YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 808:

 

Hạ Mộc Ngôn quyết chuyển đề tài: “Cậu đến từ chiều phải không? Có phải vẫn chưa ăn tối không?”

 

Vừa nghe cô nói như vậy, Nghiêm Cách lại nở nụ cười: “Đúng vậy, tôi đến đây từ hai giờ chiều, nhưng họ nói chị Ngôn đi họp rồi, không biết bao giờ mới quay lại. Dù sao thì buổi chiều tôi cũng không bận việc nên vẫn ngồi chờ ở phòng nghỉ dưới tòa nhà công ty. Không ngờ tôi chờ mòn chờ mỏi rồi cũng đợi được chị.”

 

Chàng trai trẻ này hóm hỉnh hay cười, lại xuất thân từ bộ đội đặc công, tính cách chính trực nên đã làm dịu đi cảm giác bài xích, rút ngắn khoảng cách với người lạ trong lòng Hạ Mộc Ngôn.

 

“Bát mì này cũng mới được mang lên thôi, cậu ăn đi.” Hạ Mộc Ngôn chuyển bát mì trước mặt cô sang chỗ Nghiêm Cách.

 

Nghiêm Cách nhìn về phía cô: “Chẳng phải đây là mì của chị sao? Chị Ngôn, chị không ăn hả?”

 

“Tôi cũng chưa đói, nếu đói thì sẽ gọi một bát nữa, cậu cứ ăn trước đi.” Hạ Mộc Ngôn lại cầm đôi đũa dùng một lần đặt vào tay cậu ta.

 

Đầu tiên Nghiêm Cách thoáng ngượng ngùng, nhưng quả thật cậu ta rất đói bụng, ngần ngừ một lúc rồi lại nhìn Hạ Mộc Ngôn.

 

Hạ Mộc Ngôn nháy mắt với cậu ta, cười nói: “Tôi đang giảm cân, cậu ăn mau đi.”

 

Nghiêm Cách nghe nói cô muốn giảm cân thì mới nở nụ cười: “Phụ nữ các chị dáng ai cũng thon gầy đẹp thế rồi mà ngày nào cũng nói muốn giảm cân. Tôi đói bụng quá, vậy tôi ăn nhé, chị cũng gọi một bát ăn đi, đừng để bị đói!”

 

Hạ Mộc Ngôn gật đầu.

 

Nghiêm Cách tuốt đũa ra rồi cúi đầu cắm cúi ăn một miếng, sau đó xuýt xoa giơ ngón cái lên khen: “Mùi vị không tệ! Rất ngon!”

 

Hạ Mộc Ngôn cười, nhìn thấy Nghiêm Cách ăn ngon lành hết mấy miếng thịt trong bát thì lúc này mới như sực nhớ đến chuyện gì đó, ngước mắt lên nhìn người đàn ông ngồi đối diện.

 

Lục Cẩn Phàm lạnh lùng không để lộ chút cảm xúc, chỉ lãnh đạm nhìn Nghiêm Cách ăn vài miếng đã ngót nửa bát mì rồi lạnh nhạt lên tiếng: “Ăn chậm thôi kẻo nghẹn.”

 

Nghiêm Cách bỗng dưng sặc, thiếu chút nữa thì bị nghẹn, đặt đũa xuống ngước mắt lên nhìn về người đàn ông không thể đẹp trai hơn đang ngồi đối diện, thoáng sửng sốt rồi mới đảo mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Người này ngồi đây từ lúc nào?”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Từ sau khi bước vào quán, Nghiêm Cách vẫn luôn tìm kiếm Hạ Mộc Ngôn nên không nhìn đến những người khác. Sau khi ngồi xuống thì mắt cậu ta cũng không quan sát xung quanh, nên lúc đầu cũng không hề nhận ra có người ngồi đối diện.

 

Lục Cẩn Phàm bị xem như người vô hình một lúc lâu nhìn thấy anh chàng kia vừa nói vừa ngồi lại gần chỗ Hạ Mộc Ngôn hơn thì đôi mắt tỏa ra tia lạnh.

 

“Chị Ngôn, anh ta là ai vậy? Hai người quen nhau sao?” Thấy ánh mắt của đối phương không chút thiện chí, sắc mặt của Nghiêm Cách lập tức cũng lạnh đi, rồi lại ghé sát vào Hạ Mộc Ngôn hạ giọng hỏi.

 

“Khụ.” Hạ Mộc Ngôn tiện tay với mấy tờ giấy ăn trên bàn đưa cho Nghiêm Cách, vừa đưa vừa nói: “Người đi đường ngồi ghép bàn thôi. Cậu ăn đi, không cần phải để ý đến người khác.”

 

Nghiêm Cách lại liếc nhìn xung quanh quán, quả thật tất cả các bàn trong quán đều đã kín người, cho nên lý do người lạ ngồi ghép bàn cũng có thể làm cho người ta tin được.

 

Cậu ta “À” một tiếng rồi nhìn trang phục của người đàn ông ngồi đối diện. Áo sơ mi đen, quần âu, nhìn qua không có vẻ gì là rẻ tiền, hơn nữa khẩu khí nghe qua cũng không hề giống người bình thường.

 

Ngay lập tức, Nghiêm Cách dường như có cảm giác ngưỡng mộ với quán mì bò này. Món ăn của quán này ngon đến mức độ nào mà được hai nhân vật lớn thế này bước vào ăn?

 

Ăn xong một bát mì vào bụng, Nghiêm Cách cầm giấy ăn lau miệng rồi gọi phục vụ bàn: “Bồi bàn, cho thêm hai bát.”

 

“Hai bát?” Hạ Mộc Ngôn sửng sốt.

 

“Tôi ăn thêm một bát, chị cũng phải ăn một bát chứ.” Nghiêm Cách quay sang cười toe để lộ hàm răng trắng sáng: “Mấy bát mì này tôi mời chị! Chị cứ ăn thoải mái đi!”

 

Hạ Mộc Ngôn cong khóe miệng: “Cảm ơn, tôi không đói, cậu ăn no là được rồi.”

 

Thấy dường như cô thật sự không muốn ăn, Nghiêm Cách suy nghĩ một chút, có mang ra hai bát nữa thì ăn cũng không hết, nên cuối cùng chỉ gọi một bát.

 

Thật ra Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn hiểu được, với một chàng trai cao lớn khỏe mạnh, lại còn xuất thân từ bộ đội đặc công, thì một hai bát mì bò quả thật chẳng thấm thía vào đâu. Hơn nữa nhìn Nghiêm Cách cũng không mập, dáng người cao gầy rắn rỏi có thể xem là cực phẩm so với bạn cùng trang lứa. Cô ngồi bên cạnh chờ cậu ta ăn mì, không lên tiếng quấy rầy.

Bình luận

Truyện đang đọc