YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 619:

 

Cửa phòng bệnh mở ra đóng lại, nghe thấy âm thanh này, một mảng trắng xóa nổ tung trong đầu Hạ Mộc Ngôn.

 

“Lục Cẩn Phàm!” Hạ Mộc Ngôn đứng im tại chỗ hồi lâu, nhiệt độ từ máy điều hòa trong phòng đột nhiên lạnh thấu xương. Ánh mắt cô run lên, bất chợt mở cửa đuổi theo, nhưng nhìn quanh một vòng ngoài hành lang cũng không tìm thấy bóng dáng Lục Cẩn Phàm.

 

Anh vừa mới tỉnh lại không lâu, dù vết thương trên người đã lành, nhưng khó tránh khỏi vẫn còn suy yếu.

 

Anh đi nhanh vậy sao? Hay là đã đi đâu rồi?

 

Tầng lầu ở đây rất cao, thang máy dừng ở lầu một, thế nên vừa rồi anh không thể nào đi vào thang máy.

 

Hạ Mộc Ngôn nhanh chóng tìm kiếm xung quanh. Bỗng, tầm mắt cô dừng lại ở lối vào cầu thang cách đó không xa. Cô vội bước nhanh tới, mở cửa lối vào, nhìn bóng đèn cảm ứng tự động sáng lên tích tắc trong lối vào, chiếu xuống từng cầu thang lạnh lẽo lại đầy mùi thuốc khử trùng.

 

Cô bất chấp, không nghĩ ngợi mà xông vào. Trên lầu là phòng làm việc của bác sĩ, hẳn là anh sẽ không lên đó, có lẽ anh đã đi xuống lầu.

 

Hạ Mộc Ngôn cứ thế vội vàng chạy xuống lầu, chạy mấy tầng cũng không tìm thấy bóng dáng Lục Cẩn Phàm. Cô không quan tâm, hễ chạy xuống tầng nào là đều nhìn vào lối hành lang của tầng đó, không tìm thấy anh là lại tiếp tục chạy xuống.

 

Không tìm thấy, không tìm thấy, không tìm thấy!

 

Kiếp trước anh đã từng nói sẽ bước ra khỏi cuộc đời cô hoàn toàn, sau đó anh liền biến mất ròng rã mười năm. Mãi đến khi trước khi chết, cô mới có thể nghe được tin anh về nước trên tivi, đến cả mặt cũng không được nhìn thấy.

 

Anh lại muốn biến mất khỏi cuộc đời cô nữa sao?

 

Sao có thể chứ?

 

“Lục Cẩn Phàm…” Hạ Mộc Ngôn hơi hoảng loạn, lại chạy xuống một tầng nữa, tìm kiếm bốn phía. Nhân viên y tế đi ngang qua trông thấy dáng vẻ đầu đầy mồ hôi và nhếch nhác của cô thì rất khó hiểu.

 

Lúc Phong Lăng tìm thấy Hạ Mộc Ngôn, cô giống như hồn ma lang thang vậy, thậm chí một số người nhà bệnh nhân ngoài phòng bệnh cũng bị cô làm giật mình.

 

“Bà Lục?” Phong Lăng vội bước nhanh tới.

 

Nhưng Hạ Mộc Ngôn lại như không nghe thấy tiếng gọi của Phong Lăng, quay người đi vào lối vào cầu thang. Cô đã tìm khắp mười mấy tầng rồi, hai chân tê rần, vừa bước xuống cầu thang chân bỗng run lên, lảo đảo ngã chúi về phía trước.

 

“Hạ Mộc Ngôn!” Phong Lăng cấp tốc lao tới đỡ lấy cô, nhưng vẫn chậm một bước. Đầu gối Hạ Mộc Ngôn đập vào góc cạnh cầu thang, mặc dù cách lớp quần, nhưng không cần vén quần lên cũng biết chắc đã bầm tím một mảng lớn.

 

“Rốt cuộc cô đang làm gì vậy? Không phải ông Lục đã tỉnh rồi sao? Thế này là thế nào?” Phong Lăng dùng sức kéo cô, cho đến khi kéo Hạ Mộc Ngôn đến chiếc ghế dài trước cửa lối vào của tầng tiếp theo, vừa xoa chân cho cô, vừa ân cần nhìn cô.

 

Hạ Mộc Ngôn không nói lời nào, giống như không cảm thấy đau vậy.

 

Không lâu sau, Hạ Mộc Ngôn lại bị Phong Lăng ép đưa về phòng nghỉ trong bệnh viện. Nhân tiện cô gọi bác sĩ tới thoa thuốc tiêu sưng cho Hạ Mộc Ngôn, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.

 

Hạ Mộc Ngôn im lặng ngồi lâu, đột nhiên tựa đầu vào vai Phong Lăng.

 

Cô nói: “Tôi đau quá.”

 

Phong Lăng khựng lại, cúi đầu nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Đau ở đâu? Tôi lại gọi bác sĩ tới nữa nhé?”

 

Hạ Mộc Ngôn chậm rãi giơ tay lên, chỉ vào ngực mình: “Ở đây…”

 

Phong Lăng hơi cau mày, đại khái cũng hiểu được ý tứ của Hạ Mộc Ngôn.

 

Nhưng điều cô không thể hiểu được chính là, ông Lục đã tỉnh rồi, không phải Hạ Mộc Ngôn nên vui lên sao?

 

Nhưng sao trông cô lại như đột nhiên mất đi cả thế giới, giống như một đứa trẻ bị người ta bỏ rơi ở một xó xỉnh nào đó trên thế gian này, mù mịt chẳng biết gì.

 

Đau tim à? Tại sao lại đau tim?

 

“Hạ Mộc Ngôn…”

 

“Phong Lăng, tôi muốn ở một mình một lát.” Hạ Mộc Ngôn nhắm mắt lại, nói rất khẽ.

 

“Có phải cô đang lo lắng về chuyện ở Hải Thành không? Không phải đã liên lạc với người giúp việc của nhà họ Hạ rồi sao? Nếu cô thật sự không yên lòng, vậy hôm nay chúng ta bay về đi. Sau khi thăm ba cô xong thì chúng ta lập tức quay trở lại Mỹ, vội thì về trong một hai ngày cũng được.”

Bình luận

Truyện đang đọc