YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 152:

 

“Cho nên son môi của thư ký An quả nhiên chỉ là một cái cớ? Chính là để dẫn dụ tôi chủ động đến tìm cô?” Hạ Mộc Ngôn lập tức mỉm cười.

 

Thư ký An cười nhẹ đến nỗi gần như không thể nhận ra: “Chú Lục không hề coi trọng cuộc hôn nhân giữa cô và Lục tổng. Ông Lục cũng đã lớn tuổi nên hồ đồ rồi. Cái gọi là lợi ích gia tộc phải đứng ở góc độ lâu dài để suy xét. Lục dù nhà họ Hạ từng hưng thịnh ở Hải Thành một thời, nhưng mọi phương diện của Tập đoàn Hạ thị đều đang không ngừng tuột dốc. Cuộc hôn nhân này không hề có lợi gì cho nhà họ Lục, chỉ có thể miễn cưỡng xem là môn đăng hộ đối, nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi.”

 

Nói đến đây, thư ký An lại bình tĩnh nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, bà Lục, những gì cô làm sau khi kết hôn đều không được xem là của một người vợ tốt. Huống chi tôi còn nghe nói mấy tháng trước quan hệ giữa cô và Lục tổng cũng không được hòa thuận lắm, cô rất muốn ly hôn.”

 

Hạ Mộc Ngôn cười khẽ.

 

Quả nhiên không ngoài dự liệu, cú điện thoại đêm qua của cô ta chỉ để tìm cơ hội “nói chuyện” thế này mà thôi.

 

“Thư ký An nói cứ như biết hết mọi chuyện vậy. Thế thì tôi cũng không giấu cô nữa.” Hạ Mộc Ngôn chống cằm, nháy mắt cười với cô ta: “Đúng là ban đầu tôi chưa thích ứng với cuộc sống tân hôn. Chắc hẳn cô cũng biết Cẩn Phàm là người trong nóng ngoài lạnh thế nào. Khi đó tôi chưa hiểu rõ anh ấy, cho nên muốn trở về kiếp sống độc thân, tìm lại tự do.”

 

Thư ký An nhìn Hạ Mộc Ngôn, trong mắt có ý tìm tòi và thăm dò.

 

“Nhưng sau khi cưới, anh ấy vẫn luôn nuông chiều tính khí trẻ con của tôi. Trước kia tính tình của tôi giống như trẻ con vậy, nhưng dần dà tôi đã bị thu hút bởi sự nhiệt tình của anh ấy.” Hạ Mộc Ngôn làm như hơi ngượng ngùng, nhưng trong mắt toàn là vẻ ngọt ngào: “Lúc anh ấy nhiệt tình, thật sự khiến người ta không chống cự được!”

 

 

Hạ Mộc Ngôn nói xong hai câu này thì mới nhận lấy ly cà phê mà thư ký An do không kìm được mà đã nắm chặt lấy thìa khuấy đang đặt trên miệng ly.

 

“Thật ra tôi cũng không biết rõ chuyện giữa cô và Lục tổng. Phần lớn những chuyện tôi từng nghe được đều là tin đồn.” Thư ký An vẫn cười, nhưng nụ cười đã phần nào cứng ngắc, “Xem ra tình cảm giữa cô và Lục tổng thật sự rất tốt.”

 

“Cũng tạm.” Hạ Mộc Ngôn ngượng ngùng chống cằm, chớp mắt nhìn cô ta, cười: “Hôm qua khi cô gọi điện tới là anh ấy mới đi tắm. Nếu lúc ấy cô gọi sớm hơn mấy phút thì đoán chừng chúng tôi đã không nghe cuộc điện thoại đó rồi…”

 

Hạ Mộc Ngôn có ẩn ý, đỏ mặt nói: “Còn cái ngày mà tôi ở phòng làm việc của Cẩn Phàm, ban đầu chúng tôi đang thân mật thì đột nhiên ông nội tới, tôi thẹn quá đành chui xuống bàn làm việc của anh ấy. Thật ra cô cũng biết hôm đó tôi đang ở trong phòng làm việc của anh ấy mà, chỉ là cô không biết rốt cuộc tôi trốn ở đâu, phải không?”

 

Thư ký An không nói gì, tay nắm chặt lấy thìa khuấy trong ly.

