YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 652:

 

Cô cầm lấy một bình khác, vẫn tránh chỗ vỡ để không bị rách miệng, ngửa đầu rót một ngụm vào miệng.

 

Chậc, vẫn đắng.

 

Cô nếm liên tục mấy chai cũng đều bị đắng.

 

Cô chép miệng, liếm khóe miệng mình mới phát hiện hóa ra trong miệng mình đắng chát đến thế này.

 

Lau miệng xong, cô nhìn thấy rượu đắt tiền đầy dưới sàn, thật sự không muốn lãng phí. Rượu đổ ra sàn thì đành chịu, nhưng những chai còn chút rượu ở đáy chai thì ít ra vẫn còn có thể uống được.

 

Cô lại uống tiếp một ngụm, không đắng, nhưng hơi chát, cô tiếp tục thử hết chai này đến chai khác, vẫn là mùi vị giống nhau.

 

Người phụ nữ có tửu lượng không đáng kể, đôi chân trần trắng mềm ngồi dưới đất, cầm hết chai nọ đến chai kia lên, cuối cùng uống cạn mấy chai rượu đến khi nhìn thấy đáy. Cô hé mắt nhìn cửa phòng im ắng đóng chặt, không nhìn thấy bóng dáng Lục Cẩn Phàm đâu, rồi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

A, thật là nhiều sao.

 

*** Chiếc xe Ghost màu đen lao như bay trên đường. Lục Cẩn Phàm đến tiệm thuốc gần đây mua thuốc sát trùng rồi quay lại.

 

Anh xuống xe định đưa thuốc cho bảo vệ để họ đưa lên cho cô, nhưng mới đi xuống thì bước chân anh khựng lại. Anh ngước mắt lên nhìn thấy trên ban công tầng mười tám, một người phụ nữ đang ngồi gần mép lan can, hai chân bị thương lúc ẩn lúc hiện, chỉ cần một cơn gió lớn là có thể thổi cô từ tầng mười tám xuống.

 

Sắc mặt Lục Cẩn Phàm đanh lại, anh đóng sầm cửa xe, cầm điện thoại di động gọi cho Hạ Mộc Ngôn.

 

Cô vẫn ngồi trên ban công không di chuyển, không biết điện thoại di động đang để trong nhà hay cầm trên tay. Chuông vang thật lâu mới có người nghe máy.

 

Điện thoại vừa được kết nối thì giọng nói rét lạnh của Lục Cẩn Phàm đã vang lên: “Hạ Mộc Ngôn, cô làm gì vậy?”

 

Giọng phụ nữ mơ mơ màng màng vang lên trong điện thoại: “Hả? Tôi hả? Tôi đang làm gì á? Tôi đang… ngắm sao mà…”

 

Lục Cẩn Phàm ngước mắt lên nhìn về phía ban công tầng mười tám, hai chân cô vẫn còn đung đưa qua lại, một tay áp lên tai nghe điện thoại.

 

“Mấy ngày mưa liên tiếp, trên trời bây giờ đen sầm sì, cô nhìn sao trăng cái gì?”

 

“Không có à? Nhưng tôi nhìn thấy có rất nhiều sao mà…”

 

Nói rồi người phụ nữ ngồi trên ban công lại đung đưa chân.

 

Chân mày Lục Cẩn Phàm nhíu chặt, anh chợt nghi ngờ, có phải mới vừa rồi cô đã uống số rượu sót lại trong chai hay không?

 

*** Cửa phòng bị mở ra bất thình lình, một luồng gió xuyên từ cửa trước đến cửa sổ sát sàn rộng mở, thổi tung rèm cửa sổ phấp phới giữa không trung, thổi cả quần áo và tóc của người phụ nữ trên ban công.

 

Lục Cẩn Phàm nhìn những vết máu nhợt nhạt và toàn bộ chai rượu trống không trên sàn thì bước thẳng vào đi đến chỗ ban công Hạ Mộc Ngôn đang ngồi: “Hạ Mộc Ngôn, đi xuống!”

 

Hạ Mộc Ngôn quay đầu lại nhìn anh, nét mặt say sưa không tỉnh táo nhếch miệng cười với anh: “Sao anh lại quay lại? Chẳng phải đã đi rồi sao?”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn thấy cô nghiêng người thì ánh mắt ngưng trệ: “Tôi bảo cô đi xuống, đừng có lộn xộn.”

 

“Tôi… tôi ở đây không sao cả, rất an toàn.” Hạ Mộc Ngôn cúi xuống nhìn chỗ mình ngồi rồi lại lẩm bẩm: “Mấy chai rượu của anh thật là khó uống, tôi thật sự không hiểu sao chai rượu nào trong tủ của anh cũng khó uống như vậy, nhưng tôi đoán là rất đắt. Tôi thấy không nỡ, nên mới uống… Ha… Anh biết gì không? Uống hết rồi tôi lại nhìn thấy… sao kìa…”

 

Cô vừa nói vừa rũ đầu xuống, sau đó lại đắc ý vui vẻ đong đưa hai chân. Nhìn thấy cô còn có gan ngồi trên ban công lắc lư chân, ánh mắt Lục Cẩn Phàm như tỏa ra hơi lạnh: “Đừng động đậy!”

 

Hạ Mộc Ngôn thắc mắc ngây ngô liếc anh một cái: “Sao hả? Anh cũng muốn đến ngắm sao?”

 

Nói rồi cô chợt nhích mông sang một bên: “Đây, nhường chỗ cho anh, đến đây cùng ngắm đi…”

 

Lục Cẩn Phàm không đáp lại tiếng nào, bất chợt quăng thuốc trong tay đi, sải bước đến ban công nắm lấy cánh tay của người phụ nữ vì cử động mà liêu xiêu sắp ngã. Hạ Mộc Ngôn bị anh nắm lại thì sợ hết hồn, theo bản năng muốn rút tay về thì bất chợt bả vai nặng trịch, cô bị anh ôm vai kéo cả người từ ban công xuống.

 

Hai chân vừa đáp xuống đất thì suýt nữa cô đứng không vững, lảo đảo trong lòng anh, cô theo phản xa giơ tay lên nắm lấy vạt áo sơ mi của anh kéo ra rồi tựa vào ngực anh mơ hồ nói: “Lục Cẩn Phàm, sao anh lại quay về… không đúng… phải hỏi… có phải anh quay lại rồi không…”

Bình luận

Truyện đang đọc