YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 850:

 

Hạ Mộc Ngôn tức giận: “Lục Cẩn Phàm!”

 

“Tôi cho em thời gian suy nghĩ chứ không cho phép em ngồi dưới đất! Điều hòa chỉ có hai mươi độ, vết thương còn chưa lành hẳn, chẳng lẽ em muốn bị cảm mạo hay sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn không hề để ý nhiệt độ của máy điều hòa, vừa rồi cô ngồi ở đó cảm thấy nóng nực, nên cầm điều khiển từ xa tùy ý nhấn vài cái. Cô không nghĩ là mình hạ nhiệt độ của nó xuống thấp như vậy.

 

Ngồi trên mặt đất thì sao chứ? Cô ngồi trên thảm chứ không ngồi trực tiếp lên sàn nhà. Trước đây, khi còn ở nước Anh, buổi tối không ngủ được, cô cũng thường xuyên ngồi ngẩn ra dưới đất như thế này, điều đó đã thành thói quen rồi.

 

Lục Cẩn Phàm đặt cô lên trên giường, đắp chăn lên rồi không nói một lời, cầm điều khiển từ xa chỉnh nhiệt độ máy điều hòa lên hai mươi sáu độ.

 

Sau đó anh nhìn cô ngồi trên giường, khuôn mặt trăng nõn hiện lên vẻ chịu đựng, chứ không còn vẻ nũng nịu khi làm nũng trước mặt anh như trước kia nữa.

 

Ba năm anh để cô sống tự lập, cô đã nhanh chóng trưởng thành đúng như mong muốn.

 

Nếu nói Hạ Mộc Ngôn từng là một con nhím bị qiiệ nơi, thì bây giờ thoạt nhìn cô chỉ là một chú mèo vô hại và lười biếng, trông rất ung dung bình tĩnh, nhưng lại đỗ móng vuốt vô cùng sắc bén.

 

“Hôm nay Tần Tư Đình sẽ tới, nhân tiện bảo cậu ta kiểm tra vết thương trên đầu em. Em không muốn ra ngoài thì ở trong phòng nghỉ ngơi cho khỏe.“ Anh ngôi ở mép giường, năm tay cô, dường như lơ đãng mà đặt tay lên bụng dưới của cô.

 

Động tác này khiến Hạ Mộc Ngôn giật mình, cô muốn rút tay lại nhưng không được.

 

Cô nhìn anh, lời nói đã gần thốt ra, nhưng lại nghĩ tới Tần Tư Đình, liền hỏi: “Mấy năm nay Bác sĩ Tần vẫn ở Hải Thành sao? Anh ta đã kết hôn với cô Thời chưa?”

 

Tay anh vẫn nắm lấy năm ngón tay cô: “Chưa.”

 

Hạ Mộc Ngôn nhớ rõ hẳn là Tiêu Lộ Dã đã thất bại khi muốn đoạt Thời Niệm Ca, nhìn vẻ mặt của anh ta mỗi lần nhắc tới Thời Niệm Ca là đủ biết. Nhưng sao Thời Niệm Ca và Tần Tư Đình dây dưa nhiều năm như vậy mà vẫn không có kết quả?

 

“Vì sao? Dù Bác sĩ Tần không nói ra, nhưng với tình cảm anh ta dành cho cô Thời, thì người tinh mắt đều nhìn ra được là anh ta chung tình cỡ nào. Vậy thì sao đến bây giờ họ vẫn chưa lấy nhau?”

 

Khi cô lặng lẽ muốn rút tay về, Lục Cẩn Phàm chậm rãi buông từng ngón một, cho đến khi cô nhích người lui về phía sau, đề phòng anh tiến tới. Anh nhếch môi, nhướng mày nói: “Em cũng biết cậu ta rất chung tình? Xem ra mấy năm nay hai người vẫn liên lạc?”

 

Dường như giọng Lục Cẩn Phàm có phần không vui.

 

Tuy điều này biểu lộ không rõ ràng, nhưng Hạ Mộc Ngôn vẫn nhận ra được.

 

Cô đút bàn tay vừa được tự do vào trong chăn, tránh khỏi mọi đụng chạm với anh, khóe môi cong lên, nói: “Trước đây lúc ở Hải Thành, Bác sĩ Tần vẫn luôn quan tâm đến tôi, sau này lúc ở Los Angeles cũng vậy. Chẳng phải hai người các anh thân thiết như anh em sao? Chính là cái loại anh em không cần phụ nữ ấy, nhưng dù sao anh ta cũng chưa kết hôn, thuận tiện quan tâm giúp đỡ thì cũng chẳng thể nói là quá đáng, đúng không?”

 

Trong nháy mắt, không khí xung quanh người anh hạ xuống thấp hơn cả nhiệt độ vừa chỉnh trên máy điều hòa. Anh quan sát cô, nét mặt như đang cười, nhưng không phải là một nụ cười vui vẻ: “Em có ý nghĩ này với cậu ta sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn anh, chỉ một ánh mắt của anh thôi cũng đã đủ khiến cô cảm thấy như ngồi trên gai nhọn. Dù anh không nói một lời, nhưng dáng vẻ không giận mà uy kia khiến người khác cảm thấy bị áp bách.

 

Cô lại cười: “Tính cách Bác sĩ Tần như thế, người không quen biết anh ta sẽ nghĩ anh ta cao ngạo, lạnh lùng khó gần, nhưng khi đã quen thuộc, thì sẽ phát hiện anh ta có phẩm chất đặc biệt của người đàn ông ấm áp. Huống chi nghề bác sĩ cũng khoác lên người anh ta một vầng sáng cao quý, khiến người khác vô thức rất muốn thân cận. Bác sĩ Tần vẫn rất quan tâm tôi, cho dù hai chúng tôi ít liên lạc, nhưng sau khi về nước, tôi đã chủ động gọi điện thoại cho anh ta. Hơn nữa, anh ta cũng là một người bạn cũ hiếm có mà tôi không kéo tất cả phương thức liên lạc vào sổ đen.”

 

Lục Cẩn Phàm không biểu lộ gì, chỉ hỏi: “Em có hứng thú với cậu ta như vậy sao?”

 

Phía dưới chăn, Hạ Mộc Ngôn ấn chặt móng tay vào lòng bàn tay mình, tỏ vẻ như lơ đãng nói: “Tôi vốn nghĩ dù sao anh ta cũng đã dây dưa nhiều năm như vậy với Thời Niệm Ca, nên không suy nghĩ quá nhiều. Thế nhưng hôm nay anh lại nói, đến bây giờ mà anh ta vẫn chưa kết hôn, vậy có khả năng tôi sẽ nhân cơ hội ‘thả thính’ với Bác sĩ Tần! Biết đâu hai chúng tôi thật sự có duyên?”

 

Lục Cẩn Phàm kéo dài giọng, nghe đầy nguy hiểm: “Hai người không có duyên đâu!”

 

“Sao lại không? Chẳng phải có câu ‘nữ cua nam dễ như trở bàn tay’ sao? Với bản lĩnh của tôi, muốn theo đuổi một người đàn ông cũng không đến nông nỗi không được. Không có duyên? Tôi không thử làm sao anh biết là chúng tôi không có duyên?” Hạ Mộc Ngôn lại cười.

Bình luận

Truyện đang đọc