay tàn nhẫn.

Diệp Uẩn Ninh hơi quay đầu nhìn gã: “Tôi rất tò mò, loại người như anh chẳng lẽ không có lúc nào cảm thấy cắn rứt lương tâm, mất ngủ vì áy náy ư?”

Hoắc Tranh khinh thường nói: “Lương tâm là cái gì? Tôi chỉ tin cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh thì được tôn trọng mà thôi.”

Bất kỳ người nào không bằng hắn đều sẽ bị hắn giẫm đạp dưới chân, và bản thân hắn sẽ không thèm cúi xuống liếc mắt lấy một lần.

Diệp Uẩn Ninh lặng lẽ thở dài: “Rất tốt, nhớ kỹ lời anh nói, hy vọng nếu có một ngày anh rơi vào cảnh bị kéo xuống bùn lầy thì anh sẽ cam tâm tình nguyện chấp nhận!”

Hoắc Tranh kiêu ngạo ngẩng đầu: “Yên tâm, sẽ không bao giờ có ngày đó đâu.”

Diệp Uẩn Ninh nói đầy ẩn ý: “Thật sao? Vậy thì chúc anh may mắn.”

Vận mệnh không cố định mà sẽ thường xuyên thay đổi. May mắn sẽ không ở bên một người mãi mãi.

Cô bình tĩnh gật đầu rồi bước đi.

Còn Hoắc Tranh vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào bóng dáng cô, đôi mắt sâu thẳm khó đoán.

Trợ lý Mã vẫn luôn tránh ở một bên lặng lẽ bước tới: “Sếp Hoắc, chúng ta có lên trên không?”

“Đi thôi!” Hoắc Tranh quay đầu bước vào thang máy.

Có điều đến lúc gặp Diệp Uẩn Thanh, hiếm khi mà gã mất tập trung, thất thần liên tục.

Hoắc Tranh miễn cưỡng ở bên người yêu chuyện trò khoảng một tiếng rồi lấy cớ rời đi.

Ở bãi đậu xe ngầm, trợ lý Mã mở cửa xe đón ông chủ vào trong.

Hoắc Tranh chống một tay lên nóc xe rồi bất chợt hỏi: “Việc lần trước tôi dặn anh chuẩn bị, anh làm đến đâu rồi?”

Trợ lý Mã tập trung tinh thần: “Đã bố trí nơi thực hiện rồi.”

Hoắc Tranh khẽ nói: “Vậy chuyện tiếp theo tôi cũng giao cho anh. Anh làm như thế này…” Hắn thì thầm dặn dò một lúc lâu: “Anh phải tự mình để mắt tới, càng sớm càng tốt, rõ chưa?”

Trợ lý Mã lau mồ hôi lạnh trên mặt, gật đầu nói: “Vâng, sếp Hoắc cứ giao cho tôi, Tôi nhất định sẽ khiến anh vừa lòng.”

Chiếc xe cuối cùng cũng khởi động và lao vút đi.

Đêm khuya, trong phòng làm việc của chủ tịch Công ty giải trí Phong Hoa.

Diệp Uẩn Ninh gõ từ cuối cùng của chương, click vào nút lưu và tắt máy tính đi.

Cô đứng dậy đi đến cửa sổ ngắm nhìn bầu trời đầy sao và đưa tay xoa xoa cái cổ cứng ngắc của mình, sau đó xách túi chuẩn bị về nhà.

Trong công ty thỉnh thoảng có một vài phòng vẫn sáng đèn, là do có người vẫn đang làm thêm giờ, hoặc các diễn viên đã ký hợp đồng vẫn đang miệt mài tập luyện.

Từ tòa nhà văn phòng này đến khu vực đỗ xe phải đi bộ một quãng đường rất dài, và càng không may là mấy ngày nay đèn đường ở một đoạn đường bị hỏng nên nơi đây trở nên tối tăm lạ thường.

“Cộp cộp”, tiếng giày cao gót nện trên đường xi măng vang lên âm thanh nhịp nhàng, nghe thật vui tai.

Diệp Uẩn Ninh rẽ vào một góc, đang cúi đầu lấy chìa khóa xe trong túi ra thì nghe thấy hai người đột nhiên nhảy ra từ phía sau, một người trong đó thô bạo hét lên: “Cướp đây, đừng cử động, giơ tay lên.”

Sau đó có thứ gì đó sắc nhọn đập vào lưng dưới của cô, mang theo sự uy hiếp mạnh mẽ.

Diệp Uẩn Ninh vâng lời giơ tay lên, một người khác nhanh chóng đi tới và cầm lấy túi xách trong tay cô.

“Đại ca, di động vẫn ở trong túi, chưa hề bị động tới.” Người nọ kiểm tra xong liền báo cáo.

“Tất cả đồ đạc của tôi đều ở trong túi, các anh lấy đồ xong thì thả tôi ra.” Diệp Uẩn Ninh chậm rãi nói.

“Câm miệng.” Người được gọi là đại ca cảm thấy có điều kỳ lạ, nhưng nhất thời cũng không thể nghĩ nhiều, lập tức nói: “Hầu Tử, nhanh lên.”

Một người đàn ông gầy gò bước ra từ phía sau. Gã ta mặc một chiếc áo khoác đen và trên đầu cũng đội một cái mũ màu đen, chỉ để lộ đôi mắt và cái mũi. Trong tay gã cầm dây thừng cùng một mảnh vải.

Diệp Uẩn Ninh nhướng mày: “Các anh xác định muốn bắt cóc tôi à? Nếu phạm tội ăn cướp thì ở tù có thời hạn từ ba đến mười năm, nhưng nếu có thêm tội bắt có thì thời gian thi hành án sẽ trên mười năm hoặc chung thân, các anh đã nghĩ kỹ chưa?”

