YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 687:

 

Thẩm Mục chờ một lát ở bên ngoài, lại nhìn đồng hồ, nghĩ tới giọng nói gấp gáp của chị Trần, liền đẩy cửa đi vào, bước nhanh tới bên cạnh Lục Cẩn Phàm, kề tai anh thấp giọng nói: “Lục tổng, Ngự Viên gọi đến báo, đã hai ngày rồi không có tin tức của bà Lục. Giọng của chị Trần có vẻ rất lo lắng, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.”

 

Ánh mắt khựng lại, Lục Cẩn Phàm liếc nhìn Thẩm Mục: “Bên đó gọi điện đến lúc nào?”

 

“Dạ hôm qua, nhưng lúc đó tôi được phái đi khảo sát, nên quên báo lại. Vừa rồi chị Trần lại gọi tới, tôi mới…”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn tài liệu của công ty trong tay, do dự vài giây, rốt cuộc cũng đặt tài liệu xuống, lạnh lùng ném lại một câu: “Tạm dừng ở đây, ngày mai tiếp tục báo cáo.”

 

Các trưởng phòng trong phòng họp đưa mắt nhìn nhau, không ai dám hỏi vì sao.

 

Sau khi rời khỏi phòng họp, Lục Cẩn Phàm gọi điện thoại cho chị Trần. Chị Trần nói: “Tôi cũng không biết mấy ngày nay bà Lục đi đâu. Thường ngày nếu làm thêm giờ hoặc phải nghỉ lại ở nơi khác, bà Lục đều gọi điện về Ngự Viên báo trước. Mà nếu như bà Lục không báo trước, tôi gọi tới phòng làm việc của bà ấy, cũng sẽ có người nói cho tôi biết tình hình của bà ấy. Thế nhưng hai ngày nay, đồng nghiệp của bà Lục đều nói không biết bà ấy đi đâu.”

 

“Ông Lục, dạo gần đây ông không về Ngự Viên, bà Lục càng ngày càng gầy đi. Nếu cứ tiếp tục như thế, tôi sợ là không giấu giếm được nữa. Ông cụ Lục vẫn nghĩ tình cảm của hai người rất tốt đẹp. Nếu lỡ… nếu lỡ chẳng may bà Lục xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không gánh nổi trách nhiệm đâu…”

 

Tắt điện thoại xong, Lục Cẩn Phàm chợt nhớ tới cái đêm cách đây ba ngày ở khách sạn đối diện quán bar Galant.

 

*** Cũng như lần trước, Hạ Mộc Ngôn tỉnh lại vì quá lạnh. Cô không biết làm thế nào mình lại ngủ trong bồn tắm, cũng không biết đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy khắp phòng đều lạnh lẽo.

 

Theo bản năng, cô nghĩ mình không thể tiếp tục ngủ ở đây. Cô giơ tay lên cố hết sức chống tay vào thành bồn tắm đứng dậy bước ra ngoài, nhưng bắp chân cô chợt đau nhói lên từng đợt như bị chuột rút. Cơn đau mãnh liệt đến rất đột ngột, đau đến nỗi cả người cô run cầm cập trong nước, cứng đờ như không còn chút hơi sức mà động đậy.

 

Rốt cuộc là cô đã ngủ ở đây bao lâu rồi?

 

Sao lại lạnh thế này?

 

Ngón tay cô giật giật trong nước, cô có cảm giác đầu ngón tay tê cứng, muốn quay đầu lại tìm điện thoại di động, nhưng sực nhớ mình đã đặt điện thoại di động và túi ở bên giường.

 

Không còn cách nào khác, cô đành khó nhọc đưa tay lên định bám vào thành bồn tắm, nhưng cơn đau dữ dội ở đùi khiến cô thậm chí không đủ sức kêu lên thành tiếng chứ đừng nói là đưa tay lên.

 

Khó khăn lắm cô mới giơ được năm ngón tay lên, nhưng nó lại lập tức rũ xuống. Chỉ một động tác đó cũng gần như lấy đi toàn bộ sức lực của cô.

 

Lạnh quá… Cơn đau ở đùi cũng tới đột ngột không hề có dấu hiệu báo trước, nhưng từng chút, từng chút một xé rách từng đầu dây thần kinh của cô.

 

Dường như nếu không vì cơn đau ở đùi do chuột rút thì cô đã không tỉnh lại.

 

Đầu Hạ Mộc Ngôn rất choáng, sự sợ hãi và cô độc vô biên trong bóng tối càng cuộn trào mãnh liệt. Cô có cảm giác mình rơi vào vực sâu không đáy, không thể nắm được bất cứ thứ gì.

 

Khách sạn này rất lộng lẫy, trong phòng tắm lắp máy điều hòa không khí chuyên dụng, tỏa hơi lạnh khắp nơi.

 

Hạ Mộc Ngôn không đứng lên nổi, chỉ có thể ngồi trong nước. Tuy khăn tắm vắt trên giá cách đó không xa, chỉ chừng hai mét nhưng cô lại cảm thấy vô cùng khó với tới.

 

Cơn đau ở bắp chân càng lúc càng tăng khiến cả người cô gần như co rút lại. Cô cúi đầu xuống nhìn thì thấy gân xanh trên bắp chân đang co giật. Đúng là bị chuột rút rồi!

 

Ngồi trong nước cả buổi cô mới có phản ứng đối với sự lạnh lẽo của nó. Rốt cuộc cô đã ngủ ở đây bao lâu? Rõ ràng trước lúc cô chìm vào giấc ngủ, nước vẫn nóng… Lúc này dù cô muốn đứng dậy, cũng không cách nào đứng lên được. Cô đờ đẫn vô hồn đưa mắt nhìn con số chỉ nhiệt độ trên máy điều hòa trên tường. Sự mơ hồ lại một lần nữa chiếm lĩnh những giác quan tạm thời thức tỉnh bởi vì sự co rút đầy đau đớn nơi bắp chân cô. Tất cả tri giác của cô dần dần trở nên mơ hồ, rồi chìm vào bóng tối.

 

*** Điện thoại của Hạ Mộc Ngôn đổ chuông liên tục mà không ai bắt máy. Lục Cẩn Phàm đi tới ngoài cửa căn phòng Hạ Mộc Ngôn đang ở, trên màn hình điện thoại di động vẫn đang hiển thị cuộc gọi tới máy của cô. Khi đến gần, anh nghe được tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên trong phòng, nhưng hồi lâu vẫn không ai nghe máy.

 

“Mở cửa ra!” Anh bất giác siết chặt điện thoại di động, trầm giọng ra lệnh.

 

Nhân viên phục vụ của khách sạn cầm thẻ phòng đi tới mở cửa, vừa quẹt thẻ vừa giải thích: “Trước khi vào ở, cô gái này đã đặc biệt dặn dò không được tùy tiện vào quấy rầy cô ấy. Bởi vậy hai ngày nay chúng tôi đều không vào. Hơn nữa, cô ấy đã đóng đủ tiền phòng, chúng tôi mới…”

 

Lục Cẩn Phàm không để ý tới bà ta, cửa vừa mở ra, đã nhanh chân bước vào.

Bình luận

Truyện đang đọc