YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 260:

 

“Anh Thịnh, tôi nghe nói anh từng có chút quan hệ với nhà họ Hạ.

 

Lúc này anh đứng ra nói giúp cho Bà Lục, anh không sợ sẽ gây ra hiểu lầm sao?” Lúc này cô Hàn đã không nén nổi sự kiêu ngạo.

 

Cho dù bây giờ anh ta là người thừa kế của nhà họ Thịnh, thân phận không thể khinh thường, nhưng cô ta cũng hoàn toàn không chịu lép vế hay nể mặt Thịnh Dịch Hàn.

 

“Hơn nữa, Bà Lục cũng không đến nỗi không có váy dự phòng.

 

Chỉ là cởi lễ phục thôi thì cô ta cũng còn đồ lót bên trong.

 

Đệ nhất mỹ nữ Hải Thành mà không khoe thân cho mọi người thấy thì ai có thể kết luận cô ta xứng với mấy chữ này chứ.” Cô Hàn trừng mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn.

 

“Cô Hàn, Công ty Tổng hợp dưới danh nghĩa của nhà họ Thịnh nằm ở gần đây.

 

Nếu cô muốn, bất cứ lúc nào cô cũng có thể đến đó chọn vài món.

 

Tất cả chi phí cá tính cho tôi.” Thịnh Dịch Hàn vẫn cười khẽ: “Cô không nhất thiết phải làm khó người khác như thế.” Cô Hàn không buông tha: “Anh Thịnh muốn làm sứ giả hộ hoa à? Nếu hôm nay tôi muốn Hạ Mộc Ngôn cởi đồ thì sao?”

 

“Tôi chỉ nói thế thôi, cổng lớn của Công ty Tổng hợp Thịnh thị lúc nào cũng mở rộng chào đón cô Hàn, nhưng rõ ràng là cô không có ý định nể mặt tôi.” Thịnh Dịch Hàn cười như không cười.

 

Cô Hàn đã tức đến mất hết lý trí, hừ lạnh một tiếng.

 

“Mặt mũi anh Thịnh không dùng được, vậy còn mặt mũi của tôi thì sao?” Một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo chợt vang lên khiến mọi người sửng sốt.

 

Ai ai cũng ngạc nhiên lia mắt nhìn Lục Cẩn Phàm không biết đã xuất hiện ở đằng sau đám đông từ khi nào.

 

Hạ Mộc Ngôn cũng hơi ngạc nhiên.

 

Đêm nay Lục Cẩn Phàm có việc khác ở công ty nên không thể phân thân.

 

Hơn nữa, anh muốn cho cô cơ hội tự mình thể hiện, cho nên cũng không muốn đến đây.

 

Thế mà không ngờ anh lại xuất hiện ở đây.

 

Rõ ràng cô không phải chịu thiệt thòi gì, chẳng qua chỉ là đấu võ mồm chút mà thôi.

 

Thế nhưng với tình huống hiện giờ, lại thêm cả Thịnh Dịch Hàn ở đây, cô vô thức cảm thấy căng thẳng.

 

Cô Hàn nghe thấy giọng của Lục Cẩn Phàm thì mặt biển sắc, khó tin mà ngoảnh mặt lại.

 

Lúc nhìn thấy Lục Cẩn Phàm, cô ta chỉ cảm thấy tay chân bủn rủn.

 

“Lục…

 

Lục tổng…” Tất cả mọi người đều nhìn về phía người đàn Ông Lục bộ âu phục đen, để lộ áo sơ mi trắng bên trong.

 

Anh mặc quần âu màu đen thẳng tắp chỉn chu, đi giày thủ công Ý, từ đám đông thong dong bước tới.

 

Thân hình anh cao ráo, gương mặt đẹp đẽ, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lẽo.

 

Anh vừa xuất hiện trong phòng khách thì đã khiến những người xung quanh nín thở lùi về sau một bước, không ai dám đứng ra nói câu nào.

 

Trên khuôn mặt nghiêm nghị hoàn hảo của anh phủ một lớp sương mỏng, tràn ngập sự thờ ơ băng giá không ai dám lại gần.

 

Vừa chạm phải ánh mắt của anh, Hạ Mộc Ngôn liền chậm rãi nhếch môi.

 

Những người này chẳng lúc nào chịu yên ổn cả, nhất quyết phải khiến cho người ít xuất hiện trong mấy bữa tiệc kiểu này như anh không vui mới chịu.

 

Chọc phải Lục Cẩn Phàm, cuối cùng người chịu thiệt thòi chẳng phải là bọn họ sao? Ngay cả cô cũng không muốn nhìn thấy cảnh những người này bị hành hạ.

 

Hơn nữa cô cảm thấy khí thế lạnh lùng hà khắc của chồng mình bị những cô gái có ý đồ xấu với anh nhận ra rồi nghĩ bậy mà thật sự muốn giấu anh đi cho xong.

 

Cô Hàn đã nhìn anh từ xa tiến lại.

 

Cô ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, ánh nhìn của Lục Cẩn Phàm chưa một giây nào dừng ở người khác.

Bình luận

Truyện đang đọc