Bàn tay của tên bắt cóc gầy gò run rẩy, gã giận dữ hét lên “Câm miệng”, sau đó kiên quyết kéo hai tay Diệp Uẩn Ninh ra sau lưng và dùng dây thừng trói lại.

Tiếp đến gã cầm mảnh vải trong tay, đứng phía sau che mắt và bịt kín miệng Diệp Uẩn Ninh.

Nhìn dụng cụ trong tay gã, rõ ràng là bọn chúng đã chuẩn bị từ trước.

“Nhanh lên chút.” Sau khi đã trói chặt người lại, đại ca đẩy Diệp Uẩn Ninh, rẽ trái rẽ phải ngoằn ngoèo một lúc rồi lên một chiếc xe.

Tấm vải đen trông có vẻ dày kia không có tác dụng gì với Diệp Uẩn Ninh. Mọi thứ trước mặt đều rõ ràng trước mắt cô.

Cho nên cô nhìn rõ lúc này mình đang ngồi trên một chiếc xe tải màu trắng, trên xe đã có hai người ngồi sẵn, ngoài một người đang ngồi ở vị trí lái xe thì người ngồi từ sớm ở ghế sau rõ ràng là trợ lý của Hoắc Tranh.

Diệp Uẩn Ninh hơi cong khóe môi.

Có lẽ nghĩ rằng cô không thể nhìn thấy gì nên những kẻ bắt cóc đã cởi mũ trùm đầu ra.

Bởi vì sợ Diệp Uẩn Ninh nhận ra giọng nói của mình, trợ lý Mã cẩn thận đến mức trong suốt quãng đường đi không hề nói một lời mà chỉ yên lặng ra hiệu cho bọn họ lập tức rời khỏi chỗ này.

Diệp Uẩn Ninh bị họ chặn kín ở giữa. Cán dao chưa bao giờ rời khỏi eo cô. Đại ca lạnh lùng nói: “Biết điều một chút, nếu không tôi sẽ giết cô.”

Chiếc xe phóng đi thật nhanh hướng về phía đích đến.

Vào 12 giờ đêm, có rất ít xe trên đường, thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy được một chiếc.

Bọn họ đi qua nhiều con phố mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, đại khái để tránh gặp rủi ro nên tài xế thỉnh thoảng còn cố ý đi đường vòng.

Xe càng chạy, khung cảnh xung quanh càng trở nên hoang vắng. Đúng lúc họ dừng lại chờ đèn xanh thì bỗng có tiếng động cơ gầm rú ở phía trước truyền đến. Một chiếc xe thể thao với đèn pha chói lóa đang bất chấp đèn đỏ mà lao qua đường và phóng về phía bên này.

Cũng khá may là lúc này hai bên đường không có người đi bộ, xe thể thao cũng không tông vào ai, nhưng dường như nó đang bị mù nên cứ lao về phía chiếc xe tải đối diện đang đứng một mình chờ đèn xanh.

Như thế nào gọi là họa từ trên trời rơi xuống, như thế nào là khóc không ra nước mắt, sự cố ngoài ý muốn xảy ra khiến người ta không kịp đề phòng. Một đám bắt cóc hiếm khi ngoan ngoãn tuân thủ luật lệ giao thông thì lại bị người tông vào.

“Ahh, mau tránh ra.” Trong xe vang lên đủ loại tiếng hò hét nhưng không còn kịp nữa rồi.

“Đùng”, một tiếng nổ lớn vang lên, bọn họ hoảng sợ trợn mắt, cảm thấy thân xe bị một lực rất lớn nâng lên, ngực đau nhói. Sau đó, chiếc xe lộn vòng trên không và rơi mạnh xuống đất.

Phần đầu của chiếc xe thể thao bị nhấc lên, xoay nhanh vài vòng trên đường quốc lộ rồi hoàn toàn dừng lại..

Trợ lý Mã rốt cuộc không thèm để ý đến việc che giấu giọng nói của mình, anh ta phun ra một ngụm máu và rít lên: “Cứu với, người đâu, cứu tôi với!”

Kẻ bắt cóc ngồi trên ghế lái bị một mảnh thủy tinh lớn cắm vào ngực, ngã xuống vũng máu mà không rõ sống chết ra sao.

Ngồi ở ghế phụ là tên bắt cóc gầy gò đang kêu lên thảm thiết. Gã bị một mảnh thủy tinh cắm vào nhãn cầu còn nửa mình dưới bị ép sát ở phía dưới gầm ghế.

Tên đại ca ở bên cạnh Diệp Uẩn Ninh bị đè ép đến mức cuộn tròn lại, con dao nhỏ trên tay không biết đã cắm sâu vào bụng gã từ lúc nào và cũng không rõ có ảnh hưởng đến thận hay không.

Hai chân của trợ lý Mã bị đè ở dưới gầm xe và không còn cảm giác.

Người duy nhất ở trong xe không bị thương chút nào chính là Diệp Uẩn Ninh. Cô hờ hững nhìn tất cả mọi thứ xung quanh và một lúc lâu sau mới thốt ra mấy chữ: “Thật đáng tiếc.”

Có lẽ là do số phận sắp xếp nên bọn họ chưa kịp đến được địa điểm mục tiêu thì đã bị tai nạn ở giữa đường.

Và Diệp Uẩn Ninh cũng biết rằng nếu không có chiếc xe tải này chặn lại tai họa, chiếc xe thể thao gây ra vụ tai nạn sẽ vẫn cứ lao băng băng và đâm chết một người qua đường vô tội.

Hoạn nạn, số phận, vận may thay đổi thất thường. Diệp Uẩn Ninh cũng hiểu rõ rằng cho dù trong người cô có linh lực thì cũng không có cách nào kiểm soát được mọi thứ.

Có người đã gọi cảnh sát, ngay sau đó cảnh sát giao thông và xe cứu thương đã đến.

