YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 568:

 

Đôi mắt Lục Cẩn Phàm tối đen lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng thờ ơ lập tức khiến Tô Tri Lam cảm thấy băng giá từ đầu đến chân, rồi lan khắp cơ thể.

 

Vừa rồi nét mặt Hạ Mộc Ngôn vẫn luôn tươi cười, bây giờ vì thấy anh xuất hiện mà cô lập tức thu lại nụ cười: “Anh… Ai cho anh ra khỏi phòng bệnh!”

 

“Cẩn Phàm…” Xa cách mấy năm, cuối cùng Tô Tri Lam cũng không phải nhìn anh qua các bản tin tài chính thương mại nữa, mà được tận mắt gặp người bằng xương bằng thịt. Vẻ điềm tĩnh của cô ta từ nãy đến giờ bỗng nhiên rạn nứt, mắt dán lên người anh.

 

Anh mặc bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt nhưng vẫn giữ vẻ đẹp lạnh lùng không ai sánh bằng. Khuôn mặt anh tái nhợt, nhưng ý lạnh trong mắt lại lan ra. Đôi mắt đen láy của anh nhìn cô ta, không có chút khách sáo khi gặp lại người cũ.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy sắc mặt Lục Cẩn Phàm rất kém, lại thấy cả chấm máu trên mu bàn tay anh thì cũng đoán được anh đến phòng cô bằng cách nào. Tim cô như bị thắt chặt, cô định đứng dậy đỡ anh thì người phụ nữ mặc váy xanh lam phía trước đã mau mắn bước về phía anh.

 

“Cẩn Phàm, anh bị thương thế nào? Rốt cuộc mọi người từ đâu về đây vậy? Sao anh lại bị thương đến thế này?”

 

Tô Tri Lam ân cần đi đến bên cạnh, vươn tay như muốn đỡ lấy anh. Nhưng ánh mắt người đàn ông trước mặt vẫn lạnh lùng liếc cô ta.

 

Tô Tri Lam đang định chạm vào cánh tay anh thì khựng lại, do dự hạ tay xuống, siết chặt cái túi đang cầm trong tay. Không giấu được sự lo lắng trong ánh mắt, giọng nói cô ta dịu dàng ngọt ngào như thể vừa rồi cô ta không hề lạnh lùng kiêu ngạo trước mặt Hạ Mộc Ngôn: “Em nghe nói anh nhập viện mấy hôm rồi. Đã nhiều ngày rồi mà sắc mặt anh vẫn còn xấu như vậy sao? Anh bị thương ở đâu? Nặng lắm phải không? Còn nặng hơn cả lần trước à?”

 

“Cô vừa nói cái gì?” Lục Cẩn Phàm không trả lời câu hỏi của cô ta, chỉ trầm giọng hỏi ngược lại. Khuôn mặt tuấn tú của anh lạnh lùng không chút dao động sợ hãi, đôi mắt không chỉ lạnh nhạt mà còn xa cách.

 

Tô Tri Lam nhận ra sự thờ ơ sắc bén ẩn dưới sự lặng lẽ của anh thì từng sợi dây thần kinh như run lên.

 

“Em còn có thể nói gì được chứ? Em đến gặp Cô Hạ một chút, tiện thể hỏi thăm xem dạo này tình cảm của hai người thế nào. Dù sao thì em cũng được coi là người từng trải.” Sau một thoáng im lặng, Tô Tri Lam chợt nở nụ cười rất tự nhiên, đôi mắt vẫn cố chấp đắm đuối nhìn khuôn mặt đẹp như tạc của Lục Cẩn Phàm, không chịu bỏ lỡ bất kỳ nét mặt nào của anh, kể cả sự lạnh lùng.

 

Lục Cẩn Phàm lãnh đạm, không có ý định thừa nhận lời tự nhận từng trải của cô ta, lạnh nhạt trầm giọng nói: “Gần đây ông cụ Tô có ý định đảo chính phải không? Biết rõ địa bàn của tôi là cấm địa của nhà họ Tô mà vẫn mắt nhắm mắt mở để mặc cô xông vào hả?”

 

Bị lạnh nhạt tuyệt đối trước mặc Hạ Mộc Ngôn, Tô Tri Lam cố gắng giữ nét mặt bình thản mặc dù cảm xúc không còn kiềm chế nổi. Cô ta nhìn anh rồi chợt cười rộ lên, liếc sang nhìn mặt Hạ Mộc Ngôn đang sa sầm từ khi Lục Cẩn Phàm xuất hiện: “Dù sao anh cũng ít khi bị thương phải nằm viện, so với Cô Hạ, em có nhiều kinh nghiệm chăm sóc anh những lúc như thế này hơn. Em đã chăm sóc anh suốt thời gian anh bị hôn mê năm đó. Giờ nghe nói anh ở đây, cũng chính là bệnh viện năm đó, nên em muốn đến xem thế nào.”

