YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 528:

 

“Trước kia tôi không phát hiện, thì ra cô Hạ càng ngày càng dễ tính nhỉ, khác xa dáng vẻ kiêu kỳ trước kia. Qua mấy ngày gần đây, tôi lại càng thấy rõ hơn nữa.”

 

Chẳng qua Nam Hành rảnh rỗi nên thích trêu chọc cô vài câu mà thôi, Hạ Mộc Ngôn cũng đã quen rồi. Cô cười không nói, đang định lấy chiếc áo sơ mi đen trong lòng ra thì Nam Hành nhìn cô một cái rồi nói: “Cô chuẩn bị đi giặt cái này à?”

 

“Đúng vậy.”

 

“Áo dính cả đống máu, sau lưng thì rách te tua, giặt xong cũng không Lục được, cô còn giặt làm gì?”

 

“Giặt xong mang về làm kỷ niệm cũng được mà.”

 

Nam Hành giễu cợt, nhìn cô như nhìn người tâm thần: “Kỷ niệm cái gì? Kỷ niệm cô và người đàn ông của mình đồng sinh cộng tử hả? Hay là kỷ niệm mảnh đất đẫm máu này?”

 

Lời nói này thật sự khiến người khác ngán ngẩm…

 

Hạ Mộc Ngôn bĩu môi, do dự không biết có nên ném chiếc áo này đi hay không thì đột nhiên Nam Hành nhớ tới chuyện gì đó, anh nhìn cô, mở miệng hỏi: “Cô không nói chuyện giặt tất của chúng tôi cho cậu ta biết đấy chứ?”

 

“Không có…”

 

Hạ Mộc Ngôn còn chưa nói hết câu thì đột nhiên nghe thấy tiếng Lục Cẩn Phàm vang lên từ đằng sau: “Giặt tất gì?”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Nam Hành: “…”

 

Nam Hành híp mắt rít một hơi thuốc, sau đó ném tàn thuốc xuống đất, giẫm tắt, thờ ơ nói một câu không mặn không nhạt: “A Cát Bố và Dali vẫn còn ở trong rừng, bên cạnh luôn có một đám người yểm trợ. Vị trí bí mật là địa điểm mai phục mà bọn chúng đã bố trí từ sớm trước khi đi vào, chờ chúng ta đến. Nhưng bọn chúng trốn được đêm nay cũng vô dụng, sáng mai tôi và Sĩ quan đặc công Ân sẽ vào đó lục soát một vòng nữa, để xem bọn chúng có bị bãi mìn nổ tan xác hay không. Tốt nhất cậu nên dưỡng thương đi.”

 

Lục Cẩn Phàm còn chưa lên tiếng, Hạ Mộc Ngôn đã dời mắt sang nhìn anh: “Không phải bác sĩ vừa mới vào sao? Vết thương đã xử lý xong chưa mà anh ra đây rồi?”

 

“Bác sĩ đang chế thuốc, năm phút sau anh quay vào bôi.” Lục Cẩn Phàm nhìn cô, rồi lại dời mắt đến chiếc áo sơ mi trong tay cô: “Em vứt đi.”

 

Hạ Mộc Ngôn thấy cũng đúng, trên áo không chỉ có máu của Lục Cẩn Phàm mà còn có máu của những người khác…

 

Nghĩ đến những người đó hiện giờ đã bỏ mạng, Hạ Mộc Ngôn bỗng rùng mình, dứt khoát vứt ngay chiếc áo đi.

 

Nam Hành chậc một tiếng: “Tôi bảo cô vứt, cô không vứt, còn nói giữ làm kỷ niệm. Người đàn ông của cô chỉ mới nói ba chữ mà cô đã ném ngay đi à?”

 

“Đúng vậy, nếu không tại sao gọi là người đàn ông của tôi?” Hạ Mộc Ngôn lườm Nam Hành một cái, quay sang cười híp mắt với Lục Cẩn Phàm.

 

Vẻ mặt Lục Cẩn Phàm không hề thay đổi, nhưng hiển nhiên vì lời nói của Hạ Mộc Ngôn mà tâm trạng vui vẻ, khóe môi hơi cong lên.

 

Nam Hành ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Tôi thật sự nghi ngờ với kiểu ném thức ăn cho chó mạnh như cô, ai ở bên cạnh cô mà bình tĩnh hòa nhã cho nổi.”

 

“Có mà, Phong Lăng vô cùng bình tĩnh hòa nhã.” Hạ Mộc Ngôn lại lạnh nhạt liếc Nam Hành một cái: “Cho dù tôi có thể hiện tình cảm ngọt đến sâu răng, tâm trạng của Phong Lăng cũng không hề dao động. Thậm chí cô ấy còn chẳng hứng thú có tình cảm nam nữ với đàn ông nữa kìa.”

 

Nam Hành: “…”

 

***

 

Đêm đó, rốt cuộc Hạ Mộc Ngôn đã có thể nằm ngủ yên ổn bên cạnh Lục Cẩn Phàm, ngay cả trong mơ vẫn nắm chặt tay anh không buông. Mãi đến khi trời gần sáng, vì ngủ quá say mà ngón tay mới buông lỏng phần nào.

 

Trải qua sóng gió mấy ngày qua, Hạ Mộc Ngôn trở nên khá nhạy cảm. Nhưng bởi vì có Lục Cẩn Phàm bên người nên cuối cùng cô cũng có thể yên tâm ngủ một giấc thật ngon.

 

Thế nhưng Hạ Mộc Ngôn vẫn sợ hãi, sợ lỡ như xảy ra chuyện gì, anh sẽ đột ngột biến mất ngay trước mắt cô.

 

Một đêm ngon giấc, bình an vô sự.

 

Sáng sớm, Hạ Mộc Ngôn trở mình. Trong từng ngăn của kho hàng đều có người ở, điều kiện cũng không phải quá tốt. Không khí quá nóng bức, không có cửa sổ, không có điều hòa, chỉ có một cái quạt gió loại nhỏ. Chiếc quạt thổi vù vù về phía giường, tấm ga giường bay phấp phới.

Bình luận

Truyện đang đọc