Họ nhấc chiếc xe lên và khiêng từng người bị thương ra ngoài cho đến khi nhìn thấy Diệp Uẩn Ninh.

“Không đúng, hình như cô gái này bị bắt cóc. Chúng là những tội phạm bắt cóc.” Nhân viên cứu hộ sợ hãi kêu lên.

Diệp Uẩn Ninh bị bịt mắt, trói tay và bị kẹp vào giữa hai người đàn ông. Trừ khi họ là một nhóm người có sở thích đặc biệt, nếu không thì đây chính là một vụ án hình sự.

Điều khiến họ ngạc nhiên hơn nữa là trong khi tất cả những người khác trong xe không bị thương thì cũng tàn tật thì Diệp Uẩn Ninh lại vẫn bình an vô sự, trên người không có một vết thương nào. Sự may mắn của cô không khỏi khiến người ta cảm thán.

Sau khi được tháo tấm vải đen che mắt và cởi trói, điều đầu tiên mà Diệp Uẩn Ninh nói chính là: “Tôi muốn báo cảnh sát. Tôi nghi ngờ Hoắc Tranh của tập đoàn Hoắc Thị đã sai người bắt cóc tôi.”

Người bị thương đã được khẩn trương đưa đến bệnh viện gần nhất, Diệp Uẩn Ninh cũng cùng đến đó để kiểm tra tổng quát.

Tiếng bước chân “cộp cộp cộp” dồn dập vang lên, Ngu Tịch Lam lo lắng chạy tới: “Uẩn Ninh, cậu không sao chứ?”

Diệp Uẩn Ninh vội vàng ôm lấy cô ấy: “Yên tâm, mình không có vấn đề gì cả.”

Ngu Tịch Lam không yên tâm nhìn toàn thân cô từ trên xuống dưới trong khi vội vàng hỏi: “Có chuyện gì thế? Sao mình lại nghe nói Hoắc Tranh bắt cóc cậu?”

Diệp Uẩn Ninh nhàn nhạt nói: “Bây giờ anh ta vẫn là đối tượng khả nghi.”

Ngu Tịch Lam tức giận cau mày: “Cậu sẽ không vô cớ nghi ngờ anh ta. Anh ta có bệnh gì không vậy, các cậu sắp thành người nhà rồi mà anh ta còn định bắt cóc cậu, rốt cuộc anh ta muốn làm gì đây?”

Cô lập tức nghĩ đến một âm mưu, chẳng lẽ Hoắc Tranh muốn ra tay giúp vợ sắp cưới của mình, trước tiên diệt trừ một cô con gái khác của nhà họ Diệp để nhằm ngăn cản Uẩn Ninh lấy một phần gia tài.

Diệp Uẩn Ninh không nói cho cô ấy biết sự thật về việc thay tim, vì vậy cô vỗ nhẹ lưng và an ủi cô ấy: “Chả biết, cứ giao cho cảnh sát thôi, họ sẽ điều tra rõ chân tướng.”

“Vậy chúng ta về trước nghỉ ngơi đi, mình đi cùng cậu.” Ngu Tịch Lam vội nói.

Cũng may hiện tại Diệp Uẩn Ninh vẫn chỉ là người mới trong giới giải trí chứ không phải nhân vật tiếng tăm gì. Bằng không, nếu bị phóng viên thấy được thì tin tức tối nay nhất định sẽ gây xôn xao dư luận.

Cùng lúc đó, trong một biệt thự đơn lập ở phía bắc thành phố, Hoắc Tranh đứng trước cửa sổ kính trong phòng khách, cảm thấy khát khô mà nới lỏng cà vạt.

Đây là căn nhà mà gã đã sai trợ lý Mã mua một cách bí mật, ngoài hai người họ ra thì không ai biết cả.

Nếu Diệp Uẩn Ninh nhìn thấy căn nhà này thì nhất định cô sẽ biết đây chính là nơi mà Hoắc Tranh giam cầm mình trong sách.

Trong nguyên tác, khi tỉnh dậy sau ca mổ, Diệp Uẩn Ninh không tức giận đến chết mà vẫn sống sót.

Dù rất chán nản sau khi biết sự thật nhưng cô vẫn nhất quyết tố cáo tội ác của Trần Diệp cùng Hoắc Trang và đưa họ ra trước công lý bất chấp cơ thể yếu ớt của mình.

Khi đó Trần Diệp cũng quỳ dưới chân cô để sám hối và thổ lộ, tỏ vẻ sau này sẽ bên cô trọn đời trọn kiếp, cùng sống cùng chết.

Và sự thật đã chứng minh miệng của đàn ông chỉ toàn nói phét và hoàn toàn không đáng tin.

Sau khi Diệp Uẩn Ninh cố gắng trốn khỏi bệnh viện nhiều lần và tìm người báo cảnh sát nhưng không thành, Trần Diệp đã bí mật chuyển cô đến một biệt thự do chính gã đứng tên để trông giữ. Gã ỷ vào mối quan hệ công khai của họ để bịa chuyện hai người đang nghỉ phép ở nước ngoài, che giấu sự thật và khiến mọi người không để ý đến sự mất tích của cô.

Trần Diệp ở lại biệt thự bầu bạn với cô được một thời gian thì sự kiên nhẫn của gã ta đã cạn kiệt, gã lại quay đầu chạy tới xum xoe với Diệp Uẩn Thanh.

Khi đó, Diệp Uẩn Ninh không chỉ bị mất đi sức khỏe, chịu đựng sự tra tấn của bệnh tim mà còn phải đối mặt với bộ mặt thật đáng sợ của bạn trai. Cô suốt ngày bị giam cầm trong biệt thự, mất đi sự tự do và sống chẳng khác gì một tù nhân.

Dần dần, Trần Diệp không còn đến biệt thự nữa, như thể gã đã quên mất cách đây không lâu gã còn quỳ dưới chân cô để thề non hẹn biển.

