Chương 463: Giấc mơ kỳ lạ
Lúc này Vũ Hoàng Minh giống như một người đang xem kịch.
Được chứng kiến hoàn chỉnh câu chuyện trước mắt.
Một người đàn ông đồng ý với một người phụ nữ rằng chờ ngày anh ta công thành danh toại sẽ trờ về cưới cô.
Thế nhưng mà khi anh ta có được công danh, người phụ nữ lại trỡ thành vật tế lễ thần sông.
‘Vào thời điểm mấu chốt, anh ta tới.
Một mình một ngựa, mỡ con đường máu, xuất hiện trước mặt người phụ nữ đó.
Tự tay cứu cô, hai người cùng ôm nhau khóc.
‘Vốn nên là một bức tranh hoàn mỹ, nhưng…
một người xuất hiện phá vỡ cảnh đẹp lúc này.
Người đó cho người đàn ông kia hai sự lựa chọn, một là tự mình nhảy xuống sông, xem như.
tế phẩm, thay thế cho cô gái.
Lựa chọn thứ hai chính là cả anh ta và cô gái cùng chết.
Cô gái không chút do dự lựa chọn cái thứ hai, người đàn ông ngoài miệng thì đồng ý, nhưng cuối cùng khi đứng trên bến đò, lại đầy cô.
gái ra xã.
Lúc này cô gái bị người đàn ông đeo mặt nạ đầu dê giữ lại, chỉ đành trớ mắt nhìn người yêu mình rơi xuống sông, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
sAIm Âm thanh sắc bén của người phụ nữ kia văng vằng bên tai mọi người, trong mắt chảy xuống một dòng máu đỏ tưới.
Lúc cuống họng của cô kêu la đến khản tiếng, cuối cùng cô cũng đứng dậy.
Dùng tay chỉ vào mỗi người đứng đó, thê lương hét lêi ồi có một ngày rồng ngầng đầu, để nước Hoàng Hà chảy ngược! Tôi nguyền rủa các người, nguyền rùa tất cả các người, chết không được yên thân! Tôi nguyền rùa các người, ba năm Nam Dương không một cọng co, nước khô cá chết!”
Sau đó gieo mình xuống sông!
Cảnh tượng này là điều mà Vũ Hoàng Minh không ngỡ tới.
Có điều, trong lòng Vũ Hoàng Minh lại có ‘thêm vài phần nghỉ hoặc.
Người phụ nữ này nằm trong huyệt mộ của Nam Dương cách mấy ngàn dặm, cô ấy đã nhảy.
sông, sao bây giờ thi thể lại xuất hiện ð nơi xa thế này?
Chẳng lẽ, có người tìm được thi thể cô, cố ý đưa đến chỗ đó sao?
Điều này hình như có chút không khớp.
Đồng thi, cảnh tượng lại lần nữa chuyển tiếp.
‘Vũ Hoàng Minh xuất hiện ð một chỗ trên bờ sông, tập trung nhìn lại, đây chẳng phải là vị trí hiện tại đám người Hoàng Hài đang đứng sao?
Một cái xác nằm trên bờ sông, anh có thể nhìn ra, đây là một thi thể đàn ông.
Trước mắt, một người đàn ông khác mặc một bộ đồ đen xuất hiện, ôm cái xác đó đi tới một chỗ.
Mà Vũ Hoàng Minh cũng tự động đi theo bước chân của người đàn ông áo đen kia.
Cho tới khi trước mặt hai người xuất hiện một tảng đá lớn, anh có thể trông thấy rõ ràng, người đàn ông áo đen kia gõ nhẹ vào một tàng đá cỡ vừa bên cạnh.
Rắm rầm!
Khối đá này liền tách ra, một cầu thang xuất hiện, không biết thông tới nơi nào.
‘Vũ Hoàng Minh còn định theo, nhưng cảnh ‘tượng trước mặt đột nhiên biến mất.
Cùng lúc đó, anh bỗng nhiên mờ mắt ra.
“Hoàng Minh, em tỉnh lại rồi!”
Hoàng Hải vui mừng nhìn anh mờ mắt ra.
Vũ Hoàng Minh xoa xoa phần đầu có chút đau: “Vừa rồi em sao vậy?”
“Vừa rồi cậu bị ngất đi, bây giờ có cảm giác khác lạ gì không?”
Mộc Thương cũng liếc mắt nhìn qua, cau mày không hiểu.
Ông không hiều được vì sao đang yên đang lành Vũ Hoàng Minh lại bị hôn mê.
Ngoại trừ không cách nào thăm dò được thần hồn, ông đã nhìn qua kinh mạch, không có vấn đề gì.
“Cháu cũng không biết, cảm giác mắt tối sầm lại, thế là ngất đi.”
“Sau đó mơ một giấc mơ rất kỳ quái.”
Vũ Hoàng Minh xoa đầu đứng dậy, chau mày.
Đương nhiên, anh sẽ không ngốc nghếch nói hết mọi việc cho bọn Hoàng Hải.
Có một số việc, chỉ có thể tự mình làm, bọn họ không giúp gì được, hoặc nói thằng là bọn họ.
không thể giúp.
“Cậu mơ thấy gì?”
Lần này, mấy người Hoàng Hải đều tò mò.
hồi.
“Tôi nói tôi mơ thấy vị trí lừa trong sông, mấy.
người tin không?”