CHIẾN LONG QUÂN TRỞ LẠI

Chương 44

“Đau quá.”

Dâu Tây bị trói trên ghế đầu, thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn lại.

Nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Còn khóc!”

“Bốp!”

Lại một cái tát dữ dội giáng lên người Dâu Tây.

Lưu Thủy Tiên vẻ mặt dữ tợn, trong mắt không có chút thương hại nào.

Nếu có, chỉ duy nhất đó là mong muốn trả thù điên cuồng.

“Chờ một chút.”

Mạc Trung Kỳ cau mày, bước tới nắm lấy tay Lưu Thủy Tiên, không cho cô ta tiếp tục.

Ngưỡi phía sau mặt trầm xuống: “Làm sao? Anh muốn quản?”

Mạc Trung Kỳ hít sâu một hơi: “Có lẽ là, xảy ra chuyện rồi.”

Không hiểu vì sao, anh luôn cảm thấy Vũ Đức Trung đang giấu anh điều gì đó.

Theo lý mà nói, anh đều cho anh ta không ít chỗ tốt.

Chỉ cần là việc của mình, anh ta nhất định sẽ làm giúp cho mình.

Nhưng lần này, không những không làm mà thậm chí còn không có một lời giải thích, anh cảm thấy, có khả năng đã xảy ra chuyện gì rồi.

Sắc mặt Lưu Thủy Tiên thay đổi, theo Mạc Trung Kỳ trở lại phòng khách.

“Có chuyện gì vậy?”

Mạc Trung Kỳ kể với Lưu Thủy Tiên về cuộc gọi của anh với Vũ Đức Trung.

Lưu Thủy Tiên cầm điếu thuốc trên bàn, châm một điếu.

Hai chân vắt chéo tựa vào ghế sô pha, hồi lâu không lên tiếng.

Một lúc lâu sau, dập tắt tàn thuốc.

“Anh nói, trừ nhà họ Võ và nhà họ Thủy, còn ai dám động vào em trai tôi?”

Đảo mắt một lúc, ánh mắt liền rơi trên người Mạc Trung Kỳ.

Gia tộc hàng đầu ở Minh Xuyên, trừ nhà họ Mạc, cũng chỉ còn lại nhà họ Võ và nhà họ Thủy.

Mà Lưu Minh Toàn là em trai của cô, đây là chuyện mà các gia tộc lớn đều biết.

Cô không nghĩ đến, ai sẽ gây rắc rối với em trai mình.

“Nhà họ Võ sẽ không rảnh rỗi như vậy, ra tay với em trai cô, càng không nói đến việc tìm người khác ra tay, nhà họ Thủy và chúng ta không có khúc mắc lợi ích, càng không cần ra tay.”

“Chỉ là, phản ứng của Vũ Đức Trung khiến tôi rất bất ngờ, anh ta sao lại dám tắt máy, không trả lời cuộc gọi của tôi.”

Vẻ mặt Mạc Trung Kỳ có chút ảm đạm, luôn cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra.

“Lẽ nào gần đây có nhân vật lớn nào đến Minh Xuyên?”

Vừa nói xong, mặt đất bắt đầu rung lên.

Cốc nước trên bàn cũng bắt đầu rung chuyển.

Xem ra rất giống một trận động đất.

Chỉ là sự rung chuyển rất nhỏ.

“Có chuyện gì vậy?”

Mạc Trung Kỳ đứng dậy, nhìn ra ngoài.

Khi nhìn thấy đèn xe sáng lên, anh không khỏi nhíu mày.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ở đâu mà nhiều xe như thế?”

Lưu Thủy Tiên cũng quay đầu nhìn lại, trên đường phía bên ngoài biệt thự, có hơn 20 chiếc ô tô ngừng lại.

Màu sắc thân xe quá rõ ràng.

“Màu xanh lá đậm!”

Khuôn mặt cô thay đổi, nhớ ra một việc.

Thời gian trước, khu bệnh viện bị hàng ngàn lính canh phong tỏa, Minh Vương xuất hiện!

Trên đường phố, Vũ Hoàng Minh bước xuống khỏi đầu chiếc xe tải hạng nặng, đôi mắt lạnh lùng.

Mang mặt nạ Kim Long, khiến người ta không thể nhìn rõ bộ dáng thật sự của anh.

Nhưng mà, đôi mắt kia, lại như băng lạnh vạn năm, khiến người ta khiếp sợ.

“Phong tỏa biệt thựt”

“Một con ruồi cũng không được phép bay ra ngoài.”

Giọng nói lạnh lùng vang vọng bên tai binh lính.

“RõI”

Hàng trăm binh lính đồng thanh đáp lại.

Trong tay cầm vũ khí, bắt đầu bao vây toàn bộ biệt thự.

Vũ Hoàng Minh đi về phía biệt thự, theo sau là Sở Thanh Nam.

Bước đến cửa, thông qua cửa kính, liền nhìn thấy Mạc Trung Kỳ và Lưu Thủy Tiên trong phòng khách.

“Bùm!”

Kính chống đạn dày 5 cm bị một đá làm vỡ.

Các mảnh kính vỡ nát tứ tung, rơi đầy sàn.

Mạc Trung Kỳ và Lưu Thủy Tiên, đều đang cực kỳ sợ hãi.

Đó là mặt nạ Kim Long, chưa từng hết quen thuộc.

Video ở khu bệnh viện sớm đã được lan truyền rộng rãi, bọn họ cũng không phải chưa từng xem qua.

Đó là người đàn ông đeo mặt nạ Kim Long!

Bình luận

Truyện đang đọc