CHIẾN LONG QUÂN TRỞ LẠI

Chương 301: Mục tiêu đột kích

Bên ngoài doanh trại của Cô Lang.

Doanh trại lên đến hàng trăm mét vuông, được vây bọc bời ba tầng bên trong và ba tầng bên ngoài.

Chiến Long Quân, Phong Ngô Quân, trong ‘tay mỗi người đều cầm vũ khí hạng nặng.

Mục tiêu, ngắm đúng vào thành viên trong doanh trại của Cô Lang.

Đội trường của đại đội Cô Lang là một đại soái bốn sao, Chu Thăng.

Khi nhìn thấy Vũ Hoàng Minh và Phong Hiểu Quang xuất hiện cùng nhau, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đồi.

Nhưng mà rất nhanh đã hoàn hồn lại, đi đến phía trước hai người họ, khom mình hành lễ: “Chào Thần Vương, Minh Vương.”

Nhưng mà, ngay khi dứt lời, đã bị Vũ Hoàng Minh đá bay đi.

Sức mạnh của bàn chân này, mạnh đến mức.

trực tiếp đá bay cà người anh ta ra ngoài, nôn ra máu tưới.

Các thành viên của đại đội Cô Lang ngay lập.

‘tức cầm lấy vũ khí ra, nhắm vào Vũ Hoàng Minh.

Nhưng mà, Chu Thăng đã giơ tay, ra hiệu cho các thành viên trong đội không được ra tay.

Anh ta khó khăn đứng dậy khỏi mặt đất, lau vết máu trên khóe miệng.

“Minh Vương, ý của anh là gï?”

Phong Hiểu Quang nhìn thuộc hạ của mình bị Vũ Hoàng Minh đá đến nôn ra máu, trong lòng cảm thấy có chút không chịu nổi.

Nhưng mà.

Dám ra tay với dân thường, còn là người thân của Vũ Hoàng Minh, như thế, thì cậu ta cũng không cứu nổi đối phương.

“Ý của tôi là gì?”

“Chẳng lẽ cậu không biết sao?”

Giọng nói của Vũ Hoàng Minh rất lạnh lùng, không có chút cảm tình nào.

Anh duỗi một tay ra, lạnh giọng nói: “Tiêu Quân, dao!”

Sắc mặt Tiêu Quân lạnh nhạt, đưa Đường đao của mình qua.

Đường đao thẳng tắp trong tay Vũ Hoàng Minh, phát ra một chút ánh sáng lạnh lùng.

“Minh Vướng, anh đây là định muốn giết tôi sao?”

Ánh mắt của Chu Thăng u ám, che ngực của mình.

“Đúng!”

“Vậy thì sao?”

‘Vũ Hoàng Minh nhìn Chu Thăng, với lưỡi dao.

trong tay đang rủ xuống trên mặt đất, từ từ tiếp cận đối phương.

Đưỡng dao sắc bén, tạo thành một vết dài trên mặt đất.

“Tôi không biết mình đã mạo phạm Minh Vương ở chỗ nào, dù có chết, tôi cũng hi vọng Minh Vương cho tôi một lý do”

“Bằng không thì, tôi tin Thần Vương sẽ kkông ngồi xem mà không quản.”

Chu Thăng nói xong, nhìn về hướng Phong Hiểu Quang.

Ai ngờ Phong Hiểu Quang lại lắc đầu: “Chu Thăng, lần này, ngay cả tôi cũng không cứu được cậu, cậu đã làm chuyện gì, trong lòng cậu nên biết rí Khi các thành viên của đại đội Cô Lang nghe thấy điều đó, sắc mặt của họ đã thay đồi dữ dội!

Quốc vương cũng không thể cứu được đội trường của bọn họ?

Làm thể nào mà có thể như thế đượ!

c Chu Thăng cười gượng một tiếng: “Vậy vẫn xin Minh Vương nói rõ, thuộc hạ thật sự không biết mình cuối cùng đã làm ra chuyện người người oán trách gì, khiến cho anh tức giận với tôi như vậy!”

Vũ Hoàng Minh đi đến trước mặt anh ta, Đường đao đặt trên cổ anh ta.

“Vì cậu đã muốn biết, vậy thì tôi nói cho cậu cũng không thành vấn đề.”

“Hơn một năm trước, các người ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, có phải không?”

Nghe đến đây, trái tim Chu Thăng run lên.

Các thành viên khác cũng đang run rầy trong lòng.

Việc này, người biết được không có mấy người.

Nhưng mà bây giờ, Minh Vương đã biết, điều này có ý nghĩa gì?

“Đúng vậy, chúng tôi ra ngoài làm nhiệm vụ, có sai lầm gì sao?”

Chu Thăng không từ bỏ, hỏi tiếp.

“Không sai2”

“Vậy đề tôi nói cho cậu biết, nơi các người đi đến, có tên là thôn Cổ Kiếm, các người đã tàn sát dân làng ở đó, và còn lấy đi một thứ, thậm chí.

không ngần ngại mà sử dụng vũ khí hạng nặng!”

“Có đúng không?”

Đưỡng đao trong tay Vũ Hoàng Minh, thậm chí đã cắt qua cổ của Chu Thăng.

Máu tươi từ từ chảy ra từ miệng vết thương.

Các thành viên của đại đội Cô Lang toát mồ.

hôi lạnh.

Chuyện này, mỗi ngưỡi trong số bọn họ đều đã thề, không được nói ra ngoài.

Nếu không, đây là một chuyện lớn.

Nhưng mà bây giờ, Minh Vương làm như thế nào lại biết được?

Bình luận

Truyện đang đọc