 

“Nếu ông nội không tới đột ngột, không chừng Cẩn Phàm đã bế tôi vào phòng nghỉ sát vách văn phòng rồi… Bình thường anh ấy lạnh lùng khó gần, nhưng lúc ân ái thì luôn nhiệt tình khiến tôi không thể ứng phó được…”

 

Sắc mặt của thư ký An đã không thể dùng từ cứng ngắc để hình dung, chỉ có khóe môi gượng gạo nhếch lên, đại diện cho việc cô ta vẫn đang cười, nhưng thật ra lại không cười được tự nhiên như thế.

 

“Ấy chết, xin lỗi, nãy giờ tôi nói gì với cô vậy nhỉ? Thư ký An vẫn chưa kết hôn, mấy chuyện vợ chồng thân mật mập mờ này thật sự không thích hợp với cô. Có điều, đàn ông có thể lực quá tốt… cũng thật khiến người ta phiền não… Bình thường ngay cả người ta muốn ngủ yên giấc cũng không để người ta ngủ.”

 

Hạ Mộc Ngôn chớp chớp mắt, giữa hai hàng lông mày tràn đầy ý mặn tình nồng.

 

Tuy rằng Hạ Mộc Ngôn hơi cố ý, nhưng câu nào cũng là thật. Mỗi cử chỉ, giọng điệu và vẻ mặt của cô đều không hề giả dối, vẻ ngượng ngùng thỏa mãn lại càng không phải diễn xuất.

 

Vẻ hạnh phúc và ngượng ngùng ấy vừa chân thật lại chói mắt.

 

Thư ký An chậm rãi uống một hớp cà phê, sau đó ngẩng lên nhìn cô. Dễ nhận thấy cô ta đã lấy lại chút bình tĩnh: “Quả thực tôi không ngờ hai người lại hạnh phúc như thế, dù sao Lục tổng cũng đã từng…”

 

Hạ Mộc Ngôn cười một tiếng: “Anh ấy đã từng làm gì?”

 

“Ngại quá.” Thư ký An làm như vô thức giơ tay lên che miệng, cứ như đã nói gì đó không nên nói: “Dù sao chuyện này cũng là chuyện riêng của Lục tổng, tôi không thể nhiều chuyện. Xem ra bà Lục cũng không biết rõ quá khứ của anh ấy lắm, vậy tôi lại càng không thể nói lung tung.”

 

Hạ Mộc Ngôn gật đầu như đã hiểu rất rõ: “Tôi và cô đều là phụ nữ, đều có tính tò mò không nên có. Câu này của cô quả thật đã khơi gợi sự hiếu kỳ của tôi.”

 

Lúc thư ký An đang định lên tiếng, Hạ Mộc Ngôn liền cười nhẹ ngắt lời cô ta: “Nhưng tình cảm của chúng tôi bắt đầu bằng hôn nhân và cũng chung thủy với hôn nhân. Miễn là người đàn ông của tôi sau khi kết hôn không vượt quá giới hạn, không quá thân thiết với bất kỳ người phụ nữ nào, mà chỉ yêu mỗi mình tôi, thế thì tôi quan tâm rốt cuộc trong quá khứ anh ấy đã từng có thanh mai trúc mã, hay có mối tình khắc cốt ghi tâm nào để làm gì? Dù sao đó cũng đã là quá khứ. Suy cho cùng, bây giờ anh ấy là người đàn ông của tôi. Chúng ta đều không phải là trẻ con, có ai chưa từng có quá khứ chứ? Cô nói xem có phải không?”

 

Thư ký An nhìn Hạ Mộc Ngôn một lát, sau đó khóe môi khẽ giật giật, hồi lâu mới miễn cưỡng nở nụ cười: “Cô nghĩ như thế sao?”

 

“Nếu không thì thế nào? Ban nãy thư ký An ‘hết sức lơ đãng’ nhắc đến hai chữ ‘đã từng’, chẳng lẽ không phải những điều mà tôi nghĩ tới?” Hạ Mộc Ngôn cười rất thoải mái: “Chồng tôi, rốt cuộc anh ấy tốt cỡ nào, được phụ nữ ái mộ cỡ nào, tôi đây đều biết rất rõ, cũng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu. Nhưng từ khi kết hôn, anh ấy chính là chồng của Hạ Mộc Ngôn tôi đây, dù trước kia bên cạnh anh ấy từng có trăm nghìn phụ nữ đi nữa, thì những người đó đều là những kẻ thất bại hoàn toàn, đã bị loại rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc