YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 1233:

 

Tiểu Hứa nói với các thành viên đội cứu viện đang xếp hàng phía trước: “Có hai chiếc thuyền đánh cá bị bao vây ở Vùng biển số Mười phía Đông Nam, trên hai chiếc thuyền này có tổng cộng sáu người. Nhận được lệnh của cảnh sát và đội cứu viện, toàn bộ thành viên đội cứu viện của căn cứ XI xuất phát đi ứng cứu người bị bao vây. Căn cứ sẽ cử hai chiếc máy bay trực thăng tới đó!”

 

“Đã rõ!” Tiếng trả lời đồng loạt vang vọng cả một khu.

 

Ngay sau đó, tất cả thành viên đội cứu viện nhanh chóng leo lên máy bay trực thăng được chỉ định trong bãi đỗ máy bay.

 

Căn cứ XI là đội cứu viện ở gần Vùng biển số Mười nhất, nếu không, loại chuyện nhỏ như việc thuyền đánh cá bị bao vây rất ít khi phải phiền tới thành viên của bọn họ. Dù sao, bất luận là về chi phí hay về nhân lực, đội cứu viện của căn cứ XI vẫn luôn đứng nhất nhì nước Mỹ. Nếu không phải vì mạng người quan trọng, lại thêm chuyện này đã được cấp trên để ý thì họ sẽ không dùng dao mổ trâu để giết gà, mời người của căn cứ XI ra tay.

 

Mưa vẫn đang rơi, máy bay trực thăng không hề bị ảnh hưởng mà bay thẳng lên trời. Trên thân máy bay màu đen có chữ XI.

 

***

 

Bảy giờ tối, máy bay trực thăng của căn cứ XI từ Vùng biển số Mười trở về an toàn. Các thành viên đi cứu viện ai nấy đều bị mưa ngấm ướt sũng người. Nhưng may lúc này mưa đã ngừng, cơn bão trên biển không ảnh hưởng lớn đến máy bay trực thăng của bọn họ, bọn họ đã thành công cứu được những người bị vây trên biển. Sau khi giao người cho phía cảnh sát trên đất liền rồi bàn giao một vài công việc, cuối cùng bọn họ đã bay về căn cứ.

 

Sau khi về căn cứ, bầu không khí đã hoàn toàn khác hẳn so với lúc chuẩn bị đi cứu viện. Mọi người vừa đi vừa cởi quần áo, đồng phục chiến đấu ướt nhẹp bí bách, dính trên người rất khó chịu. Huống hồ hôm nay mưa dầm cả ngày, ngay cả gió cũng mang theo hơi nước, tóm lại bọn họ đều vội vàng muốn về nơi ở để tắm rửa, thay một bộ quần áo khô thoáng.

 

Ai nấy đều là những tên đàn ông khỏe mạnh, khi ở trên biển đến mạng cũng không cần, nhưng sau khi về đến căn cứ thì lại vội vàng muốn đi tắm rửa. Nam Hành vốn đã là người có bệnh sạch sẽ, anh vừa về tới căn cứ đã đi thẳng vào phòng tắm.

 

Tắm rửa xong, sau khi ra ngoài anh thấy Hàn Kình đi vào. Anh vừa lau mái tóc đen ẩm ướt vừa lạnh nhạt nhìn Hàn Kình.

 

Hàn Kình cũng không vội nói chuyện, đợi Nam Hành vào phòng để quần áo thay một bộ quần áo sạch sẽ đi ra rồi mới nói: “Lão đại, năm tay súng bắn tỉa đã được xác định. Bốn người đến từ đội một, còn một người đến từ đội ba, thành tích cũng không tồi. Tình hình bây giờ là thế này, tôi cảm thấy nên sắp xếp riêng cho bọn họ một nơi ở. Như vậy sẽ tiện cho việc huấn luyện hơn. Hơn nữa hạng mục bắn tỉa từ xa này chắc chắn tôi không đảm đương nổi. Trong căn cứ chỉ có anh mới là huấn luyện viên đủ tư cách nhất. Sau này lão đại anh phải tự mình quản lý năm tên nhóc con lớn xác này, đúng là mệt người thật. Tôi thấy sắp xếp năm người bọn họ vào cùng tòa nhà với anh đi, dù sao nguyên một tầng bên dưới cũng để không, như thế sau này anh cũng tiện tiếp xúc với bọn họ. Nơi này còn ở gần đội một, bình thường bọn họ cũng có thể chạy tới huấn luyện buổi sáng, thời gian còn lại cũng tiện cho anh sắp xếp huấn luyện bắn tỉa.”