Nhưng cho dù Trần Diệp không đến thì vẫn còn nhân viên trong biệt thự giám sát cô, Diệp Uẩn Ninh không tìm được cơ hội trốn thoát.

Ba tháng sau ca phẫu thuật ghép tim, Hoắc Tranh đã tìm thấy cô.

Gã mua chuộc nhân lực của Trần Diệp còn sót lại trong biệt thự, lặng lẽ đưa Diệp Uẩn Ninh đi và ẩn giấu trong căn cứ bí mật của mình cũng chính là căn biệt thự đơn lập trước mắt này.

Và gã đưa Diệp Uẩn Ninh đi không phải bởi vì gã có ý tốt mà là bởi chính ý nghĩ dơ bẩn của gã.

Dù Diệp Uẩn Thanh đã được thay tim và khỏe mạnh trở lại nhưng cô ta vẫn mỏng manh yếu đuối và không thể chịu nổi ham muốn mãnh liệt của Hoắc Tranh. Hoắc Tranh đương nhiên không muốn ép buộc cô ta nên gã đã dùng Diệp Uẩn Ninh, người có vẻ ngoài giống người yêu của hắn, làm vật thay thế để thỏa mãn dục vọng của mình.

Tất cả những việc mà gã không dám làm, những ảo tưởng dục vọng của gã về Diệp Uẩn Thanh cũng như mọi sự tàn nhẫn, đẫm máu đều lần lượt được gã trút lên người Diệp Uẩn Ninh.

Đối với Diệp Uẩn Ninh, khoảng thời gian đó không khác gì địa ngục, sống không bằng chết. Và thực tế cô cũng không sống được bao lâu. Chưa đầy nửa năm sau, cô đã qua đời với những vết thương chằng chịt khắp người.

Sau đó Hoắc Tranh và Trần Diệp, những người đến sau khi biết tin, đã che đậy mọi dấu vết, lấy cớ cô bị bệnh hiểm nghèo và chết ở nước ngoài rồi vội vàng mai táng.

Đây là cuộc đời của Diệp Uẩn Ninh trong cuốn sách. Cô đã sống một cuộc đời khốn khổ và chết một cách bi thảm mà không ai hay biết.

Hiện tại, Hoắc Tranh lại một lần nữa dự định mang Diệp Uẩn Ninh tới biệt thự này.

Tuy nhiên, tình hình hiện tại khác với trong sách. Khi đó, Diệp Uẩn Ninh tứ cố vô thân, không có cách nào để cầu cứu và còn có kẻ cố tình bịa đặt khiến cho không có người truy cứu dù cô mất tích. Còn hiện tại, nếu Diệp Uẩn Ninh biến mất, sẽ có người gọi cảnh sát để tìm cô đến mức trời long đất lở, chẳng hạn như Ngu Tịch Lam. Sẽ không có chuyện cô ấy chẳng hề quan tâm đến tung tích của cô.

Cho nên Hoắc Tranh không có ý định giam cầm Diệp Uẩn Ninh. Gã chỉ muốn quan hệ một đêm, thỏa mãn dục vọng sắp mất khống chế của mình rồi sau đó thả cô đi.

Vì thế gã mới đặc biệt ra lệnh cho người bịt mắt Diệp Uẩn Ninh, nhằm mục đích không cho cô phát hiện ra người đứng sau.

Bằng cách này, cho dù Diệp Uẩn Ninh có gọi cảnh sát thì cô cũng sẽ không bao giờ tưởng tượng được kẻ chạm vào cô chính là gã.

Hoắc Tranh tự tin rằng mình đã tính toán kỹ lưỡng mọi đường, ước chừng thời gian cũng sắp đến. Đúng lúc gã đang nóng lòng chờ đợi thì điện thoại được đặt trên bàn uống nước reo lên.

Gã sốt ruột bước tới rồi nhấc máy: “Alo?”

Không biết đối phương nói gì, nhưng vẻ mặt Hoắc Tranh lại thay đổi: “Cái gì, cảnh sát?”

Gã đã nghe thấy tiếng xe cảnh sát đang tới gần.

Một vụ tai nạn giao thông trên đường cao tốc đêm đó liên quan đến một vụ bắt cóc kỳ quái. Một trong những người liên quan đến vụ bắt cóc ấy là trợ lý riêng của Hoắc Tranh, trợ lý Mã.

Trong vụ tai nạn này, có một người chết và bốn người bị thương, chỉ còn lại Diệp Uẩn Ninh là không có vấn đề gì.

Người thiệt mạng là chủ xe thể thao, anh ta lái xe trong khi say rượu, gây tai nạn và tử vong tại chỗ.

Tên bắt cóc đầu tiên bị thương ở phổi, tên bắt cóc thứ hai bị mù, tên bắt cóc thứ ba bị mất một quả thận, còn trợ lý Mã bị mất cả hai chân và bị liệt hoàn toàn. — Những kẻ tiếp tay cho giặc, giúp kẻ ác làm điều xấu sẽ phải chịu quả báo này.

Bởi vì mục đích bắt cóc Diệp Uẩn Ninh của trợ lý Mã và những người khác không rõ ràng, cùng với đó là lời tố cáo của Diệp Uẩn Ninh, Hoắc Tranh đã bị cảnh sát triệu tập.

Về việc liệu việc trợ lý Mã bắt cóc Diệp Uẩn Ninh có phải do Hoắc Tranh xúi giục hay không và đêm đó anh ta định đưa cô đi đâu thì sẽ được tiến hành thẩm vấn sau khi tình trạng của kẻ bắt cóc ổn định.

Ngày hôm đó khi Hoắc Tranh nhận được điện thoại, trên lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, may mắn là gã rất giỏi tính toán nên đã chuẩn bị sẵn phương án dự phòng. Chỉ cần gã không bị cảnh sát bắt quả tang và có bằng chứng xác thực thì gã sẽ không bị kết án.

