YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 590:

 

“Ông còn biết Mộc Ngôn mang thai à? Vậy ông còn kéo đám người đó đến trước mặt con bé làm gì? Ông và người nhà họ An có giao tình, nhưng đứa bé trong bụng Mộc Ngôn chính là cháu ruột của chúng ta! Ai xa ai gần, chẳng lẽ trong lòng ông không tự hiểu?”

 

“…”

 

*** Dưới ánh chiều tà, chiếc Bentley màu đen lái ra khỏi biệt thự nhà họ Lục ở Los Angeles.

 

Ngón tay với khớp xương rõ ràng của Lục Cẩn Phàm nắm lấy tay lái. Mắt anh nhìn thẳng về phía trước, lạnh nhạt trong suốt, lộ ra vài phần lãnh đạm.

 

Hạ Mộc Ngôn ngồi trên ghế phụ, nhìn gò má anh: “Trời sắp tối rồi, chúng ta đi đâu vậy?”

 

Mấy ngày nay đến Los Angeles, khoảng thời gian cô ở bệnh viện tương đối dài. Trong hai ngày sau khi cô xuất viện, có một ngày là ở căn cứ XI, một ngày là ở nhà họ Lục. Hạ Mộc Ngôn cảm giác đêm nay mình và Lục Cẩn Phàm chỉ có thể ở khách sạn.

 

Anh không trả lời cô, im lặng một lúc, rồi giọng nói trầm thấp lạnh nhạt vang lên: “Buổi trưa em không ăn nhiều, buổi tối muốn ăn ở bên ngoài hay muốn trở về anh nấu cho ăn?”

 

“Trở về? Trở về đâu?” Hạ Mộc Ngôn nghi hoặc.

 

Anh đáp: “Lúc trước anh ở Los Angeles một thời gian dài, chẳng lẽ lại không có nổi một chỗ ở.”

 

“À, vậy là đã lâu anh không trở về, chúng ta có vào ở ngay được không?”

 

“Mỗi ngày đều có người chuyên phụ trách quét dọn, chúng ta có thể vào ở bất cứ lúc nào.”

 

“Ý em là trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn.”

 

Quả thật miệng Hạ Mộc Ngôn đã bị Lục Cẩn Phàm nuôi thành thói kén ăn. Giữa việc ăn cơm nhà hàng và về nhà ăn cơm anh nấu, chắc chắn cô sẽ chọn vế sau.

 

Chiếc xe Bentley màu đen dừng lại trong bãi đỗ xe của một chuỗi siêu thị lớn ở Mỹ. Lục Cẩn Phàm xem đồng hồ, nói: “Đi mua.”

 

“Nếu đã muộn quá rồi thì hôm nay chúng ta chỉ mua nguyên liệu nấu ăn thôi, sau đó ăn ở ngoài, nguyên liệu thì bỏ trong tủ lạnh, mai nấu cũng được.

 

“Thời gian vẫn còn kịp.”

 

“Vậy được rồi.”

 

Quả thật thời gian không còn sớm, từ nhà họ Lục lái xe đến đây đã hơn năm mươi phút. Cô không biết rốt cuộc Lục Cẩn Phàm ở đâu tại Los Angeles nữa.

 

Nhưng rõ ràng tâm trạng bây giờ của Lục Cẩn Phàm cũng không tốt lắm. Cô đoán là thái độ của Lục Thiệu Tắc lúc nãy đã chọc giận anh. Hạ Mộc Ngôn không nhiều lời, lập tức cởi dây an toàn xuống xe, theo anh đi siêu thị.

 

Hai người mua không ít nguyên liệu nấu ăn và nước trái cây. Lục Cẩn Phàm còn thuận tiện giúp cô lấy một hộp sữa bột dành cho phụ nữ mang thai và đủ loại đồ đạc, chất đầy lên xe. Nếu như không phải Hạ Mộc Ngôn ngăn lại, có lẽ anh đã xem hết tất cả sản phẩm dinh dưỡng và nhu yếu phẩm linh tinh dùng trong thời kỳ mang thai trong khu vực dành cho thai phụ rồi.

 

Vất vả lắm cô mới kéo được anh đến quầy tính tiền. Lúc chuẩn bị ra bãi đỗ xe, Lục Cẩn Phàm giơ tay lên ôm bả vai cô, đưa cô đến chung cư gần tám mươi tầng ở con phố đối diện.

 

Ban đầu Hạ Mộc Ngôn còn chưa nhận ra, cô định hỏi tay anh xách đồ nhiều như thế, chẳng lẽ không tính lái xe sao?

 

Cho đến khi đứng trước cổng chung cư, Hạ Mộc Ngôn mới kinh ngạc nhìn những người tóc vàng mắt xanh xung quanh và khu chung cư vô cùng hiện đại này. Cô chợt hiểu, thì ra chỗ anh ở chính là đây.

 

Em nằm im bất động trong tù, sau đó đột nhiên anh xuất hiện Không ngờ chỗ ở của Lục Cẩn Phàm lại nằm ở gần khu vực nổi tiếng bậc nhất của Los Angeles.

 

Bọn họ về đến căn nhà anh đã ở nhiều năm trước. Vào cửa, các trang thiết bị dành riêng cho đàn ông độc thân đã đủ để người khác nhận ra trước kia anh từng sống ở đây một thời gian dài.

 

Thời gian đã không còn sớm, Lục Cẩn Phàm chỉ cho Hạ Mộc Ngôn phòng ngủ, phòng tắm, phòng sách, rồi mang nguyên liệu trong túi ra chọn lựa, đồ thừa thì cất vào trong tủ lạnh. Sau đó, anh rửa trái đào, đưa cho cô gái vừa mới đi dạo một vòng quanh căn hộ của mình: “Chỗ anh không có quần áo của em, em tắm rửa xong thì lấy áo sơ mi trong ngăn kéo mà mặc.”

 

Hạ Mộc Ngôn nhận lấy trái đào, gặm một cái, đầy miệng, cười híp mắt, đáp: “Ừ, anh cần em giúp không?”

 

“Không cần, em ngoan ngoãn ngồi chờ đi.”

 

“Được rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc