YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 522:

 

Hạ Mộc Ngôn giúp anh thấm nước lên vết thương, sau đó từ từ kéo chiếc áo sơ mi ướt ra. Quả thật làm như thế này giúp máu khô trên miệng vết thương và da thịt tránh bị ảnh hưởng quá nhiều.

 

Hạ Mộc Ngôn giúp anh lau sạch vùng xung quanh vết thương. Sau khi chắc chắn những vết máu kia cũng được lau sạch, cô giúp anh thoa thuốc khử trùng lên.

 

“Lục Cẩn Phàm, anh đau thì cứ cắn chặt khăn mặt, đừng nhịn. Em sẽ không cười anh đâu.”

 

Vừa rồi, khi Phong Lăng giúp cô bôi thuốc sát trùng lên tay, cô đau đến toát mồ hôi lạnh, chẳng qua lúc đó cô cố chịu đựng không hét lên. Vết bỏng này của cô có lớn bao nhiêu, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.

 

Còn Lục Cẩn Phàm là bị thương sâu trong da thịt.

 

Anh không lên tiếng, nhưng rõ ràng cô nghe được tiếng anh cười khẽ.

 

Cô đau lòng vì anh, vậy mà anh còn tâm trí ở đó cười.

 

Vì tiếng cười này mà tâm trạng vốn nặng trĩu phiền muộn của Hạ Mộc Ngôn dần bình ổn trở lại. Cuối cùng, cô không còn sợ này sợ nọ nữa, chọn cách khử trùng nhanh nhất cho anh, sau đó bôi thuốc lên. Cô lấy băng gạc từ hộp y tế ra, quấn một vòng sau lưng và trước ngực anh giống hệt như bệnh nhân trọng thương trong phim cổ trang, trông anh như đang mặc một chiếc áo lót màu trắng vậy.

 

“Đột nhiên em hối hận vì trước đây không học y.” Thấy Lục Cẩn Phàm cúi đầu nhìn cô nhưng không nói gì, Hạ Mộc Ngôn có chút tiếc nuối thì thầm một câu.

 

Lục Cẩn Phàm hơi híp mắt, cười thành tiếng, thản nhiên nói: “Học y cũng được, học tài chính cũng được, băng bó vết thương kiểu này đâu phải chuyện gặp hằng ngày. Quan trọng là em phải phân biệt được nụ hôn đầu và hô hấp nhân tạo khác nhau chỗ nào, càng nhanh càng tốt.”

 

“Hả?” Bàn tay đang giúp anh băng bó vết thương trên đầu khựng lại, cô kinh ngạc nhìn anh: “Cái gì hô hấp nhân tạo?”

 

Anh cười thành tiếng: “Thôi, bây giờ không phải là lúc chúng ta nói đến chuyện này. Em có chắc là tay em không có vấn đề gì không?”

 

“Không sao, ít nhất em cũng phải giúp anh khử trùng vết thương đã. Nếu không, với thời tiết ở vùng nhiệt đới này, vết thương sẽ rất dễ bị nhiễm trùng.” Hạ Mộc Ngôn tiếp tục tập trung bôi thuốc.

 

Chỉ là…

 

Câu nói vừa rồi của anh, cái gì mà nụ hôn đầu, cái gì mà hô hấp nhân tạo…

 

Sao tự nhiên Hạ Mộc Ngôn lại thấy hơi quen quen, có điều ngay lúc này cô không thể nhớ ra là đã nghe thấy ở đâu, hoặc đã nói khi nào…

 

Hạ Mộc Ngôn vừa giúp Lục Cẩn Phàm xử lý xong vết thương trên đầu thì cửa khoang lại mở ra lần nữa. Phong Lăng dự định bước vào, nhưng chợt nhìn thấy chiếc áo sơ mi đen của Lục Cẩn Phàm bị vứt sang một bên, bước chân cô khựng lại, lập tức lùi về sau một bước, không tiến vào mà chỉ đứng bên ngoài nói: “Ông Lục, Sĩ quan đặc công Ân, đội trưởng lực lượng cảnh sát Mỹ đến lần này đang tìm anh.”

 

Hạ Mộc Ngôn vội vàng giữ vai anh lại, cô không muốn anh đang bị thương thế này mà còn phải đi ra ngoài.

 

Lục Cẩn Phàm siết cánh tay cô đang đặt trên vai mình, vỗ về tựa như trấn an, đồng thời quay ra ngoài nói: “Tôi biết rồi.”

 

Dứt lời, anh dời mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Sĩ quan đặc công Ân từng có quan hệ thân thiết với anh. Lần này, anh ta cố ý bay từ Mỹ qua Campuchia, chắc chắn không phải chỉ là cứu viện đơn thuần vậy đâu, có lẽ anh ta còn muốn lợi ích gì đó. Bọn anh đi nói chuyện một lát, em ở đây nghỉ ngơi đi. Phong Lăng sẽ ở cùng với em.”

 

Lúc này, tay Hạ Mộc Ngôn mới rời khỏi vai anh: “Hai người nói chuyện ở đâu?”

 

“Không xa lắm, người trong doanh trại đã bị khống chế, xung quanh đều bị người của căn cứ và cảnh sát bao vây, nơi này rất an toàn. Anh chỉ đi bàn bạc chút chuyện hành chính, không động dao động súng. Anh sẽ trở về nhanh thôi, nhé?” Lục Cẩn Phàm nhéo má cô.

 

Vất vả lắm Hạ Mộc Ngôn mới có thể kéo anh về lại bên mình, vậy mà cuối cùng lại vẫn còn quá nhiều chuyện cần anh đích thân ra mặt.

 

Rõ ràng anh đã bị thương thành như vậy rồi mà vẫn không thể yên tâm nghỉ ngơi thật tốt.

 

Trong lòng Hạ Mộc Ngôn không muốn, nhưng ngoài mặt không thể níu kéo anh lại. Cô gật đầu: “Vâng.”

 

Lục Cẩn Phàm cầm chiếc áo sơ mi đen đã nhuốm đầy máu lên. Hạ Mộc Ngôn đang định nói chiếc áo này đã dính máu, nhưng nghĩ lại, trước mắt anh cũng chẳng có quần áo khác để mặc, vì vậy lời đến bên miệng đành phải nghẹn lại.

 

May mà chiếc áo này màu đen, nếu không biết chuyện thì sẽ chẳng ai để ý có vết máu trên đó.

 

Lục Cẩn Phàm tùy tiện cài vài cúc áo. Thoạt nhìn, ngoại trừ chiếc cằm lún phún râu không kịp cạo, có vẻ như anh chẳng có biến hóa gì lớn. Cơ thể dù bị thương nhưng trông anh không hề nhếch nhác.

 

Ngược lại hoàn toàn với Hạ Mộc Ngôn, chiếc váy trắng bây giờ thê thảm đến không nỡ nhìn.

Bình luận

Truyện đang đọc