Trợ lý Mã là người duy nhất có liên lạc trực tiếp với những kẻ bắt cóc và chỉ có anh ta mới biết toàn bộ sự thật.

Cuối cùng, trợ lý Mã đã nhận trách nhiệm và thừa nhận mọi tội danh. Anh ta là người đã bắt cóc Diệp Uẩn Ninh để tống tiền. Cũng chính anh ta đã giấu ông chủ chuẩn bị sẵn căn biệt thự kia, Hoắc Tranh không hề hay biết và hôm ấy chi tình cờ đến đó.

Tất nhiên, Hoắc Tranh cũng lén trả một mức giá kếch xù để trợ lý Mã vừa lòng.

Sau một số thủ đoạn của luật sư, Hoắc Tranh được tuyên trắng án do không có đủ bằng chứng.

Diệp Uẩn Ninh đã đoán trước được kết quả này. Nếu Hoắc Tranh không thể bị kết tội thì chỉ có thể nói rằng thời cơ vẫn chưa đến và số phận đang ở một quỹ đạo khác chờ đợi gã.

Vừa ra khỏi cửa đồn cảnh sát, Hoắc Tranh mặt hầm hầm ngồi trên chiếc xe do người nhà chuẩn bị để đón gã. Chiếc điện thoại được trả lại có vô số cuộc gọi nhỡ, từ người nhà, bạn bè và cả Diệp Uẩn Thanh, nhưng gã không muốn trả lời bất kỳ ai trong số họ

Mặc dù cảnh sát không có bằng chứng trực tiếp chứng minh Hoắc Tranh là chủ mưu vụ bắt cóc nhưng trợ lý Mã cũng không thể thoát khỏi mối liên hệ. Mọi người đều nửa tin nửa ngờ về vấn đề Hoắc Tranh có liên quan đến vụ việc này hay không nên trong lòng họ có đủ loại suy nghĩ.

Sự việc này phủ kín một lớp khói đen lên danh tiếng của nhà họ Hoắc và gây ra ảnh hưởng không tốt.

Gia chủ của nhà họ Hoắc vốn không hài lòng với việc Hoắc Tranh si mê Diệp Uẩn Thanh nên đã dứt khoát cưỡng chế Hoắc Tranh tạm thời đình chỉ công tác trong thời gian này để ở nhà suy nghĩ.

Hoắc Tranh không phải là con trai duy nhất trong gia đình họ Hoắc, dù có tài năng và xuất sắc đến đâu thì vẫn có người ở dưới muốn thay thế và kéo gã xuống ngựa.

Hoắc Tranh không ngờ rằng kế hoạch của mình lại thất bại, không những không có được Diệp Uẩn Ninh mà còn mất đi trợ lý Mã, quan trọng nhất là mất đi chức vụ trong công ty, quả thực là mất cả chì lẫn chài.

Tính cả việc trốn thoát trong bệnh viện trước đó, đây là lần thứ hai Diệp Uẩn Ninh biến nguy thành an. Điều này khiến Hoắc Tranh cảm thấy cảnh giác, có phải gã đã quá coi thường Diệp Uẩn Ninh không?

Nói tóm lại, trong thời gian ngắn gã không có tâm tình chạm vào Diệp Uẩn Ninh nữa. Hiện tại gã đang lo lắng làm thế nào để xoa dịu sự nghi ngờ của Diệp Uẩn Thanh và quay trở lại công ty.

Hoắc Tranh rốt cuộc đã có tính toán trong lòng. Sau khi bình tĩnh lại, gã bắt đầu lấy lòng những người lớn trong nhà.

Gã vốn là người thừa kế có được sự hài lòng nhất trong nhà. Nửa tháng sau, cha Hoắc nói rằng sẽ không cấm đoán gã nữa và cho phép gã xuất hiện cũng như tham gia một số bữa tiệc.

Hoắc Tranh biết ở bên ngoài sẽ có rất nhiều lời đồn thổi về mình nên hắn càng cần phải đường đường chính chính xuất hiện. Chỉ cần thấy mình vẫn là người thừa kế được đánh giá cao của Hoắc thị thì những tin đồn nhảm nhí đó không có gì đáng lo ngại cả.

Về phần công ty, thời cơ còn chưa đến, Hoắc Tranh tạm thời nhịn xuống.

Hôm nay, quản gia của cha Hoắc đã mang tới cho gã một xấp giấy mời để gã tự chọn sẽ đến bữa tiệc của một nhà.

Hoắc Tranh xem qua những thiệp mời nhàm chán, cuối cùng chọn ngẫu nhiên một nhà.

Nếu trợ lý Mã còn ở đây, chắc chắn anh ta sẽ cẩn thận loại trừ nhà này, nhưng đáng tiếc anh ta không còn ở đây nữa, còn Hoắc Tranh cũng chưa sắp xếp một trợ lý riêng.

Có thể nói mọi chuyện liên quan đến số phận đều là ngẫu nhiên, vận mệnh giống như những mắt xích được liên kết với nhau. Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Hoắc Tranh đến nhà họ Phùng, một ông trùm bất động sản ở thành phố này.

Đêm hôm đó, khách nhà họ Phùng kéo đến như mây, xe sang chen chúc, cổng lớn chật như nêm cối.

Hoắc Tranh mặc một bộ trang phục may đo riêng cao cấp. Bộ vest được cắt may gọn gàng tôn lên vóc dáng tuyệt vời của gã, trông gã giống như một ma-nơ-canh biết đi vậy. Gã có ngoại hình đẹp trai không thể chối cãi, khí chất cao quý xen lẫn sự hoang dã và ngang ngược. Gã chính là anh chàng nổi bật nhất trong đám đông.

