YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 1063:

 

“Vâng, từ khi cô Hạ từ Luân Đôn về Hải Thành, chúng tôi vẫn luôn bảo vệ cô. Tổng Giám đốc Lục dặn là không được xuất hiện, không được làm ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của cô, vì thế, bình thường chúng tôi đều đi theo rất cẩn thận.”

 

Hạ Mộc Ngôn khoanh tay nhìn bọn họ, không nói gì.

 

Hai người kia lại nói tiếp: “Chỉ là có nhiều nơi, nếu không được cô Hạ cho phép, chúng tôi cũng không tiện đi vào, ví dụ như bữa tiệc tối từ thiện tổ chức trong thành phố lần trước. Vì nó được các nhà lãnh đạo trong thành phố tổ chức, quá nhiều bảo vệ và cảnh vệ trong hội trường, chúng tôi không có thư mời, cũng không đi cùng cô, vì vậy không được phép bước vào.”

 

Hạ Mộc Ngôn trầm ngâm một lát: “Anh ấy còn dặn dò gì nữa không?”

 

“Lục tổng chỉ bảo chúng tôi đi theo cô từ xa, đảm bảo an toàn cho cô, còn lại không nói nhiều về mấy chuyện khác.” “Trước khi về Mỹ anh ấy cũng không dặn dò các anh chuyện gì khác sao?”

 

“Không.” Hai vệ sĩ nhìn nhau một lúc, sau đó mới trả lời. Hạ Mộc Ngôn nhạy cảm phát giác được lúc bọn họ trả lời câu hỏi này đã do dự lâu hơn trước đó hai giây.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn hai người bọn họ một lúc, không hỏi nhiều nữa, quay người bỏ đi.

 

Sau khi về lại xe mình, cô ném túi xách và điện thoại qua ghế phụ, sau đó nhìn ra đèn đường sáng lên lúc bảy giờ tối bên ven đường, lái xe về nhà.

 

***

 

Tục ngữ nói, càng không muốn nghĩ đến cái gì thì cái đó càng tới nhanh.

 

Ngày thứ năm sau khi Lục Cẩn Phàm về Mỹ, một khách quen cũ đã hợp tác với công ty của Hạ Mộc Ngôn hơn hai năm muốn đến Los Angeles bàn bạc chuyện hợp tác dự án với bên thứ ba. Dự án hợp tác với bên thứ ba này cần người của Tập đoàn MN đi cùng. Tính cách của vị khách này rất kén chọn, ngày thường, người này thậm chí còn không chịu gặp cả Phó Tổng Giám đốc và những bộ phận quan hệ công chúng khác trong công ty. Mọi hợp đồng và dự án đều chỉ bàn bạc với một mình Hạ Mộc Ngôn, không thông qua người khác.

 

Thế nên, lần này đi Los Angeles, người này cũng mời Hạ Mộc Ngôn đi cùng.

 

Một đêm trước ngày xuất phát, lúc về Nguyệt Hồ Loan chuẩn bị hành lý, Hạ Mộc Ngôn lại cầm điện thoại lên nhìn ảnh đại diện của Lục Cẩn Phàm.

 

Cô nhìn rất lâu, cuối cùng cũng để điện thoại di động xuống, bắt đầu tập trung sắp xếp vali của mình, chuẩn bị lên đường đến Los Angeles.

 

***

 

Trước khi đi, Hạ Mộc Ngôn lấy viên kim cương xanh được cất sâu trong hộc tủ ra, không hề xem nó như đồ bỏ ném lung tung trong nhà như Lục Cẩn Phàm nói. Mà thay vào đó, cô đã liên lạc với một trung tâm chế tác đồ trang sức rất uy tín và nổi tiếng trong thành phố, mang viên kim cương xanh tới bảo bọn họ làm riêng cho cô một sợi dây chuyền kim cương xanh đơn giản mà độc đáo.

 

Thời gian chế tác cần khoảng hai tuần, chờ sau khi cô từ Mỹ trở về, không lâu sau là có thể đến lấy.

 

Trên đường đến trung tâm chế tác trang sức, Hạ Mộc Ngôn cứ vuốt ve chiếc hộp nhung trong tay, nhớ lại rất nhiều chuyện của ba năm trước, ba năm sau, kiếp trước và bây giờ.

 

Nước Mỹ, Los Angeles.

 

“Ông Lục… Đây là thẻ sim số điện thoại ở Trung Quốc của ông, muốn cấp lại số điện thoại ở Trung Quốc tại Mỹ quả thật phải mất mấy ngày ạ.” Một người phụ nữ trung niên tóc vàng mắt xanh nói bằng vốn tiếng Trung không mấy lưu loát, bà ta đi vào phòng nghỉ, đặt một tấm thẻ màu lam nhạt lên bàn.

 

Mấy ngày trước, Lục Cẩn Phàm vừa về Los Angeles, mới lái xe ra khỏi sân bay chưa tới một cây số đã bị em trai và đồng bọn của A Cát Bố phục kích. Lúc đó, người của căn cứ XI đã sớm đề phòng, mặc dù không xảy ra vấn đề gì, cũng không có ai thương vong, nhưng lúc ấy, chiếc xe mà Lục Cẩn Phàm ngồi trước đó bỗng nhiên tự phát nổ, dẫn đến điện thoại và thẻ sim cài bên trong bị hủy.

 

Trước đây, Hạ Mộc Ngôn dùng số điện thoại trong nước của anh để giúp anh đăng ký tài khoản WeChat, trong vòng mấy ngày thì không thể nào nhanh chóng cấp lại thẻ sim điện thoại ở Mỹ được. Vả lại, Lục Cẩn Phàm vừa mới rời khỏi căn cứ XI, lúc lấy được thẻ sim thì đã là chiều của ngày thứ sáu sau khi anh về Mỹ.

 

Nhìn tấm thẻ màu lam nhạt kia, Lục Cẩn Phàm thuận tay cầm lên, đồng thời lúc này lại có một người đàn ông Lục đồ đen đi vào. Người đàn ông vừa nhìn thấy anh thì cung kính đi tới. Mặc dù là người Hoa nhưng anh ta nói tiếng Anh rất lưu loát: “Ông Lục, trước mắt boss của chúng tôi đã bị đám người kia bắt cóc, yêu cầu của bọn chúng là ông phải đi một mình đến địa điểm đã hẹn để gặp bọn chúng. Nếu không, bất cứ lúc nào bọn chúng cũng có thể giết con tin…”

 

Người phụ nữ trung niên tóc vàng mắt xanh đứng bên cạnh thấy khuôn mặt Lục Cẩn Phàm vẫn thâm trầm như cũ, tay cứ mân mê tấm thẻ sim, nhưng chưa lên tiếng. Biết bây giờ anh có việc cần, bà ấy nhanh nhẹn tiến đến mở chiếc di động dự bị để trên bàn, giúp anh cắm thẻ sim vào, sau đó cung kính để lại vào tay anh.

 

Người đàn ông vừa đi vào vẫn đang nói chuyện, nhưng không nhìn ra thái độ trong mắt Lục Cẩn Phàm rốt cuộc là sao, vì thế nhất thời cũng không dám nói tiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc