YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 557:

 

Hạ Mộc Ngôn thoải mái dựa vào ghế, thảnh thơi mỉm cười, ngũ quan của cô như một tác phẩm nghệ thuật từ bàn tay của Thượng đế, da trắng môi đỏ, mặt mũi vô cùng xinh đẹp. Để cho tiện, lúc ra khỏi bệnh viện cô chỉ buộc tóc đuôi ngựa đơn giản. Bây giờ trông cô có vẻ rất năng động, đuôi tóc sau lưng, chỉ có hai lọn tóc trên mặt rũ xuống vai do dây buộc tóc hơi lỏng, càng làm tôn lên vẻ dịu dàng của người vốn không có vẻ đẹp chết người như cô.

 

Nhưng ánh mắt của cô lại không hề dịu dàng, giọng điệu và thái độ của cô cũng không mềm mại.

 

Cô cứ thế uể oải liếc qua cô gái đang ngồi đối diện mình, miễn cưỡng lạnh nhạt nói: “Đừng nói chuyện vòng vo như thế, người gửi chuyển phát nhanh chính là cô, tôi đang truy cứu trách nhiệm của cô đấy. Cô Tô đừng tưởng rằng ai cũng có tâm trạng ngồi đây chơi trò cung đấu với cô. Nếu cô đã đến đây rồi thì nói thẳng những gì muốn nói đi, còn giấu giấu giếm giếm gì nữa?”

 

Tô Tri Lam ngồi trước mặt Hạ Mộc Ngôn, chỉ nhìn cô trong chốc lát rồi lấy chiếc hộp nhung đỏ trong túi xách ra.

 

“Đây là nhẫn đính hôn của Cẩn Phàm và tôi ba năm trước. Tôi thấy từ khi cô Hạ đính hôn đến giờ hình như vẫn chưa đeo nhẫn cưới, chẳng lẽ cô không thích kiểu dáng của nhẫn cưới sao? Vậy chi bằng cô xem thử chiếc nhẫn này của tôi đi, dù sao bây giờ tôi cũng không cần đến. Nếu cô thích, tôi tặng nó cho cô.”

 

Nói rồi, cô ta mở chiếc hộp nhung đỏ ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương hình trái tim khoảng năm carat.

 

Hạ Mộc Ngôn liếc nhìn món đồ trong chiếc hộp.

 

Rất to, rất lấp lánh, rất đẹp.

 

Nhưng thật sự là quá to, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh sáng khúc xạ của chiếc nhẫn kim cương làm người ta chói mắt.

 

Thật sự là đến tặng nhẫn đính hôn?

 

Theo lý thuyết, Tô Tri Lam giống Hạ Mộc Ngôn, đều là tiểu thư con nhà danh giá, hẳn là cũng không quá hứng thú đối với loại trang sức quá xa xỉ và phô trương này. Nhưng về chuyện này, trên thực tế, Tô Tri Lam rõ ràng không giống cô.

 

Rốt cuộc là cô tiểu thư họ Tô này cố ý giả vờ làm thỏ trắng ngây thơ trước mặt cô để cô mất cảnh giác, hay là bản thân cô ta vốn ngây thơ như vậy?

 

Dùng thủ đoạn đáng ghét và buồn nôn này đối phó với người khác…

 

Hạ Mộc Ngôn thừa nhận, tâm trạng vốn không có gì xao động của mình bỗng chốc trở nên rất khó chịu.

 

Lúc này mà nhắc tới nhẫn đính hôn là Hạ Mộc Ngôn đuối lý.

 

Trước kia khi cô và Lục Cẩn Phàm kết hôn, trong lễ cưới cô không muốn đeo nhẫn nên kiếm cớ tránh né. Kết quả cuối cùng là cô vẫn bị Lục Cẩn Phàm đeo nhẫn vào tay.

 

Thế nhưng đêm đó cô đã ném ngay chiếc nhẫn vào ngăn kéo của tủ đầu giường. Mấy tháng trước, khi ở Ngự Viên, cô đã cố ý đi tìm nhưng không thấy. Cô đoán có lẽ lúc ở Ngự Viên, Hạ Mộng Nhiên đã tiện tay lấy nhẫn cưới của cô đi rồi.

 

Chiếc nhẫn đó không phải do Hạ Mộc Ngôn và Lục Cẩn Phàm chọn, mà do ông nội của Lục Cẩn Phàm sai người nhà ra nước ngoài đặt. Kiểu dáng của chiếc nhẫn đó rất hào nhoáng và đắt tiền, so với chiếc nhẫn trước mặt chỉ có hơn chứ không kém, nhưng cô hoàn toàn không thích kiểu nhẫn đính kim cương quá lớn như thế này. Tính cách Lục Cẩn Phàm vốn trầm tĩnh, cách sống của anh lại khiêm nhường như vậy, đương nhiên anh cũng không thích loại nhẫn phô trương này, nên cô cũng không cố tìm lại bằng được.

 

Kết quả là bây giờ Tô Tri Lam viện lý do cô không đeo nhẫn cưới để đối phó cô một cách hạ đẳng như thế này.

 

Hạ Mộc Ngôn im lặng một hồi không lên tiếng. Lúc này Phong Lăng đã mua xong bánh cupcake và sớm nhận thấy tình hình bên này. Khi vừa nhìn thấy Tô Tri Lam, cô đã định bước tới ngay, nhưng lại thấy hai người điềm đạm ngồi nói chuyện với nhau, nên cô thoáng do dự, nghĩ mình không nên nhiều chuyện, bèn ngồi bên cạnh chờ.

 

Nhưng chỉ đợi vài phút, Phong Lăng cũng đi về phía hai người.

 

“Bà Lục!”

 

Cô đặt chiếc bánh trước mặt Hạ Mộc Ngôn, đồng thời đẩy chiếc hộp nhung đỏ kia ra khỏi tầm mắt của Hạ Mộc Ngôn rồi nói: “Mình ăn bánh rồi tranh thủ trở về thôi, không còn sớm nữa, ông Lục sẽ lo lắng cho cô.”

 

“Phong Lăng, đã lâu không gặp!”

 

Thấy Phong Lăng không nhìn mình, Tô Tri Lam nhìn cô cười nói.

 

Lúc này Phong Lăng mới đưa mắt nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Chào cô Tô.”

 

Tô Tri Lam mỉm cười nhìn Phong Lăng, suy nghĩ một chút rồi thản nhiên cầm chiếc hộp nhung đỏ trên bàn lên, mỉm cười nói: “Nghe nói các người trở về Los Angeles, nhưng mấy ngày nay vẫn ở trong bệnh viện, rốt cuộc là ai bệnh vậy? Nghe ông và bác tôi nói, phía bệnh viện trông chừng rất nghiêm ngặt, không cho ai vào, chẳng lẽ là có ai bệnh rất nặng sao?”

 

“Xin lỗi, tôi chỉ là vệ sĩ của bà Lục, những chuyện khác tôi không rõ lắm.” Phong Lăng lạnh nhạt nói.

Bình luận

Truyện đang đọc