Tay cầm ly rượu vang đỏ, Hoắc Tranh bước đi giữa đám người đang khiêu vũ, thu hút sự chú ý của rất nhiều cô gái trên sân.

Dường như đã ném những chuyện khó chịu mấy ngày nay ở phía sau, Hoắc Tranh vui vẻ phấn chấn nên không để ý đến ánh mắt ẩn giấu của vài người.

“Thật là một chàng trai trẻ tuấn tú. Tên cậu ta là gì?” Một giọng nói già nua, õng ẹo từ trong bóng tối tầng hai hỏi, dường như còn có thể nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của bà ta.

“Bà cô, cậu ta tên là Hoắc Tranh, là con trai cả của chi trưởng nhà họ Hoắc.” Đứng bên cạnh bà lão chính là người đứng đầu nhà họ Phùng, Phùng Kiến Chương.

“Nhà họ Hoắc à, nhà họ Hoắc được đấy!” Người phụ nữ được Phùng Kiến Chương gọi là bà cô nheo đôi mắt vẩn đục lại.

Bà đang ngồi trên chiếc xe lăn sang trọng. Bà đã già lắm rồi. Dù bà có thoa một lớp phấn dày cũng không thể che giấu được làn da chảy xệ cùng những vết đồi mồi.

Bà ta có thân thể ục ịch mập mạp, mặc một bộ sườn xám tơ lụa màu đen, cổ và các ngón tay đeo đầy đồ trang sức chói lóa.

Dù bà vẫn có đôi mắt tinh tường cùng khối tài sản khổng lồ nhưng có một điều mà dù giàu đến đâu cũng không thể che giấu được, đó chính là tuổi già.

Tuy nhìn bà lão này già nua và vô hại nhưng bà ta lại dùng ánh mắt nóng bỏng, thèm nhỏ dãi giống như đang chọn lựa món ngon để lưu luyến nhìn chàng trai trẻ đang không hề hay biết gì mà nói chuyện trên trời dưới đất ở tầng dưới.

Nhưng đối với loại phụ nữ quái đản này, Phùng Kiến Chương lại đối xử với bà ta một cách kính trọng, trên mặt cũng không dám biểu lộ ra biểu tình gì khác.

Mọi người chỉ biết rằng gia tộc họ Phùng chiếm một vị trí trong ngành bất động sản, nhưng họ lại không viết nó chỉ là một nhánh nhỏ của nhà họ Phùng ở thủ đô. Tài sản của ông ta thậm chí không bằng một phần nghìn so với dòng chính.

Gia tộc họ Phùng ở thủ đô mới thực sự là quái vật khổng lồ. Gia sản của họ trải dài khắp các nơi trên đất nước, mỗi ngành nghề đều có dấu chân của họ. Họ thực sự phú khả địch quốc.

Và tất cả những điều này đều nằm trong tay người phụ nữ trước mặt ông ta.

Bà ta là một huyền thoại đáng gờm với quyền lực trong tay cực kỳ khó lường. Bà ta không sợ những việc có thể giải quyết bằng tiền, còn những việc không thể dùng tiền giải quyết thì bà ta cũng sẽ dùng thủ đoạn xử lý mà không để lại dấu vết nào.

Bây giờ bà ta đã già rồi, sở thích lớn nhất của bà ta là có những chàng trai trẻ, đặc biệt là các chàng trai xuất sắc làm bạn.

Với địa vị hiện tại của bà, thực ra không có sự khác biệt giữa nam và nữ. Cũng giống như những người đàn ông bảy tám chục tuổi sẽ khao khát những cô gái có cơ thể tươi trẻ, tràn ngập sức sống làm bạn, tựa cây khô chờ mùa xuân đến, bà cô Phùng cũng cần có dương khí để thỏa mãn mình.

Đam mê của bà cô Phùng không phải là bí mật. Giống như những cô nàng đào mỏ, cũng có những nam thanh niên trẻ đẹp tự nguyện hiến thân để đổi lấy tiền tài.

Tuy nhiên, bà ta có một tật xấu là khi đã để mắt đến người nào, dù người ta không bằng lòng thì bà ta cũng vẫn bắt họ đi. Trong số những người đó không thiếu những người có gia thế xuất sắc, chẳng qua cuối cùng bà ta vẫn giải quyết êm xuôi.

Những người vô tình biết đến sự tồn tại của bà ta đều sẽ tránh đi, nhưng mấy ngày nay Hoắc Tranh đều ở trong nhà, lại mất đi một trợ lý khôn khéo nên việc tìm hiểu tin tức không được nhanh nhạy nên gã mới xông vào nơi này.

“Chính là cậu ta, đêm nay tôi sẽ đưa cậu ta đi để cậu ta làm bạn bà lão này mấy tháng.” Bà cô Phùng điều khiển xe lăn rời đi, dùng tay xoa nước miếng bên miệng, “Nhớ nói cho nhà họ Hoắc một tiếng nhé.”

Hoắc Tranh lười biếng đi loanh quanh vài vòng, sau đó uống mấy ngụm rượu vang đỏ. Gã cảm thấy hơi nóng nên đi đến phòng khách do nhà họ Phùng sắp xếp để nghỉ ngơi một lát.

Khi tỉnh dậy lần nữa, gã đã ở một nơi xa lạ, hơn nữa toàn bộ quần áo đã được thay bằng một chiếc áo choàng mỏng màu trắng giản dị, có thể nhìn thấy lờ mờ hai chấm nhỏ trên ngực. Phía dưới trống trơn và lạnh căm căm, họ còn không chuẩn bị quần l ót cho gã.

Gã ngồi bật dậy và phản ứng đầu tiên là đi lấy điện thoại của mình nhưng tìm khắp phòng cũng không thấy đâu.