 

Nam Hành nhìn anh ta: “Tầng dưới có mấy phòng trống?”

 

“Tôi đã hỏi Tiểu Hứa, Tiểu Hứa nói có bốn phòng trống. Ngoài ra còn có một gian nhà kho dự phòng, bình thường vẫn để một số súng ống các loại, có thể dọn dẹp qua rồi làm phòng thứ năm. Các thành viên tham gia huấn luyện súng bắn tỉa mỗi người ở một phòng, như vậy sẽ có lợi về mặt tinh lực và rất nhiều mặt khác cho bọn họ, cũng dễ quản lý hơn.”

 

Nam Hành tiện tay cài ống tay áo đồng phục chiến đấu, thản nhiên nói: “Phòng cạnh tôi không phải vẫn trống à?”

 

Ánh mắt Hàn Kình lộ ra ý tứ sâu xa: “Phòng cạnh phòng anh đúng là vẫn trống, nhưng năm tên nhóc này, A K thì láu cá, ba tên còn lại cũng chẳng tên nào khiến người ta bớt lo. Nghe nói chỗ ở của bọn họ còn có một dàn âm thanh, buổi tối không có chuyện gì lại ngồi hát karaoke. Nếu ở cùng một tầng với anh thì có thể ầm ĩ tới mức buổi tối anh không ngủ nổi. Người duy nhất có vẻ an tĩnh, biết điều cũng chỉ có Phong Lăng. Vậy để Phong Lăng ở phòng bên cạnh anh nhé? Về sau anh để ý cậu ta nhiều thêm một chút.”

 

Lời này của Hàn Kình rất khéo léo, vừa thuận theo ý của lão đại, lại cho lão đại một bậc thang hợp lý, đồng thời còn có thể sắp xếp ổn thỏa, cũng không làm người khác thấy có chỗ nào phải suy nghĩ.

 

Phong Lăng quả thật là người yên tĩnh, thành thật nhất, lời này của Hàn Kình không có gì sai.

 

Nam Hành vẫn không biểu lộ cảm xúc gì. Lúc này tay anh đã bắt đầu cài nút cổ áo, ánh mắt vô cùng thản nhiên, giống như không hề nghe ra ý tứ cho mình bậc thang để xuống, cũng như không hiểu ẩn ý gì, chỉ thấy hợp tình hợp lý nên tiếp lời: “Vậy cứ theo sắp xếp của cậu đi.”

 

“Vâng ạ!” Hàn Kình vừa nghe đã mừng rơn, nhưng lại không dám để lộ ra mặt. Anh ta báo cáo qua các tình hình khác rồi ra ngoài chuẩn bị sắp xếp chỗ ở cho năm người kia.

 

Sau khi cửa đóng, trong phòng yên tĩnh trở lại.

 

Nam Hành lạnh lùng đi tới trước cửa sổ, đưa mắt nhìn bóng đêm bên ngoài. Từ xa anh có thể thấy Phong Lăng đang nhân lúc trời không mưa mà tiếp tục tập luyện cách bắn tỉa trong trại huấn luyện của đội một.

 

Hôm nay, ở cửa ải sát hạch cuối cùng, thiếu chút nữa Phong Lăng đã bắn lệch ra ngoài. Đúng là lúc đó mưa gió quá lớn, thành tích mấy phần sát hạch trước đó của Phong Lăng đều vô cùng ưu tú, tuy đã vượt qua cửa ải cuối cùng, nhưng đối với cô, chuyện lần này hiển nhiên là một thất bại.

 

Thái độ không chịu thua của cô đã lộ rõ ra vào lúc này.

 

Không chịu thua?

Bình luận

Truyện đang đọc