YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 675:

 

Lục Cẩn Phàm ở trong biệt thự rất lâu. Cô không biết họ đang nói chuyện gì, cũng không biết bây giờ tình hình bên trong thế nào.

 

Mãi đến khi trời tối hẳn, cuối cùng Lục Cẩn Phàm cũng đi ra.

 

Trong khoảnh khắc anh bước lên xe, Hạ Mộc Ngôn quay sang nhìn thẳng vào anh.

 

“Anh thân với Tổng Giám đốc Tiêu lắm sao?” Cô hỏi.

 

Lục Cẩn Phàm nhìn cô: “Tò mò quan hệ giữa tôi và Tổng Giám đốc Tiêu, hay là tò mò về Tổng Giám đốc Tiêu?”

 

Hạ Mộc Ngôn hờ hững nhếch môi khẽ nở nụ cười đầy lạnh lùng: “Dù tôi có tò mò về Tổng Giám đốc Tiêu thì e rằng anh cũng chẳng cảm thấy gì. Suy cho cùng, có thể để tôi ở đây một tuần lễ không dòm ngó tới, thì sống chết của tôi, an nguy của tôi, cuộc sống của tôi rốt cuộc trải qua thế nào cũng đâu quan trọng với anh.”

 

Anh quay sang chỗ khác: “Bớt mời chào tai họa và bớt gây thêm phiền phức cho tôi mới là chuyện đứng đắn. Cô hận cũng được, oán cũng được, nghỉ ngơi ở đây một tuần lễ cũng không tệ, nhìn khí sắc của cô đã khá hơn nhiều. Nghỉ mát ở một nơi đẹp thế này, tôi còn sợ mình đến sớm, cô không nỡ về ấy chứ.”

 

Thế nên anh đã sớm điều tra nguyên nhân cô bị đưa tới đây, biết hết tất cả đầu đuôi câu chuyện.

 

Nhưng đúng là anh để cô ở đây thật.

 

Khi xe chạy xuống chân núi, Hạ Mộc Ngôn bỗng nói: “Dừng xe, mở cửa, cho tôi xuống xe.”

 

Lý trí mà cô giữ vững đã lâu gần như có dấu hiệu sụp đổ. Cô tự cấu mạnh vào đùi mình.

 

Có câu nói thế nào nhỉ?

 

Cọng cỏ cuối cùng đè chết lạc đà.

 

Ròng rã tám ngày, cô gắng gượng chờ đợi chẳng qua chỉ là chờ nhát dao trí mạng cuối cùng này.

 

Lục Cẩn Phàm không dừng xe: “Cô muốn nổi cáu, muốn làm liều thì sau khi về nhà tùy cô chơi đùa thế nào cũng được. Ngọn núi này ở rất xa ranh giới thành phố, bình thường không có người quản lý, thú dữ nào cũng có thể ẩn nấp trong rừng cây, đừng cãi nhau với tôi ở đây.”

 

Ngụ ý rất rõ ràng, nếu lúc này cô xuống xe thì bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn sắc trời tối dần ngoài xe, không nói thêm gì nữa, lại giơ tay muốn mở cửa xe.

 

Trong khoảnh khắc cô muốn mở cửa, Lục Cẩn Phàm liền bấm nút khóa cửa xe.

 

Nghe thấy tiếng cửa xe bị khóa, tay Hạ Mộc Ngôn bỗng khựng lại trên cửa: “Không phải tôi gây phiền phức cho anh sao?”

 

Anh không nói lời nào.

 

“Lục Cẩn Phàm, thả tôi xuống xe, tôi không làm phiền anh nữa.”

 

Sau vài giây im lặng, anh chợt dừng xe ở ven đường. Ngón tay thon dài mạnh mẽ của anh đột nhiên nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên, khiến cô phải đối diện với anh. Ánh mắt anh sâu thẳm lạnh lùng, gằn giọng lặp lại: “Tôi lặp lại một lần nữa, đừng cáu kỉnh với tôi ở đây!”

 

Hạ Mộc Ngôn hất mạnh tay anh ra, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh lùng: “Anh thấy tôi phiền phức lắm sao? Lục Cẩn Phàm, tôi đã nhổ sạch lông nhím trên người mình để không còn chút gai góc nào, cứ trần trụi thế này đối mặt anh mỗi ngày, tôi từng cáu kỉnh lần nào?”

 

Anh cũng nhìn vào mắt cô, thản nhiên nói: “Không cần phải tạo áp lực lên bản tính của mình đến mức này! Cô vốn là loại người gì, hãy cứ là loại người đó! Có thể làm gì, ầm ĩ ra sao, cũng đều là bản lĩnh của cô. Cô đeo mặt nạ lâu đến nỗi không gỡ ra được, lẽ nào lại muốn đổ lỗi cho tôi?”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn thẳng vào mắt anh, từ từ nheo mắt lại: “Anh muốn tôi trở về Hạ Mộc Ngôn của trước kia?”

 

Lục Cẩn Phàm nhếch miệng, bật cười giễu cợt: “Cô đã từng là loại người như thế nào, trong lòng mình không rõ à?”

 

Hạ Mộc Ngôn mấp máy môi, sau đó dừng một chút, rồi đột nhiên buông ra một tiếng: “Được!”

 

Cô chợt gạt tay đang giữ cằm mình ra, nhưng lại không đẩy nổi.

 

Anh ngấm ngầm siết thêm lực trên đầu ngón tay: “Không thể xuống xe chỗ này! Tôi không nói đùa đâu, đừng ở đây tìm đường chết, hiểu chưa?”

 

“Việc sống chết của tôi vẫn còn liên quan tới anh sao?”

 

“Không còn, nhưng… ít ra, đạo đức không cho phép tôi nhìn thấy cô xuống xe chịu chết như vậy.”

 

“Câu trả lời của anh quả thật rất lạnh lùng và dứt khoát.”

Bình luận

Truyện đang đọc