CHIẾN LONG QUÂN TRỞ LẠI

Chương 144: An Bình Văn đến.

Ngay cả Kim Đặng Siêu cũng nhíu mày một cái, kể cả Hải Trung cũng không tôn trọng ông ta nữa?

Hải Trung đi đến trước mặt Vũ Hoàng Minh: “Chắc cậu chính là cậu Minh? Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, cậu Minh và cô Trúc đúng là một đôi trời sinh.”

Thật ra, khi Hải Trung xuất hiện thì Vũ Hoàng Minh cũng có hơi ngạc nhiên.

Đây không phải bữa tiệc của các thương nhân ở thành phố Vân Xuyên à?

Tại sao lại có người làm trong nhà nước ở đây?

“Sĩ quan Trung khách sáo rồi, mời ông ngồi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi đó.”

Tuy nhiên Vũ Hoàng Minh không tỏ ra tự cao tự đại gì cả.

Hải Trung cũng không nói câu nào, ông ngồi xuống bên cạnh Thủy Trọng Hoa.

Thủy Trọng Hoa nhìn xung quanh một cái, cảm thấy bây giờ mọi người cũng đã đến đông đủ rồi.

Sau đó ông ta đứng dậy, nhìn về phía Võ Mạnh Thanh nói: “Giám đốc Thanh, mọi người đến cũng đông đủ rồi, ông bắt đầu mở tiệc đi.”

Vốn dĩ bữa tiệc dành cho thương nhân này là do nhà họ Mạc, nhà họ Võ và nhà họ Thủy là người đứng ra tổ chức.

“Giám đốc Hoa, ông đừng vội vã như vậy, vẫn còn một vị khách mà tôi mời chưa thấy đến.”

Võ Mạnh Thanh cười lạnh một tiếng, sau đó, ông ta đứng dậy.

“Mọi người im lặng một chút, tôi có một việc rất quan trọng muốn nói với mọi người!”

Nhất thời, tất cả mọi người đang nói chuyện đều im lặng Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Võ Mạnh Thanh.

“Tôi may mắn mời được chủ tịch trẻ tuổi của tập đoàn An Văn ở thành phố Đà Nẵng, cũng là con trai của Hầu gia An Bình Nguyên, cậu An Bình Văn. Hôm nay cậu Văn sẽ tham gia bữa tiệc này với chúng ta!”

“Tôi hy vọng lát nữa khi cậu Văn đến đây, thì mọi người có thể vỗ tay nhiệt liệt chào mừng cậu Văn.”

Soạt!

Sau khi câu này được nói ra, hầu như sắc mặt của mọi người đều thay đổi.

Chỉ riêng chức chủ tịch tập đoàn An Văn đã khiến mọi người kinh ngạc rồi.

Có thể nói tập đoàn An Văn chính là một trong những tập đoàn mạnh nhất trong các tỉnh thành phía Nam.

Họ tham gia vào hầu hết các lĩnh vực kinh doanh, nếu bây gið bọn họ có thể làm quen với vị chủ tịch này thì chắc chắn bọn họ sẽ thành công rất nhanh.

Càng không cần phải nói, đứng sau vị chủ tịch trẻ tuổi này còn có một người ba làm Hầu gia nữa.

Đây mới là điều quan trọng nhất!

Có một vị Hầu gia ở đằng sau chống lưng, thì ai dám trêu chọc vào anh ta?

Trong lúc này mọi người đều có suy nghĩ riêng về vị chủ tịch này.

Đến cả vẻ mặt của Thủy Trọng Hoa cũng thay đổi, ông ta không ngờ rằng Võ Mạnh Thanh lại có thể mời đến một nhân vật lớn như vậy.

Ông ta lặng lẽ quay lại liếc nhìn xem sắc mặt của Vũ Hoàng Minh có thay đổi gì không.

Nhưng mà đáng tiếc, sắc mặt của Vũ Hoàng Minh không thay đổi tý gì, anh vẫn ngồi im như cũ, vui vẻ chơi đùa với Dâu Tây.

Trong lòng ông ta sửng sốt, chẳng lẽ anh cũng là một Hầu gia?

Nếu không, thì tại sao anh không phản ứng gì cả?

Thủy Trọng Hoa hít sâu một hơi, trước tiên ông ta cứ chờ xem thử, để xem đứa con trai của Hầu gia lát nữa sẽ có thái độ như nào.

Võ Mạnh Thanh nhìn Vũ Hoàng Minh đang ngồi đối diện ông ta một cái, trong lòng cười nhạt.

“Chờ tí nữa cậu Văn đến, tôi muốn xem thử là cậu có thể kiêu ngạo được bao lâu!”

Nhiều người cũng đang chð đợi sự xuất hiện của người được gọi là con trai của Hầu gia.

Sau khi thời gian trôi qua tầm năm sáu phút.

Thì thang máy mở ra.

Một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính râm bước vào, phía sau anh ta có hai vệ sĩ cao lớn.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía anh ta, còn Võ Mạnh Thanh thì vội vàng đứng dậy, cung kính chào hỏi anh ta.

“Cậu Văn, cậu đến rồi.

Các ông chủ khác nhìn nhau một cái rồi cũng vội vàng đứng lên vỗ tay.

“Chào mừng cậu Văn đến.”

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang vọng trong sân ˆ^ bữa tiệc.

An Bình Văn giơ tay lên nhẹ nhàng ấn xuống: “Đừng khách sáo như vậy, tôi chỉ đến đây chơi đùa một chút thôi.”

Sau đó anh ta tháo kính râm xuống, nhìn xung quanh một lượt.

Vừa vặn thấy Vũ Hoàng Minh ngồi ở phía bên kia, anh vẫn ngồi im như cũ, còn đang trêu chọc Dâu Tây.

Sắc mặt của An Bình Văn trầm xuống, vẻ mặt anh ta hơi khó coi.

Võ Mạnh Thanh nhìn một cái, lúc này ông ta mới nhìn về phía Vũ Hoàng Minh tức giận nói: “Vũ Hoàng Minh, sao cậu dám thấy cậu Văn mà không chào hả? Cậu muốn làm loạn ở đây đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc