YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 740:

 

Cô đã thay quần áo, mái tóc ngang vai bị gió thổi ra sau đầu. Cô không cần trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp tự nhiên. Gương mặt trắng trẻo ngước lên, trông xinh đẹp hơn rất nhiều cô gái trang điểm khéo léo trên đường.

 

“Những cô gái cùng tuổi với cô đều nhân dịp cuối tuần ra ngoài hẹn hò ăn cơm, hoặc là xem phim. Cô thì ngược lại, thời tiết đẹp như thế này lại giam mình ở trong nhà! Cả ngày nay bây giờ cô mới xuống lầu phải không?” Khi mở cửa xe, Mr. Vinse cười hỏi.

 

“Không, hồi sáng tôi tới siêu thị, nhưng cũng chỉ mua vài thứ rồi về.” Hạ Mộc Ngôn ngồi vào trong xe, lại nói: “Nhà hàng mà anh đặt, hẳn là năm giờ chiều mới có thể đến. Anh đến sớm thế này, trong nhà tôi cũng chưa thu dọn, ngổn ngang lộn xộn nên không tiện mời anh vào ngồi chơi. Còn mấy tiếng đồng hồ nữa, chúng ta cũng không thể cứ ngồi trò chuyện trong xe vậy chứ?”

 

Mr. Vinse mỉm cười nhìn cô: “Nếu cô đồng ý, thật ra tôi rất thích trò chuyện với cô trong không gian nhỏ hẹp như thế này, trò chuyện bao lâu cũng được.”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn anh ta rồi thu hồi ánh mắt: “Dù sao thì tối nay tôi cũng muốn đến phố thương mại. Tôi biết bên kia có quán cà phê không tệ. Trước đây khi còn mở phòng giao dịch, tôi từng mua cà phê ở đó, mùi vị rất nguyên bản, hay là mình vào đó ngồi một lúc?”

 

“Được.”

 

“Ok, vậy thì đi thôi.” Hạ Mộc Ngôn tiện tay thắt dây an toàn.

 

Thấy dáng vẻ phấn chấn của cô, Mr. Vinse mỉm cười, đánh vô lăng đưa xe rời khỏi khu nhà ở, hỏi: “Cô đã nghĩ ra nơi nào để chuyển chỗ ở chưa? Đến khu vực gần công ty ở Thành Tây hay là một nơi có phong cảnh đẹp và không khí trong lành?”

 

“Gần đây tôi không có thời gian suy nghĩ về chuyện này, dù sao thì hiện giờ tạm thời có một chỗ ở là đủ rồi. Thường ngày tôi còn dành thời gian về nhà thăm ba tôi. Về chuyện dọn nhà, tuy ban đầu tôi định như vậy, nhưng bây giờ tôi đã bỏ ý định đó rồi, thật sự không có thời gian lựa chọn nhà.”

 

“Mười mấy căn biệt thự của Tập đoàn BGY ở khu xây dựng ngoại ô cũng không tệ, tôi giúp cô dọn sang một căn có cảnh vật đẹp nhất nhé?”

 

“Không cần đâu. Nhà do công ty anh xây chiếm diện tích quá lớn, phần lớn xoay quanh vùng ngoại ô. Tuy ở đó không khí tốt lành, thích hợp người giàu có sinh sống, nhưng đối với người mà đôi khi ngay cả lái xe cũng lười như tôi, thì chỉ thích hợp ở khu vực gần công ty.”

 

“Tôi có mấy căn nhà ở khu Thành Tây đã được lắp đặt thiết bị, có một căn rất gần công ty cô. Nếu bây giờ cô còn chưa nghĩ ra rốt cuộc nên chuyển đi đâu, thì có thể chuyển đến đó.”

 

“Thật sự là không cần đâu.”

 

“Tôi lại không thu tiền thuê nhà. Nếu cô ở, tất cả thẻ khóa phòng đều giao cho cô, tôi không thể tùy tiện xông vào nhà, cô sợ cái gì?”

 

Hạ Mộc Ngôn bậm môi: “Tôi nghe nói, anh vì công việc ở BGY mới tới Hải Thành. Trước đây anh cũng không phải là người Hải Thành, bây giờ lại có nhiều nhà ở đây như vậy. Chỉ là khu Thành Tây hơi hẻo lánh, sao anh cũng có nhà ở đó?”

 

“Nếu tôi nói thật lòng, chỉ sợ cô sẽ càng né tránh tôi.”

 

“… Vậy à?”

 

Nhân lúc đèn đỏ, Mr. Vinse dừng xe lại liếc nhìn cô: “Trước kia, lúc cô còn ở nước Anh, tôi đã biết sớm muộn gì cô cũng sẽ trở về. Thấy công ty cô ở khu Thành Tây, tôi cũng suy nghĩ sẽ có một ngày cô sẽ tới ở vùng phụ cận công ty, nên tôi đã mua mấy căn nhà ở gần công ty cô. Đơn giản là tôi hi vọng khi cô ở đó, tôi cũng đến ở, hàng ngày đều có thể có cơ hội ngẫu nhiên gặp mặt cô. Rồi thời gian càng lâu về sau, cô sẽ càng quen với sự tồn tại của tôi.”

 

Thì ra Mr. Vinse không chỉ mua mấy căn nhà, mà mua rất nhiều nhà ở gần công ty cô. Hễ căn nhà nào có khả năng cô sẽ tới ở, là anh ta mua.

 

Hạ Mộc Ngôn cũng không phải là người có lòng dạ sắt đá gì. Cho dù cô không chấp nhận tình cảm của Mr. Vinse, nhưng trong lòng thật sự có một chút cảm động và áy náy trước tấm lòng của anh ta.

 

Dù sao ba năm nay, bất cứ lúc nào Mr. Vinse cũng tìm cơ hội công tác ở Anh, và thường xuyên đi Luân Đôn giúp cô. Mấy năm nay, cô có thể tiến hành mọi việc một cách thuận lợi đều là vì có nhiều “quý nhân” giúp đỡ. Mặc dù thời gian Mr. Vinse ở Luân Đôn cũng không lâu lắm, nhưng anh ta đã giúp cô rất nhiều việc.

 

“Hôm nay tôi mời anh ly cà phê.” Hạ Mộc Ngôn trầm ngâm một lát, rồi cất tiếng: “Mỗi lần tôi muốn cảm ơn anh, tôi đều nói muốn thiết đãi anh, nhưng lần nào anh cũng đều giành trả tiền. Giữa hai chúng ta, số tiền đó cũng không đáng kể, nhưng về mặt khác, tôi thật sự mắc nợ anh rất nhiều. Dù sao anh cũng phải để tôi tìm một cách đơn giản nhất để trả lại.”

 

Mr. Vinse lặng im trong giây lát rồi khẽ cười: “Nếu như cô có thể không tiếp tục nói chuyện khách sáo như vậy với tôi nữa thì cũng xem như đã trả hết nợ cho tôi rồi.”

 

“Việc nào ra việc nấy chứ, không thể tính như vậy được. Tối nay anh mời tôi ăn cơm, buổi chiều tôi mời anh uống cà phê, như thế là có qua có lại.”

 

“Có qua có lại?” Mr. Vinse bỗng dừng xe lại, quay đầu sang nhìn Hạ Mộc Ngôn ngồi bên cạnh: “Cô Hạ thân mến, tôi hi vọng cách thức có qua có lại này có chiều sâu hơn một chút.”

Bình luận

Truyện đang đọc