YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 627:

 

Cô đã không kiên trì bôi loại thuốc này. Bác sĩ cũng nói sau mấy tháng nữa thì vết bỏng trên tay cô sẽ tự nhiên biến mất. Nhưng nếu cô kiên trì bôi loại thuốc mỡ trị bỏng này thì vết bỏng sẽ biến mất nhanh hơn.

 

Cô luân phiên dùng tay này chầm chậm thoa thuốc cho tay kia, mùi thuốc thoang thoảng truyền đến mũi. Cô nhìn chằm chằm vào tay mình, bỗng nhiên không nhớ ra được, lần gần nhất mình và Lục Cẩn Phàm cầm tay nhau là lúc nào, hình như đã lâu lắm rồi.

 

Lần trước… Lần trước là ở buổi dạ tiệc đó, anh nắm chặt tay cô không rời, đặt cô ngồi bên cạnh, chưa từng rời xa.

 

Nhưng bây giờ, đừng nói là nắm tay, mà ngay cả đũa hai người chạm vào nhau, anh cũng nhất định phải đổi đôi khác, như thể cô mang một loại bệnh truyền nhiễm vậy.

 

Ngay cả lúc ngủ, anh cũng không ngủ cùng phòng với cô.

 

Cố nén cảm giác nhói buốt trong lòng, Hạ Mộc Ngôn lại nghĩ tới Lục Cẩn Phàm vừa mới xuất viện, cần nằm trên giường nghỉ ngơi thoải mái hơn là cô. Vì vậy, cô đứng dậy đi tới ngồi xuống chiếc sofa trong phòng, xem điện thoại một lát, rồi lại đưa mắt nhìn về phía cửa phòng sách đang đóng chặt im lìm như một bức tường thành không thể vượt qua.

 

Không biết đến khi nào cô mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Nhưng giấc ngủ của cô khá chập chờn, vì dựa vào sofa cũng không thoải mái lắm. Cô nhíu mày, bất chợt cảm thấy trước mũi thoang thoảng mùi thơm thanh mát sạch sẽ quen thuộc giống như mùi thảo mộc. Theo phản xạ, cô mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng cao gầy của anh đứng ngay trước mặt.

 

Không hiểu sao Hạ Mộc Ngôn có cảm giác tất cả mọi việc đều trở lại như trước kia. Cô mơ hồ mở to mắt nhìn bóng dáng gần trong gang tấc kia, mất một lúc để dần dần tỉnh táo lại. Nhìn lên một lần nữa, cô mới thấy ánh mắt anh đang nhìn cô chăm chú.

 

Ánh mắt ấy rất lạnh lùng và hờ hững.

 

Cũng không biết anh đã đứng ở đây quan sát cô bao lâu rồi.

 

“Anh xong việc rồi sao?” Do khoảng cách quá gần, cô cố kiềm chế cảm giác thôi thúc dựa vào ngực anh theo phản xạ, rướn đôi mắt lim dim ngái ngủ lên hỏi.

 

“Sao cô không ngủ trên giường?” Giọng anh còn lạnh lẽo hơn không khí bên ngoài cửa sổ.

 

Hạ Mộc Ngôn tỉnh táo lại, sau đó đưa tay kéo chiếc chăn mỏng đang đắp trên người lên, co cả người lại dựa vào sofa. Do vừa tỉnh ngủ nên giọng mũi của cô rất nặng, nói: “Anh vừa xuất viện, ngủ trong phòng sách sẽ không thoải mái, nên em để giường lại cho anh.”

 

Anh im lặng nhìn cô trong giây lát, thản nhiên nói: “Tôi là người có giáo dưỡng, không có chuyện đàn ông ngủ giường, phụ nữ ngủ sofa đâu! Cô hãy về giường ngủ đi!”

 

Câu trước còn có phần xa cách và khách sáo, câu sau như ra lệnh, rất giống Lục Cẩn Phàm thường ngày dặn dò cô ăn ngủ kia.

 

Hạ Mộc Ngôn im lặng một lát, tay nắm lấy một góc chăn trên người, giọng nói có chút bồn chồn: “Từ khi nào… giữa chúng ta lại khách sáo với nhau đến mức thế này?”

 

Đôi mắt đen sâu thẳm điềm tĩnh của anh nhìn cô: “Bằng không thì sao? Cô hi vọng chúng ta ngủ chung giường à? Hay là cô muốn đêm nay giữa chúng ta xảy ra chuyện gì?”

 

“Chúng ta không phải là vợ chồng sao?” Hạ Mộc Ngôn nhìn thẳng vào mắt anh.

 

Nhưng ánh mắt lãnh đạm của anh khiến cô nhanh chóng nhận ra mình đã mong đợi quá nhiều.

 

“E là cô vẫn chưa xác định được vị trí của mình rồi.” Mùi hương của anh lởn vởn ngay trước mặt cô, nhưng vừa dứt lời, anh đã xoay người bỏ đi.

 

Cho tới lúc cửa phòng sách mở ra rồi đóng lại, Hạ Mộc Ngôn vẫn cuộn tròn ngồi trên sofa nhìn cánh cửa rồi lại đưa mắt nhìn về phía chiếc giường trống.

 

*** Trong khi Lục Cẩn Phàm xem Hạ Mộc Ngôn như người xa lạ, thì nhà họ Lục càng lúc càng gây áp lực cho nhà họ Tô, khiến nhà họ Tô phải phong tỏa tin tức bên ngoài. Đến cả ông cụ Tô cũng không khống chế được tấm lưới lớn vô hình đang vây bủa cháu gái ông ta.

 

Cho đến khi không thể nào chịu đựng được nữa, ông cụ Tô tìm tới cửa nhà họ Lục. Lục Cẩn Phàm cũng không lảng tránh, chỉ là đôi mắt đen sâm thẳm kia lóe lên vài tia vui vẻ mờ nhạt khiến người ta khó đoán. Anh vốn đã là người khiến ông cụ Tô khó đọc vị cũng khó đối phó, giờ đây ông cụ càng cảm nhận rõ ràng, Lục Cẩn Phàm tỉnh lại sau hai tháng hôn mê này dường như lại càng quyết đoán và tàn nhẫn hơn trước.

 

“Tuyết Ý đã chết trong chiếc xe kia rồi, vụ án này không thể kết thúc như vậy sao? Anh nhất định phải cá chết lưới rách với nhà họ Tô chúng tôi thì mới được à?” Ông cụ Tô vừa nói vừa nhìn Lục Thiệu Tắc trông không hề hài lòng sau khi mới tìm ra chân tướng sự việc mấy ngày gần đây, rồi lại nhìn Lục Cẩn Phàm, cắn răng xin thêm một cơ hội cho Tô Tri Lam.

 

Nhưng Lục Cẩn Phàm chỉ lạnh lùng nhếch môi.

 

Mọi việc vẫn không có gì thay đổi.

 

Những ngày sau khi Lục Cẩn Phàm tỉnh lại, nhà họ Tô trải qua một trận long trời lở đất. Khi ông cụ Tô lại muốn tới gặp Lục Cẩn Phàm thì nhà họ Lục và Tập đoàn Shine đều cấm cửa người nhà họ Tô.

 

Ba ngày trước khi quay về Hải Thành, chứng cứ Tô Tri Lam thuê người gϊếŧ người đã được kiểm chứng. Giấy chứng nhận vào viện khám và điều trị của Tô Tuyết Ý khi còn sống, và tất cả chứng cứ liên quan tới kế hoạch của Tô Tri Lam đều bị phơi bày.

Bình luận

Truyện đang đọc