Trong lòng Hoắc Tranh vừa kinh ngạc lại vừa bất an. Gã ấn huyệt thái dương đang nhảy thình thịch rồi sải bước đến phía cửa và kéo tấm rèm, ngay lập tức cảnh sắc phía bên ngoài được lộ ra. Ánh nắng chói chang, hàng dừa cao vút, bãi cát trắng mịn và gió biển thổi từ xa. Gã thật sự không biết mình đã tới một hải đảo từ lúc nào.

Hoắc Tranh cảm thấy đau đầu, rốt cuộc chuyện gì xảy ra thế này, ai đã làm chuyện này, chẳng lẽ có ai đó đã chơi khăm gã ư?

Lúc này, có lẽ người bên ngoài nhận thấy được gã đã tỉnh nên có tiếng gõ cửa vang lên.

Hoắc Tranh cảnh giác nâng cao chú ý nói: “Mời vào.”

Cánh cửa được mở ra, có hai vệ sĩ rất cường tráng bước vào. Một người trong số họ nói: “Cậu Hoắc đã tỉnh rồi, Phùng phu nhân mời cậu đến gặp bà ấy.”

Sắc mặt Hoắc Tranh thay đổi rõ ràng, trong lòng dâng lên cảm giác không ổn: “Phùng phu nhân à, Phùng phu nhân là ai?”

“Cậu đến đó thì sẽ biết, mời cậu đi theo chúng tôi!” Anh ta cúi đầu và làm một cử chỉ mời.

Hoắc Tranh chịu đựng cảm giác xấu hổ và tức giận, giả vờ tự nhiên bước ra ngoài.

Họ đang ở trong một biệt thự trang nhã, được trang trí vô cùng sang trọng. Trên tường treo rất nhiều bức tranh quý hiếm và nổi tiếng, nhưng lúc này Hoắc Tranh lại không có tâm tình thưởng thức chúng.

Vệ sĩ dẫn gã vào phòng khách, nơi có một bà lão béo phì mặc bộ đồ lụa mỏng ngồi gục trên ghế sô pha, có thể nhìn thấy bên trong da thịt lỏng lẻo bùng nhùng. Ngoài ra còn có một người đàn ông đang ngồi xổm trên mặt đất xoa bóp chân cho bà ta.

Nghe thấy tiếng bước chân, bà ta mở đôi mắt ngái ngủ nhìn về hướng Hoắc Tranh vừa đi tới: “Cậu tới rồi.”

Còn chưa kịp đến gần thì Hoắc Tranh đã ngửi thấy một mùi hương kỳ quặc, gã phải nín thở một lúc lâu mới có thể giữ được dáng vẻ bình tĩnh. Gã thực sự rất khâm phục người đàn ông đang nghiêm túc mát xa kia khi có thể làm việc chăm chú trong loại hoàn cảnh này.

Gã dừng lại ở cách đó không xa, không lại gần thêm nữa, miễn cưỡng nói: “Ngài là Phùng phu nhân à? Tôi không biết tại sao tôi lại ở chỗ này, ngài có thể đưa tôi trở về được không? Tôi là người của nhà họ Hoắc ở thành phố Thanh.”

“Tôi biết.” Phùng phu nhân cầm chiếc khăn tay ở bên cạnh lau khóe miệng, ánh mắt bà ta đánh giá gã không chút kiêng dè. Bà ta nhếch khóe miệng đầy nếp nhăn và cười: “Dáng người thật tuyệt, lại đây cho tôi sờ một chút nào.”

Dù Hoắc Tranh có mưu mô đến đâu thì lúc này cũng không khỏi rùng mình và nổi da gà khắp người.

Gã ta chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã như vậy nên gã lập tức nói một cách nghiêm túc: “Phùng phu nhân, bà đã đưa tôi đi mà không có sự đồng ý của tôi. Điều này là vi phạm pháp luật. Tôi yêu cầu bà đưa tôi trở lại ngay lập tức, nếu không gia đình tôi sẽ không để yên đâu.”

Phùng phu nhân đặt chiếc khăn tay xuống, lắc đầu thở dài: “Người trẻ tuổi thật quá nóng tính. Cậu yên tâm đi, gia đình cậu đã biết rồi, bọn họ sẽ không truy cứu đâu.”

“Thật đấy.” Như thể sợ Hoắc Tranh không tin nên bà ta lại lặp lại lần nữa.

“Không thể nào, bà đang lừa tôi.” Hoắc Tranh mở to mắt.

“Trên đời không có gì là không thể, chỉ cần trả một mức giá đủ lớn là được.” Phùng phu nhân nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ: “Một năm Hoắc thị của các cậu kiếm được bao nhiêu, có đến một trăm triệu không? Tôi có thể cho cậu hai trăm triệu, ba trăm triệu, hơn một tỷ chỉ với điều kiện là cậu phục vụ tôi mấy tháng. Ngược lại, nếu cậu chọc giận tôi thì chưa biết Hoắc thị có thể tồn tại được ở trên đời này nữa hay không đâu.”

“Đê tiện, vô liêm sỉ.” Hoắc Tranh sợ ngây người, trong lòng vô cùng lạnh lẽo bởi vì gã đang nghĩ đến việc liệu nhà họ Hoắc có thể bán đứng gã vì ích lợi mà Phùng phu nhân hứa hẹn không?

“Có lẽ là đê tiện và vô sỉ thật, cậu cũng rất quen thuộc với bộ quy tắc này phải không?” Phùng phu nhân tựa như có thể nhìn thấu lòng người, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Cậu là người thông minh, tôi tin cậu biết nên lựa chọn điều gì có lợi cho mình hơn giữa việc ở lại bên cạnh tôi và giành lấy nhiều lợi ích nhất có thể và việc để cho nhà họ Hoắc chiếm của hời. Nói thật nhé, người nào từng ở bên tôi cũng đều cảm thấy hài lòng cả.”

