CHIẾN LONG QUÂN TRỞ LẠI

Chương 127: Tên đó nhất định phải chết.

Nửa tiếng sau.

Tập đoàn Thanh Vân.

Trong phòng làm việc của Sở Thanh Nam.

“Anh Minh, qua mấy ngày điều tra thì đã có tin tức, nhưng… liên quan đến rất nhiều chuyện”

Sắc mặt Sở Thanh Nam hơi khó COI.

Mấy ngày nay, anh ta ném hết chuyện công ty cho Triệu An Nhiên, còn mình thì đi điều tra về tổ chức Ám Dạ.

Cuối cùng, điều tra ra được tổ chức Ám Dạ có liên quan đến một vị tiểu vương gia của chiến khu Sơn Hòa ở Vân Xuyên.

Dường như hai người này có một số liên hệ với nhau, nhưng không nhiều.

Hơn nữa, tung tích những người của tổ chức Ám Dạ được che giấu rất kín, quan chức bình thường căn bản không điều tra ra được.

“Nói xem.”

Vũ Hoàng Minh khẽ cau mày, vẩy nhẹ tàn thuốc.

Sở Thanh Nam hít sâu một hơi: “Dựa vào danh tính những người ở nhà máy bỏ hoang trước đây, tôi đã điều tra và phát hiện. Tin tức hôm qua tôi nhận được từ cấp dưới là ba năm trước, những người này đã từng xuất hiện ở Vân Xuyên.”

“Hơn nữa, người đi trên phố cùng với bọn họ là tiểu vương gia của chiến khu Sơn Hòa tên là Triệu Mai Phục, phía sau vị tiểu vương gia này còn có một Hầu gia trân giữ, tên là Chu Hoài Lam.”

“Về thân phận của Hầu gia thì tôi đã điều tra rồi, anh ta có quan hệ với rất nhiều người, nhưng cụ thể: thì không biết ai là người chống lưng cho anh ta.”

Vũ Hoàng Minh nghe xong thì khẽ cau mày.

Tiểu vương gia? Hầu gia?

Đều không có gì quan trọng.

Nhưng, đã có liên quan đến tổ chức Ám Dạ, vậy mình cũng phải quan tâm đôi chút rồi.

“Anh Minh, có cần tôi gọi tên tiểu vương gia kia qua gặp anh không?”

Sở Thanh Nam thăm dò hỏi một “Không cần đâu, để tôi tự đi, địa chỉ là ở đâu?”

Dường như đã sớm đoán được Vũ Hoàng Minh sẽ làm như vậy nên Sở Thanh Nam lập tức lấy một tập tài liệu từ trong túi ra.

Tài liệu này có liên quan đến tất cả mọi chuyện mà Triệu Mai Phục làm.

Chỉ là, những chuyện này có rất nhiều chuyện không tốt đẹp gì.

Ví dụ như làm nhục cô chủ của một gia tộc nhỏ nào đó, còn tiện tay xóa sổ luôn cả gia tộc đó.

Về phần cô chủ kia, hiện tại đã bị giam cầm trong biệt thự của Triệu Mai Phục.

Cho dù là phòng tuần án thì cũng không dám đến hỏi hắn ta vì thân phận của hắn, cho nên chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Sau khi đọc xong tài liệu trong tay, đáy mắt Vũ Hoàng Minh lóe lên một tia sắc lạnh.

“Hắn ta nên chết!”

Trương Hải Long đứng ởð bên cạnh, cũng nhìn thấy nội dung trong tài liệu.

Không khỏi nắm chặt nắm đấm!

“Loại súc vật này, không xứng được sống trên đời!”

Trương Hải Long cũng cắn răng, tức giận nói.

Vũ Hoàng Minh tiện tay ném tập tài liệu cho Trương Hải Long, giọng điệu lạnh lùng.

“Đi thôi, đi gặp cái tên được gọi là tiểu vương gia này, tôi muốn xem xem ai dám bảo vệ hắn!”

“Vâng!”

Trương Hải Long nhận lấy tập tài liệu, đề vào trong túi mình.

“Anh Minh, còn một chuyện.”

Thấy hai người Vũ Hoàng Minh muốn đi, Sð Thanh Nam vội nói.

Vũ Hoàng Minh dừng lại, hơi nghi hoặc nhìn Sở Thanh Nam: “Chuyện gì?”

Sở Thanh Nam do dự: “Nhà họ Mạc như rắn mất đầu, bây giờ nhà họ Võ đã không chút kiêng dè cử người đi thu mua lại sản nghiệp của nhà họ Mạc rồi, hơn nữa còn cấm các công ty lớn hợp tác với tập đoàn Thanh Vân của chúng ta, hiện tại công ty có hơi khó khăn.”

“Nhà họ Võ sao? Cụ thể là thế nào?”

“Hình như nhà họ Võ có quan hệ với một số gia tộc lớn ðở thành phố Đà Nẵng, quan hệ rất mật thiết. Hơn nữa, có vẻ như lần này họ đã chuẩn bị độc quyền phần lớn sản nghiệp ở Vân Xuyên rồi”

Nghe thế, khóe miệng Vũ Hoàng Minh lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

“Thế sao?”

“Một gia tộc nhỏ lại dám độc quyền sản nghiệp của cả một thành phố, mơ mộng viển vông quá rồi.”

“Đi tìm Thủy Trọng Hoa —- chủ nhân nhà họ Thủy đi, nói rằng tôi chuẩn bị hợp tác với ông ta, chiếm lấy phần lớn sản nghiệp của Vân Xuyên.

Ông ta sẽ vui lắm, đến lúc đó, chỉ một cơn sóng thôi cũng đủ cuốn trôi luôn nhà họ Võ rồi”

Lúc nghe thấy câu này, Sở Thanh Nam hơi ngạc nhiên nhìn anh.

“Anh Minh, chẳng phải trước đây tập đoàn Thanh Vân chúng ta…

Bình luận

Truyện đang đọc