YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 1172:

 

Khi trở về báo cáo với Lệ thiếu, cấp dưới ho vài tiếng: “Cả cô nhi viện cũng không rõ tình hình cụ thể của thằng nhóc đó. Họ chỉ biết nó là đứa bé được cứu ra khỏi đám băng đảng tội phạm bị tiêu diệt vào một năm trước. Từ nhỏ tên nhóc đó đã bị băng đảng tội phạm đó lợi dụng, khó khăn lắm mới sống được đến mười mấy tuổi. Bên phía cảnh sát cảm thấy cậu nhóc đáng thương cho nên cho người đưa đến cô nhi viện. Nhưng từ trước đến giờ cậu nhóc vẫn không giao lưu với mọi người, cách xử sự cũng khiến người khác không thể không đề phòng. Chính vì bọn họ sợ nhóc vô tình chạm trán với anh, cho nên mới không dám để nhóc xuất hiện cùng những đứa bé khác.”

 

Nghe vậy, ánh mắt của Nam Hành lạnh xuống.

 

Cấp dưới lại nói: “Lão đại, băng đảng phạm tội mà trước đây nhóc đó nương nhờ dường như không có quan hệ gì sâu sắc với chúng ta. Lúc phía cảnh sát đi tiêu diệt bọn chúng, tôi cũng không tham gia, cho nên không có cách nào trực tiếp điều tra tình hình của nhóc con này. Tôi thấy chắc nó cũng không có tình cảm gì với băng đảng tội phạm đó đâu. Nhưng nhóc ta khá là có bản lĩnh, quan trọng nhất là bất luận làm gì đi nữa tốc độ cũng rất nhanh, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.”

 

Đâu chỉ là nhanh.

 

Nói chính xác hơn là nhanh, mạnh, chuẩn.

 

Một cô gái ở độ tuổi mới lớn mà lại có sự nhạy bén như sói và khả năng quyết định dứt khoát như vậy.

 

Nam Hành ngồi trong xe, điếu thuốc kẹp ở giữa ngón tay vẫn chưa được châm lửa nhưng lại như thấy được sự tàn bạo qua những ngón tay ấy.

 

Hiếm lắm mới có người có thể chạy thoát khỏi tầm tay của anh.

 

Sau đó, anh bước xuống xe, nhìn về hướng khu rừng đằng xa, như muốn giẫm đạp cả nửa thành phố Los Angeles rộng lớn dưới chân.

 

“Chú ý động tĩnh trong thành phố Los Angeles trong vài ngày tới. Nhóc chỉ có một mình, lại vừa chạy thoát khỏi cô nhi viện, không có dễ dàng sống như vậy đâu.” Nam Hành xoay đầu, ánh mắt lạnh lùng sắc bén.

 

Cấp dưới đứng ngẩn người: “Chúng ta có cần đánh tiếng trước với bên cảnh sát ở từng khu vực hay không?”

 

Nam Hành châm thuốc, đốm lửa nhỏ ở giữa ngón tay ẩn ẩn hiện hiện. Anh híp đôi mắt lạnh lùng, giọng nói khàn khàn: “Không cần, người đi đến bước đường cùng, sẽ chọn cách tự chui đầu vào lưới.”

 

Chiếc Hummer màu đen rời khỏi cô nhi viện. Khi đi qua khu rừng, Nam Hành tiện đường lái xe đến khu vực đối diện con sông, vết tích cháy đen vẫn còn. Lúc nãy anh không đi thẳng đến phía đối diện, chỉ đứng nhìn từ xa.

 

Bây giờ đến gần để xem, thấy bên cạnh bãi cỏ cháy đen có ký hiệu được xếp từ một đống viên đá nhỏ mà thành.

 

Đây chính là ký hiệu mà các thành viên trong nhóm băng đảng tội phạm thường sử dụng để khiêu khích.

 

Vài cấp dưới đi theo sau anh, lướt nhìn dưới đất một cái, nhất thời ngẩn người ra.

 

Trời ơi! Trước giờ các băng đảng tội phạm hoạt động ngầm ở bên Mỹ chỉ cần nghe đến tên Lệ lão đại đã sợ mất mật, vậy mà anh lại bị một thằng nhóc mười mấy tuổi khiêu khích sao?

 

Con m* nó này rõ ràng là đang tìm cái chết mà!

 

Ngẩng đầu lên, quả nhiên họ nhìn thấy nhiệt độ trên người lão đại nhất thời như lạnh đến cực điểm.

 

Nam Hành nhìn chằm chằm dấu hiệu được xếp dưới đất, cặp chân dài bước qua bên đó xem thử, vẻ mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm dưới đất một hồi, khóe miệng đột nhiên lộ ra nụ cười lạnh nhạt.

 

Không khó để nhìn ra đất bên dưới dấu hiệu được xếp thành này có chút lỏng lẻo, chắc là đã chôn ít mìn bùn thường thấy trong khu rừng. Đợi đến lúc anh tiến tới phá hoại ký hiệu thì sẽ bị bùn thối bắn lên khắp người bất cứ lúc nào.

 

Đúng là tự tìm đường chết.

 

Cô nhóc này cũng ghê gớm đấy!

 

Trời sáng rất nhanh, mà tối cũng rất nhanh.

 

Đêm khuya ở Los Angeles vô cùng náo nhiệt, Phong Lăng có thể cảm nhận rõ ràng bản thân không thể hòa nhập được với thế giới này.

 

Nhóc đột nhiên cảm thấy đói bụng, tối qua nướng mấy con cá ăn cạnh bờ sông, sức ăn thường ngày của nhóc không nhiều, ít nhất có thể chịu đựng được cả ngày. Nhưng mà lần này đi đến đầu đường của Los Angeles, nhìn đám người đi đi lại lại, đột nhiên nhóc nhận ra rằng, môi trường mà mình sinh sống từ nhỏ đến lớn, hoàn toàn không giống với nơi đây.

 

Nếu như nhóc muốn sống tiếp, một là quay lại rừng, không thì phải quay lại nơi có cách sống không khác nhiều so với mấy năm trước. Nhưng nhóc quá hiểu đám người của băng đảng tội phạm đó độc ác đến thế nào. Trước kia nhóc ở đó là để có cơm ăn, để sinh tồn, để không bị đánh đập nữa. Mà bây giờ, nhóc nên đi theo con đường nào đây?

 

***

Bình luận

Truyện đang đọc