Bà ta ho khan, há miệng nhổ ra một ngụm đờm đặc sệt. Hoắc Tranh cảm thấy vô cùng ghê tởm nên quay mặt đi.

“Không, người khác là người khác. Tôi sẽ không bao giờ đồng ý.” Hoắc Tranh có lòng kiêu ngạo của riêng mình, gã không thể chịu đựng được việc một con cưng của trời như gã phải đi hầu hạ một bà lão chỉ vì lợi ích, cho dù lợi ích đó có lớn đến mức nào đi chăng nữa.

Ánh mắt Phùng phu nhân trở nên lạnh lùng: “Vậy cậu định rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?”

Hoắc Tranh lùi lại một bước, ánh mắt nhìn quanh bốn phía và chuẩn bị chạy trốn.

“Bắt cậu ta lại.” Phùng phu nhân tùy ý ra lệnh.

Các vệ sĩ trong nhà lập tức tiến tới bắt lấy gã. Dù Hoắc Tranh đã học được kỹ thuật tự vệ nhưng gã không thể so được với các vệ sĩ chuyên nghiệp, gã nhanh chóng bị đánh ngã xuống đất.

“Theo quy định, đưa cậu ta vào phòng của tôi đi. Tôi phải cẩn thận thưởng thức cậu ta mới được.” Phùng phu nhân nheo mắt lại.

Hoắc Tranh giãy giụa hét lớn: “Bà dám ư, tôi giết bà.”

Phùng phu nhân lắc đầu, khàn giọng nói: “Cậu không phải là người duy nhất muốn mắng, giết tôi, nhưng cho đến nay vẫn chưa có một ai thành công cả. Khi nào cậu mạnh hơn tôi thì hãy nói những lời này đi!”

Gã được vệ sĩ bê xuống như một con chó chết và đưa vào một căn phòng sang trọng, sau đó gã bị lột quần áo và trói chặt hai tay vào đầu giường. Trong lòng Hoắc Tranh dâng lên một nỗi sợ hãi vô tận.

Nhục nhã, phẫn nộ và còn cả sự căm hận dường như sắp xé rách tâm hồn gã. Bà già xấu xí đó nghĩ mình là ai, bà ta ỷ vào việc có tiền có thế nên muốn làm gì thì làm ư?

Lúc này gã đã quên mất rằng đây chính là những gì gã đã làm, hơn nữa còn trung thực thực hiện theo bộ quy tắc này.

Khi gã mạnh hơn những người khác, gã làm lơ các quy định pháp luật và chà đạp lên cuộc sống của người khác mà không hề hối hận; chỉ khi có những người mạnh hơn và chà đạp gã, gã mới bắt đầu nguyền rủa những kẻ quyền thế ngông cuồng làm bậy.

Kẻ chơi dao thì chết bởi dao, kẻ cường quyền cuối cùng cũng sẽ bị kẻ cường quyền khác chèn ép. Đây có phải là vòng quay của số phận?

Hoắc Tranh dù có giãy giụa thế nào cũng không thể chống lại vận mệnh sắp đến.

Khi mùi thơm lạ bốc lên trong phòng, Phùng phu nhân được người khiêng vào.

Hoắc Tranh tr ần tr ụi lõa lồ trước mặt mọi người, chờ đến khi nhìn thấy Phùng phu nhân cởi quần áo, bị bế lên giường, gã rốt cuộc không khỏi nghiêng đầu nôn mửa.

Sau đó, gã bị tát rất mạnh vào mặt.

Giọng nói lạnh lùng của Phùng phu nhân vang lên: “Chịu đựng và hầu hạ tôi cho tốt đi.”

Thân thể nặng trịch khiến người khác buồn nôn của bà ta ngồi lên và đè mạnh xuống.

Chỉ sợ trong cơn ác mộng khủng khiếp nhất của mình, Hoắc Tranh cũng sẽ không bao giờ mơ thấy chuyện khủng khiếp như vậy.

Những ngày sau đó, gã ta mơ mơ màng màng giống như một con thú cưng được Phùng phu nhân nuôi. Gã bị bà ta đùa bỡn đến mức không thể làm chủ được cả những việc như ăn ngủ tiêu tiểu.

Phùng phu thật sự là một kẻ biến thái, bà ta đã chơi đùa với cơ thể của Hoắc Tranh bằng nhiều cách khác nhau, dùng mọi thủ đoạn không thể tưởng tượng được đối với gã. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi thôi mà Hoắc Tranh đã bị tra tấn đến gầy sọp đi.

Khuôn mặt tuấn tú của gã trở nên tái nhợt, đôi mắt đầy quầng thâm, làn da dần mất đi vẻ tươi sáng, trên người đầy những vết thương không thể nói. Gã thậm chí không mở miệng nói một lời trong mấy ngày liền.

Hoắc Tranh dường như đang sống trong địa ngục, khi thật sự bị c uo ng h i ế p, gã mới nhận ra một điều rằng những gì Phùng phu nhân nói là sự thật, bà ta đã trả cho nhà họ Hoắc một mức giá đủ lớn nên họ sẽ không đi tìm gã.

Hơn nữa trong tương lai, dù có rời khỏi hòn đảo khủng khiếp này, gã cũng sẽ không thể trả thù được Phùng phu nhân vì bà ta mạnh hơn gã rất nhiều.

Lời nói của ai đó mơ hồ vang vọng bên tai, 

người đó từng ngạo mạn nói rằng họ chỉ tin vào việc kẻ mạnh được tôn trọng, cá lớn nuốt cá bé.

Lại có tiếng ai đó lẩm bẩm: Hy vọng nếu có một ngày anh rơi vào cảnh bị kéo xuống bùn lầy thì anh sẽ cam tâm tình nguyện chấp nhận!

Hoắc Tranh lập tức bật khóc. Đây có phải là quả báo không?

Gã hối hận.

Bình luận

Truyện đang đọc