 

Thoạt tiên Lục Cẩn Phàm không trả lời, lạnh nhạt liếc cô ta rồi mới lạnh như băng tiếp lời: “Nếu tôi nhớ không lầm, thì năm đó lúc tôi bị hôn mê, Nam Hành vẫn cử thuộc hạ chăm sóc tôi. Cô Tô thỉnh thoảng xuất hiện vài lần, cũng vừa khéo vào lúc tôi thức tỉnh. Tôi không biết cô có kinh nghiệm chăm sóc hay không, nhưng Cô Hạ mà cô mới nhắc đến là vợ của tôi, chăm sóc tôi đương nhiên là việc cô ấy sẽ làm. Sự quan tâm của cô quá thừa thãi rồi.”

 

Tô Tri Lam không lên tiếng, cô ta nghe chính miệng Lục Cẩn Phàm nói Hạ Mộc Ngôn là vợ mình thì ánh mắt cứ ghim chặt vào anh.

 

Cô ta trầm ngâm mấy giây rồi mới nói: “Cẩn Phàm, bây giờ em lo nhất là tình hình sức khỏe của anh. Còn về chuyện vợ anh là ai, Cô Hạ cũng mới nhấn mạnh cho em nghe rồi. Không có lúc nào cô ấy không nhắc nhở em rằng ngày hôm nay cô ấy mới là người chiến thắng. Vết thương của anh đến nông nỗi này rồi, em cũng không còn tâm trạng mà lo nghĩ đến những chuyện khác. Quan trọng nhất là anh…”

 

Giọng anh vẫn hờ hững: “Vợ của tôi là ai mà cô ấy cũng cần phải nhấn mạnh lại cho cô nghe sao? Đây không phải là sự thật quá rõ ràng người người đều biết à?”

 

“Ý em là, có lẽ Cô Hạ sợ em đến dọa dẫm gì cô ấy, cho nên mới nhắc đi nhắc lại người đàn ông của cô ấy…”

 

“Thật sao? Nhưng sao vừa rồi tôi lại nghe như cô đang liệt kê dẫn chứng gì đó cho vợ tôi nghe?” Cặp mắt đen láy dữ dội quét về phía Tô Tri Lam: “Chẳng hạn như, thủ đoạn mà cô quen thuộc nhất, dùng quyền dùng tiền áp bức người khác? Cô tưởng tính tình cô ấy mềm yếu, để mặc cho cô đè đầu cưỡi cổ sao? Hậu quả của Tô Tuyết Ý như thế nào mà cô còn chưa nhìn ra à? Hay là tổn thất một cô em họ vẫn còn chưa đủ, cô còn muốn mình chịu chung số phận?”

 

Thật sự thì đúng là Hạ Mộc Ngôn không hề có cảm giác bị lấn lướt. Mà cho dù có thật sự bị lấn lướt thì bản lĩnh của cô và Tô Tri Lam cũng được xem là ngang ngửa nhau.

 

Thế nhưng khi nghe chính miệng Lục Cẩn Phàm nói ra thì Hạ Mộc Ngôn lại xúc động đến suýt rơi lệ.

 

Tô Tri Lam nhìn chằm chằm vào đôi mắt lãnh đạm sắc bén của anh: “Anh sẽ không động đến em.”

 

Cửa phòng bệnh bất chợt bị mở ra. Nam Hành đang nhướng mày đứng ở cửa, không biết đã đứng bên ngoài nghe bao lâu rồi.

 

“Ngại quá, không thấy ai ở phòng bệnh của cậu nên tôi đánh liều sang bên này xem, hóa ra lại được nghe vở kịch hay.” Nam Hành cười như không cười nhìn một vòng quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tô Tri Lam, hờ hững nói: “Tôi khuyên cô Tô nên bớt tiếp cận Hạ Mộc Ngôn đi. Lục Cẩn Phàm xem người vợ này như bảo bối. Đừng nói cô bắt nạt cô ấy vài câu, chỉ riêng chuyện cô lôi ảnh ra làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Hạ Mộc Ngôn cũng đủ để cậu ta ngứa mắt với cô rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc